Hạ An An và mẹ đã chuyển đến đây được hai tuần, phạm vi hoạt động của cô nhóc vẫn luôn giới hạn trong phòng khách và sân sau.
Mỗi ngày cô bé đều làm mọi việc theo đúng giờ cố định.
Mà hôm nay, bởi vì Hạ Thi Kết xử lý cỏ dại ở sân sau nên phạm vi hoạt động dời đến sân trước.
Thật ra sân trước lớn hơn sân sau một chút, chỉ là nơi đây gần đường đi bộ có nhiều người qua lại nên Hạ An An không thích.
Hôm nay, An An ngồi trong sân trước vẽ tranh, khi rũ mắt thấy hình như bên cạnh giá vẽ của mình có một khối đá cuội sặc sỡ.
Màu sắc của đá cuội cực kỳ đẹp, Hạ An An nhặt một viên xong quay đầu đi tìm viên tiếp theo.
Bất giác cô nhóc đã đi ra ngoài cửa trước rồi đi ra cửa khu đến con đường bên cạnh.
….
Thời tiết hôm nay khá đẹp, con mèo quất đã đến tìm bạn nhỏ ở sân sau từ sớm, từ khi cô nhóc này bắt đầu cho nó ăn, cuộc sống của con mèo trở nên dễ chịu vô cùng, ngay cả bộ lông nhìn hơi dơ hai ngày nay cũng trở nên sạch sẽ hơn.
Khi con mèo rảnh rỗi mới có thời gian rửa sạch lông cho mình.
Trước đây nó phải bôn ba vì kế sinh nhai. Với lại nó còn thích ngủ nướng nên khi ăn rất no nó mới có thời gian chăm sóc bản thân.
Nhưng giờ thì khác, không cần cực khổ kiếm đồ ăn nữa nên thời gian rảnh của nó nhiều lên, tất nhiên sẽ kiên nhẫn vuốt lại lông tóc rồi.
Hôm nay, nó vừa mới xử lý bộ lông xong định đi nhìn xem cô nhóc kia đang làm gì, ai ngờ khi đến sân sau không thấy cô nhóc đâu chỉ thấy mẹ cô nhóc đang cắt cỏ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Con mèo quất lẳng lặng rời đi, vòng qua nhà nhìn xem sao cuối cùng cũng thấy cô nhóc ở bên đường trước.
Đường trong khu chung cư không thông xe cho nên dù trẻ con có đi một mình cũng sẽ không có nguy hiểm.
Con mèo quất tò mò nhìn qua, phát hiện trong ngực cô bạn nhỏ ôm rất nhiều hòn đá cuội.
Xem ra là định nhặt đá về chơi.
Ngay lập tức con mèo duỗi người, lười biếng tìm chỗ có mặt trời để nằm xuống, híp đôi mắt lại nhìn Hạ An An đang nghiêm túc nhặt đá.
Khi trẻ con yên lặng đúng là đáng yêu quá đi mất! Con mèo quất thầm nghĩ.
Giờ tròng mắt đen láy của cô bé đang nhìn chằm chằm vào bụi cỏ, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp vì dính bùn đất nên hơi lấm lem.
Dù bẩn nhưng vẫn không mất đi vẻ đáng yêu.
Con mèo quất càng nghĩ càng thấy mí mắt nặng nề, nó sắp ngủ rồi.
Đột nhiên một dáng xuất hiện trong tầm nhìn của con mèo quất, khiến đôi đồng tử của nó phải co lại.
Không ổn, là con chó Đại Hoàng xấu xa!
Chó Đại Hoàng được một nhà trong khu chung cư nuôi, chủ của nó gọi nó là Đại Hoàng còn các con mèo hoang xung quanh gọi nó đồ xấu xa!
Đại Hoàng toàn ỷ vào cơ thể to lớn của mình để bắt nạt đám mèo hoang gần đó, trước kia con mèo quất có một người bạn tên là Đại Bạch, nhưng sau khi bị con chó Đại Hoàng này cắn thì đã bị tàn tật suốt đời.
Cho nên đám mèo hoang trong khu chung cư đều biết vì mạng nhỏ nên khi nào thấy đồ xấu xa là phải trốn đi thật nhanh!
Lúc này lông trên người con mèo dựng đứng cả lên.
Bởi vì căng thẳng nên móng vuốt cũng căng chặt lại, thủ sẵn ở dưới bùn đất, nếu con chó xấu xa này dám làm ra bất cứ hành động nào nó sẽ sẵn sàng chạy ngay!
Đương nhiên, cái này không có nghĩa nó là kẻ hèn nhát mà vì điều kiện cơ thể khác biệt, đây giống như người ta vẫn hay nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt hiểu chưa?
Con mèo quất nhìn Đại Hoàng với ánh mắt đầy cảnh giác, thấy nó nhẹ nhàng đến gần, dáng vẻ không hề có ý tốt, lông trên người con mèo xù ra, lòng bàn chân vừa trượt nhảy ra khỏi sân trước.
“Gâu~” Một tiếng chó quen thuộc vang lên.
Con mèo chạy càng nhanh hơn.
“Gâu gâu gâu.”
Tiếng chó càng lúc càng xa, nó không đuổi theo ư?
Con mèo quất quay đầu lại theo bản năng để nhìn xem tình huống như thế nào.
Ai ngờ nó thấy con chó nhe răng trợn mắt kêu với cô nhóc đang nhặt đá, mà hình như đứa bé kia cũng bị dọa sợ, cả người ngồi bệt dưới đất, mở to hai mắt ra nhìn đồ xấu xa, đá cuội cũng rơi khắp nơi.
“Meo~” Con mèo quất tức muốn hộc máu.
Nó không hề do dự nhanh chóng nhảy một cái về phía cô nhóc, vững vàng đứng trước Đại Hoàng và An An, đối mặt với đồ xấu xa, nó hé miệng lộ ra chiếc răng nanh eo cong xuống, mặt tròn kéo thành hình tam giác, điệu bộ như hung thần chuẩn bị ra chiến trường vậy.
Lúc Đại Hoàng nhìn thấy đứa bé chẳng qua chỉ muốn kêu thử một tiếng, không ngờ đứa bé lại ngồi bệt xuống đất làm nó thêm đắc ý hơn nên kêu thêm vài tiếng tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lúc này một con mèo quất nho nhỏ mà cũng dám đứng trước mặt nó ư?
Đại Hoàng liếc mắt khinh thường: Gâu~
“Meooo~” Cổ họng con mèo toát ra giọng trầm thấp mang theo ý cảnh cáo, con ngươi nó biến thành hai đường thẳng đứng nhìn chằm chằm Đại Hoàng.
Mỗi một động tác của con mèo đều đang cảnh cáo nếu nó dám làm ra bất cứ hành động nào nữa thì con mèo sẽ liều mạng với nó luôn. Điều này càng làm cho Đại Hoàng phải kiêng kị, dù sao móng vuốt của mèo rất sắc, trước kia nó đã từng chiêm nghiệm qua rồi.
“Gâu~~”
Khí thế của chó Đại Hoàng dần mất đi, tiếng kêu cũng yếu đi vài phần.
Con mèo không hề lùi ra sau, tiếp tục cảnh cáo nó.
Đại Hoàng và mèo quất cứ giằng co như thế trong chốc lát, ngay khi chú chó Đại Hoàng đang do dự chỉ thấy con mèo quất trước mặt mất đi sự kiên nhẫn, toàn bộ cơ thể chùn xuống như đang đi bắt chuột, nhảy vọt lên chỗ nó.
“Gâu gàooo!” Chó Đại Hoàng phát ra tiếng hét thê thảm, nó sợ tới mức kẹp chặt đuôi rồi nhanh chóng quay đầu chạy như điên.
“Meo! Meo~~” Tiếng kêu của con mèo quất vẫn như cũ, chó Đại Hoàng chạy nhanh hơn nhưng động tác vọt tới của con mèo đã dừng lại từ lâu.
Thấy Đại Hoàng đã đi mất, lông trên người con mèo mới dần thả lỏng xuống.
Vẻ mặt nó chỉ có sợ, sợ tới mức chân cũng mềm đi, có điều khi nó quay đầu lại thấy cô bạn nhỏ đang ngồi trên mặt đất đành kéo cái chân run rẩy đi qua dùng đầu cọ vào tay cô nhóc.
Ngoan, đừng sợ.
Một màn này đúng lúc bị Sơ Bát đang đi dạo nhìn thấy, nó ngồi xổm trong bụi cỏ, thấy con quất ngu ngốc dọa Đại Hoàng chạy xong thì mới gào giọng lên nói: Động tác giả cũng ghê gớm lắm, có giỏi thì mày nhào lên thật đi.
Lỗ tai con mèo quất run run, rõ ràng là đã nghe thấy lời Sơ Bát nói nhưng vẫn vùi đầu cọ vào tay An An.
Sơ Bát: “...”
….
Con mèo quất ở chỗ này không lâu, sau khi thấy cô nhóc an toàn nó liền rời đi đến một khu vườn nhỏ gần đó thông qua con đường bí mật chỉ những con mèo sống ở đây mới biết được.
Quanh khu chung cư Hạnh Phúc có vài trường học. Ban đầu khu vườn nhỏ này thuộc về một trường dạy nghề chỉ là sau khi trường cải tạo xung quanh là các công trường bị đình chỉ mấy năm liền, tầng kiến trúc đổ nát dần dần không có ai tới nữa.
Thực ra các con mèo hoang cũng không muốn tới chẳng qua chỗ tụ tập của chúng nó đã bị chiếm nên đành sửa địa điểm thành chỗ này.
Trong sách giáo khoa của con người có viết, mèo là loài động vật sống một mình nhưng không nói rằng nhóm mèo hoang vì vài yêu cầu cần sinh sống nên sẽ tụ tập theo kỳ.
Đám mèo hoang ở khu chung cư Hạnh Phúc là như vậy.
( truyện đăng trên app TᎽT )
Đương nhiên, đôi khi sẽ có ít con mèo nhà vì tò mò mà lẫn vào đó, hôm nay Sơ Bát rảnh rỗi không có gì làm đành tham gia tụ tập. Đã thế còn lắm miệng kể lại chuyện hồi nãy cho bọn mèo lớn tuổi nghe.
Thực ra con mèo quất cũng có tên, chắc chắn không phải là con quất ngu ngốc, các con mèo khác gọi nó là Đa Tể.
Nguyên nhân là vì trước đó mẹ nó sinh ra năm đứa con, chỉ là mẹ nó không biết đếm nên đặt tên là Đại Tể, Nhị Tể, Hoa Tể, Hắc Tể cuối cùng là Đa Tể, con mèo quất này là con nhỏ nhất trong ổ.
Đáng tiếc bởi vì cơ thể yếu ớt, sau khi mẹ nó sinh ra không lâu thì bị bệnh mà chết, cả đám mèo con không có đủ chất dinh dưỡng cũng lần lượt ra đi cuối cùng chỉ còn lại Đa Tể.
Có lẽ vì Đa Tể là con mèo quất nên tuy nó nhỏ nhất nhưng lại là đứa có thiên phú dị bẩm, có thể đi tìm ăn, sống sót qua thời kỳ khắc nghiệt trong khu chung cư Hạnh Phúc này.
Đa Tể là người cuối cùng đi vào vườn hoa nhỏ, con mèo phụ trách buổi tụ tập tên là Lão Ưng, tuy tên nó nghe rất oai nhưng tính cách cực kỳ dịu dàng, là con mèo lớn tuổi nhất trong đám cho nên được nhóm mèo hoang đề cử làm người cầm đầu.
Lão Ưng ngồi xổm lên phiến đá, còn các con mèo khác chỉ nằm bò hoặc tìm bụi cỏ để ngồi xổm và tất nhiên con Sơ Bát ngoài biên chế phải đứng từ xa để nhìn.
Lão Ưng thấy Đa Tể đã tới thì nhanh chóng gọi một tiếng, tiếng kêu già nua vang lên rất rõ ràng, nháy mắt đám mèo không chạy lung tung nữa.
“Ừm, lẽ ra hôm nay có 18 con mèo đến nhưng chỉ có 17 con. Lười Nhác vẫn chưa tới.” Một con mèo báo cáo.
Lão Ưng thở dài đầy bất đắc dĩ: “Thôi kệ nó đi, ở buổi họp hôm nay có 3 chuyện cần nói, chuyện đầu tiên là chuyện mà mọi người đều rất quan tâm, đã điều tra được nguyên nhân vì sao gần đây đồ ăn xung quanh giảm bớt là vì thành phố này được chọn làm thành phố xanh sạch đẹp nên không có đồ ăn thừa cũng không có đồ ăn rác. Mấy ngày gần đây không có đồ ăn…”
Vừa nhắc đến chuyện này là nhóm mèo hoang bắt đầu gân cổ lên kêu đói, ngày tháng gần đây cuộc sống của bọn nó không được tốt, nếu muốn tìm đồ ăn thì phải đi rất xa.
Lão Ưng ho khan một tiếng: “Được rồi mấy đứa đừng làm loạn nữa, tôi hiểu mà, có lẽ một tuần nữa sẽ lại giảm bớt số lượng thức ăn, tuần tiếp theo mọi người phải cố gắng tìm thực vật mà ăn bởi vì con người sắp ra ngoài. Cứ nửa năm là bọn họ sẽ đi một lần, cho nên tuần sau xung quanh trường học sẽ không có học sinh, quán ăn cũng đóng cửa cho nên… Mọi người phải chú ý đừng để mình bị chết đói.”
Nhóm mèo hoang lại phát lên âm thanh gào đói lần nữa, lần này còn to hơn lần trước.