Bên kia.

Sau khi con mèo quất nhanh chóng ngậm cây xúc xích rời khỏi nhà Hạ Thi Kết, nó đi xuyên qua con đường nhỏ, dọc theo khe hở của lùm cây đi tới trước ban công một hộ gia đình, bỏ cây xúc xích xuống sau đó nâng đầu lên bắt đầu gào.

Tiếng kêu lúc này khác hẳn lúc ở sân nhà Hạ Thi Kết, tiếng kêu mang theo vài phần khoe khoang và vui mừng.

Chẳng mấy chốc, một con mèo lông xám xù đầu xuất hiện ở trước cửa sổ, nó lại gần cửa kính quan sát con mèo quất bên ngoài, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Con mèo quất xoay vòng mấy cái, móng vuốt đặt trên xúc xích rồi buông ra, vừa múa may tay chân vừa kêu vài tiếng.

Vẻ nghiêm túc của con mèo lông xám hơi rã ra, lộ ra cái cằm chẻ trừng mắt nhìn con mèo bên ngoài.

Con mèo quất còn định nháo thêm hồi nữa nhưng thấy con mèo lông xám định dùng móng vuốt xốc cửa sổ lên đuổi theo tẩn mình một trận thì nó liền ngậm xúc xích nghênh ngang rời đi.

Đó là Sơ Bát dưới lầu Nhậm Văn, là con mèo nổi tiếng nhất trong khu chung cư Hạnh Phúc.

Sau khi con mèo quất chạy đi, Sơ Bát nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi mới hừ một tiếng ra khỏi lỗ mũi.

Nó thầm nghĩ giờ đã vào tháng 9, thời tiết mát mẻ nên con quất ngu ngốc cứ thích ra ngoài gây rắc rối. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Giữa mèo với nhau cũng có xưng hô, Sơ Bát gọi chú mèo quất là con quất ngu ngốc, hai người nó khác nhau ở chỗ Sơ Bát có chỗ để ở có phòng riêng, còn quất ngu ngốc chỉ là con mèo hoang mà thôi.

Mấy hôm trước con quất ngu ngốc chạy tới tìm nó, vừa lau nước mũi vừa oán giận nói chỗ bọn nó thường hoạt động đã bị con người chiếm mất.

Đợi con quất ngu ngốc nói xong nó không thể không giới thiệu tòa nhà bên cạnh.

Nơi này chia ra khu biệt thự và nhà bình thường, chỗ Sơ Bát ở là khu vực nhà bình thường, khu vực này có một số nhà dưới tầng một sẽ có sân sau, nhưng nhà Sơ Bát không có cho nên bạn cùng nhà của nó chọn cách mở cửa sổ ra, vì thế Sơ Bát có thể lẻn ra ngoài chơi từ cửa sổ đó.

Khu bên là khu dễ chịu nhất, có sân trước sân sau để chơi đùa.

Trong đó có một căn nhà chưa có người ở, dần dà mấy con mèo xung quanh đều biết, đôi khi Sơ Bát sẽ đi dạo ở đó, con quất ngu ngốc thì thích phơi nắng, ánh mặt trời dưới căn nhà này không tồi, trong sân có hai cây lê to đùng dưới tàng cây có vài tia nắng tinh nghịch chiếu xuống nên sẽ không quá nóng, còn không có ai quấy rầy cho nên cực kỳ thoải mái.

Chỉ tiếc ngày vui quá ngắn, rốt cuộc căn nhà này vẫn có người dọn vào, từ khi người ta vào ở con quất ngu ngốc cứ theo dõi, mấy ngày đầu còn liên tục tìm Sơ Bát dong dài hồi lâu, sau đó lại khác, đôi khi nó sẽ kể về đứa nhóc ở trong nhà đó.

Sơ Bát và con quất ngu xuẩn không có tiếng nói chung, có điều về đề tài trẻ con loài người thì hai con mèo đều có cùng chung quan điểm đó là phòng cháy phòng trộm và phòng trẻ em, trẻ em là giống loài đáng sợ nhất trên thế giới này.

Xa chưa nói, cứ nói đến đứa nhóc trên tầng 4 kia kìa, mặc dù chưa làm ra hành động kỳ quái nào với mèo nhưng cả ngày cứ ở nhà tập đàn dương cầm, âm thanh khó nghe đến nỗi tai của mèo cũng sắp rụng xuống đất rồi.

Sơ Bát còn tưởng rằng con quất ngu ngốc sẽ luôn chán ghét con nít, ai ngờ hôm nay nó lại chạy tới trước mặt Sơ Bát khoe khoang cây xúc xích mà cô nhóc mới chuyển vào ở kia cho nó!

Lúc này Sơ Bát cảm thấy buồn bã muốn chết, nghĩ ở trong lòng lần sau nếu thấy con quất ngu ngốc thì phải đánh nó một trận cho hả dạ.

“Sơ Bát, ăn cơm nào!”

 

Trong phòng có tiếng cô gái truyền đến.

Con mèo đang ghé vào cửa sổ lập tức ‘ngao’ lên một tiếng.

Nó không thích câu ‘meo’ không rõ ràng, cứ cảm thấy kêu thế là đang làm tổn hại đến nguy nghiêm của loài mèo.

Có điều Sơ Bát nói thế chứ chưa đi ngay, nó nằm bò lên cửa sổ một lúc đến khi cô gái đến bên cửa sổ ôm Sơ Bát vào ngực nói: “Chẳng phải chị gọi em lại ăn cơm à? Sao lại không nghe lời?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Meo~~” Sơ Bát bị cô gái ôm rất chặt nhanh chóng lên tiếng giãy giụa, cũng không rảnh lo mình kêu như thế có mất uy phong của loài mèo hay không nữa.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi cái ôm, Sơ Bát nhanh chóng đi tìm chỗ liếm lông bị bạn cùng nhà của nó xoa loạn cả lên.

….

Gần đây mưa liên miên, thời tiết nóng bức cũng trở nên mát mẻ hơn, có cảm giác sảng khoái của cuối thu, sau khi được nước mưa rửa sạch bầu không khí cũng thoáng đãng hơn rất nhiều.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp rất thích hợp cho con mèo quất ngủ một trận đã đời!

Từ lần nó được nhà Hạ An An cho cây xúc xích thì con mèo quất liền xuất hiện chút tâm tư.

Có lẽ, sân nhà này vẫn còn ở được.

Vì thế nhân dịp thời tiết tốt, nó lại khom lưng đi vào.

Cách lùm cây xanh tươi nó thấy cô nhóc đang ngồi lên ghế nhỏ, trước mặt là bàn vẽ, trong tay đang cầm bút, không biết là đang vẽ cái gì.

Con mèo quất âm thầm quan sát một hồi, trong nhà ngoại trừ đứa nhỏ thì không còn ai khác. Hơn nữa hình như cô nhóc này rất yên tĩnh.

Nó động đậy cơ thể, đi ra khỏi lùm cây.

Lúc này lỗ tai Hạ An An giật giật, có điều cô bé không quay đầu lại, chỉ lo vẽ cây lê trước mặt mình.

Con mèo quất đi vào sân ngồi xổm ở một khoảng cách nhất định rồi nhìn cô nhóc, lỗ tai của nó kéo lên, chân sau ngồi xổm toàn bộ cơ thể căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm An An, sợ cô bé đột nhiên đứng dậy hoặc làm ra hành động quái lạ nào.

Quan sát một lúc lâu vậy mà hình như cô nhóc kia lại làm lơ đi sự tồn tại của nó, nó cứ lặp lại động tác bước lên trước hai bước rồi lùi về sau hai bước, nhưng cô nhóc chẳng quan tâm.

Dây thần kinh đang căng chặt của con mèo quất rốt cuộc cũng dần thả lỏng, tìm một góc có ánh sáng tốt để nằm sấp xuống, duỗi cả người ra ngáp một cái.

Nếu lúc nào đứa nhóc kia cũng yên lặng như vậy, hoàn cảnh xung quanh cũng an toàn thì từ giờ về sau nó có thể tới đây ngủ một lát.

Ánh mặt trời chiếu lên người con mèo quất khiến nó dường như mệt nhọc hơn, nó ngáp vài cái rồi gục mí mắt xuống có điều vẫn chưa ngủ.

Nó vẫn còn nhớ rõ lời khuyên của Sơ Bát.

Đừng xem thường những đứa trẻ này, lòng dạ hẹp hòi còn có sức phá phách kinh người, nếu bị trẻ con bắt được thì hậu quả không dám tưởng tượng nổi.

Con mèo quất luôn nhắc nhở bản thân không được dễ dàng thả lỏng cảnh giác, cho dù ngủ ở sân nhà này thì cũng phải cực kỳ cẩn thận, nhưng mí mắt nó càng lúc càng nặng nề, ý thức cũng dần mơ hồ đi.

Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, con mèo quất nghe thấy tiếng động lạ, sợ tới mức nhảy dựng lên.

Nó tập trung nhìn xung quanh thấy cô bé vừa mới ngồi đó đã biến mất, điều này càng khiến nó nâng cao cảnh giác hơn.

Chờ khi nó hồi phục lại thấy cô nhóc chạy tới một góc sân, nhón mũi chân lên như đang cố gắng lấy gì đó.

Con mèo quất ngẩn người, cuối cùng vẫn không chống lại được sự tò mò nên đã đi qua.

Hóa ra bức tranh cô nhóc vẽ bị gió thổi treo lên lan can của sân bên cạnh.

Con mèo quất nhìn Hạ An An, nó hơi nghiêng đầu thấy cô bé vẫn đang cố gắng dơ hai tay ngắn ngủn của mình ra để lấy bức vẽ nhưng mọi sự nỗ lực chỉ là phí công.

Haizzz, ngồi ở phía sau không nhìn rõ được nên con mèo quất đành nhảy lên trên, ngồi xổm bên lan can quan sát.

Đối với hành động này của con mèo, Hạ An An giống như không nhìn thấy, trong ánh mắt chỉ có bức vẽ bị thổi đi của mình.

Tuy khoảng cách xa nhưng cô nhóc vẫn không chịu từ bỏ, cứ đứng đó tìm đủ phương pháp để lấy được bức vẽ.

Con mèo nhìn mãi, lúc thì nhìn cô nhóc, lúc thì nhìn tờ giấy nhiều màu kia.

Cuối cùng nó vươn móng chân, nhẹ nhàng chạm vào tờ giấy sau đó dùng miệng ngậm lấy đặt ở dưới chân của Hạ An An.

Hạ An An ngơ ngác nhìn bức vẽ dưới chân mình rồi nhìn chú mèo quất đang ngồi ngay ngắn cách đó không xa, miệng nhỏ mím chặt.

Con mèo cam ngồi thẳng ngẩng đầu nhìn Hạ An An, vẻ mặt như đang đắc ý khoe khoang.

Đúng lúc bị Sơ Bát vừa ăn cơm no giờ đang đi dạo tiêu thực nhìn thấy.

“Ô~ Ngao~”

Nó phát ra âm thanh kỳ lạ.

Ý chính là: Ồ mấy ngày không gặp không ngờ mày lại biến thành chó rồi sao?

Dù sao chỉ có chó mới làm hành động nhặt đồ người khác đã quăng ra ngoài.

Con mèo quất quay mặt sang một bên giả bộ không nghe thấy.

Hạ An An cứ đứng nhìn con mèo, giống như cô bé cần làm gì đó.

Cô nhóc suy nghĩ một lúc, nhớ mỗi lần mình làm tốt một việc gì thì mẹ sẽ sờ đầu cô bé.

Vì thế, cô bé ngồi xổm xuống, vươn bàn tay bé nhỏ sờ lên đầu con mèo quất.

Con mèo quất không trốn tránh thậm chí còn giương mắt lên tỏ vẻ hưởng thụ.

Sơ Bát thấy một màn này đành đi xa, có điều trong không khí vẫn văng vẳng tiếng nó chửi thề: Mẹ nó, đúng là đồ chó.

Đương nhiên con mèo quất vẫn tỏ vẻ không nghe thấy.

Nhưng nó vẫn không lại gần cô nhóc, dù sao trẻ con là thứ vui buồn thất thường, ánh mặt trời thật sự rất thoải mái, nó duỗi người tiếp tục tìm chỗ ngủ.

Lúc sau, Hạ An An tiếp tục ngồi trên ghế vẽ tranh, còn con mèo cam thì ghé vào một bên ngủ, mỗi lần mặt trời di chuyển là nó sẽ điều chỉnh vị trí cho nên khoảng cách của nó và An An càng lúc càng gần. Cho đến khi mặt trời khuất dạng, con mèo quất mới lưu luyến đứng dậy rời đi.

Buổi tối, Hạ An An ăn cơm xong thì cầm máy tính bảng chơi trò chơi tiếp.

Trùng hợp là hình ảnh trong sân của app cũng có một con mèo quất, Hạ An An dùng ngón tay chạm vào con mèo bỗng có thông báo hiện lên.

[Chúc mừng người chơi đã tương tác với mèo con, độ yêu thích của mèo con dành cho bạn+10, hệ thống khen thưởng kinh nghiệm +10, hãy tiếp tục cố gắng nhé!]

Hạ An An dần rơi vào trầm mê, dùng các cách khác để chơi với mèo con một lúc.

Giao diện hệ thống lại đưa ra thông báo.

[Mèo con đã đói bụng, hãy lấy đồ ăn trong tủ lạnh đút cho nó.]

Hạ An An kéo hình ảnh, bàn tay nhỏ chạm vào tủ lạnh, bên trong có ba loại đồ ăn: Xúc xích, ức gà và gan gà.

Hạ An An lựa chọn xúc xích để đút cho mèo con.

[Đã cho ăn thành công! Có điều dạ dày của mèo con hơi mỏng, xúc xích có lượng muối cao, nếu đút lâu dài sẽ làm hệ tiêu hóa của mèo con trở nên kém đi, mong sau này người chơi sẽ chú ý hơn.]

Hạ An An nhìn những lời này, cũng chưa kéo hình ảnh đi ngay lập tức mà nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Sáng hôm sau, Hạ An An mơ màng tỉnh lại, phát hiện bên ngoài cửa sổ có tiếng động.

Cô nhóc xoa đôi mắt ngồi dậy, ngẩng đầu, thấy bên ngoài là con mèo quất hôm qua, nó đang ngồi trên bệ cửa sổ lẳng lặng nhìn cô bé.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play