Giang Thành, nhà trẻ quốc tế Gấu Trúc vừa mới tan học, các phụ huynh đang xếp hàng ngoài cửa nôn nóng chờ con mình ra ngoài.

Khi thấy các bé ra ngoài các bậc phụ huynh đều nở nụ cười thật tươi để chào đón, kéo tay con nhỏ nghe con nhỏ ríu rít kể về những chuyện xảy ra ở nhà trẻ ngày hôm nay.

Cùng lúc đó, bầu không khí trong văn phòng hiệu trưởng dường như đang rơi vào tình trạng cứng đờ.

“Mẹ An An à, không phải do bọn tôi cố ý đối xử khác biệt dù sao chúng tôi cũng có lập trường của riêng mình, cô cũng biết đấy, nhà trẻ bọn tôi luôn quan tâm đến chất lượng giáo dục và sự tương tác giữa các em học sinh, những đứa bé khác còn biết dùng tiếng Anh để nói chuyện còn An An thì…”

Tiếng thở dài của hiệu trưởng truyền vào tai Hạ Thi Kết khiến cô ấy phải nắm chặt tay lại.

Ánh mắt của Hạ Thi Kết khẽ xuyên qua cửa sổ trong văn phòng hiệu trưởng dừng ở bên ngoài, nhìn hình bóng của con gái Hạ An An.

Những đứa trẻ khác ở tuổi này đều tràn ngập sự tò mò với thế giới rộng lớn, là lứa tuổi hoạt bát nhất.

Nhưng An An của cô ấy lại khác.

Cô bé ngồi trên ghế đá, lưng thẳng tắp, nhìn rất ngoan ngoãn. Ánh mặt trời chiếu lên người cô bé điểm xuyết cho đôi lông mi dài đang tạo thành cái bóng trên gò má trắng trẻo, xinh đẹp y hệt như búp bê Tây Dương.

Chỉ là cô bé cũng toát lên vẻ lạnh lùng hờ hững như búp bê Tây Dương đó, cho dù cô bạn thân Nhậm Văn của Hạ Thi Kết có đùa giỡn như thế nào thì cô bé cũng không đáp lại, giống như hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình, tách xa thế giới bên ngoài.

Bóng dáng nhỏ bé của An An rơi vào trong mắt Hạ Thi Kết cùng với lời nói của hiệu trưởng khiến cô ấy thấy chua xót vô cùng.

Hạ Thi Kết đưa tay lên đặt ở dưới mũi một lúc, cố gắng nở nụ cười nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Triệu, tôi hiểu ý của bà nhưng bà có thể châm chước cho cháu chút được không? Bây giờ An An chỉ là hơi yên lặng mà thôi, bà cũng biết tình cảnh của con bé mà, chỉ cần tiến hành điều trị thì tương lai con bé sẽ giống như những đứa trẻ khác.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Hiệu trưởng Triệu nghe Hạ Thi Kết nói xong, thở dài một tiếng.

Tất nhiên là bà ấy biết Hạ Thi Kết rất cực khổ nhưng bà ấy là hiệu trưởng của nhà trường không thể chỉ vì một đứa bé được.

Cho phép một đứa bé tự kỷ như Hạ An An vào học đã khiến nhà trường áp lực vô cùng rồi. Hơn nữa, lúc nhập học bà ấy cũng đã nhắc nhở phụ huynh của An An, nếu đứa nhỏ không thể hòa đồng với bạn bè thì có học ở đây cũng không được.

Quả nhiên, điều bà ấy băn khoăn đã trở thành sự thật, An An không hề hợp với nhà trẻ quốc tế Gấu Trúc, gần đây đã có vài phụ huynh lo lắng khiến hiệu trưởng như bà ấy đây cũng phải lo lắng theo.

Thân là hiệu trưởng, là một giáo viên cộng thêm áp lực do phụ huynh tạo ra bà ấy không thể nào để An An ở lại được nữa. Nhưng là một người phụ nữ khi đối mặt với người mẹ như Hạ Thi Kết, bà ấy không nỡ nói nặng lời.

“Mẹ An An à, tôi có thể hiểu được sự khó xử của cô, nhưng thật sự không còn cách nào khác nữa, nhà trẻ không phải do một mình tôi quyết định. Hơn nữa theo ý của tôi thì tôi cảm thấy nên đưa An An đến một ngôi trường dành cho các bé đặc biệt xem sao, ở thành phố chúng ta có nhà trẻ Thái Dương cũng rất thích hợp với An An. Ở đó có lớp dành cho các em mắc bệnh tự kỷ, nếu cô cần thì tôi có thể viết thư giới thiệu cho, dù bây giờ đã qua nửa kỳ nhưng cũng có thể chuyển An An tới đó…”

Tuy hiệu trưởng Triệu có lòng tốt có điều mỗi lần bà ấy nói thêm câu nào là sắc mặt Hạ Thi Kết lại trắng thêm một phần.

Thấy vẻ mặt của cô ấy, hiệu trưởng cũng không đành lòng nói tiếp.

Hạ Thi Kết biết, hiệu trưởng có ý tốt, đồng thời cũng biết không thể để An An tiếp tục ở đây nữa.

Cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười tươi: “Cảm ơn lòng tốt của hiệu trưởng nhưng không cần thư giới thiệu đâu. Những ngày qua đã làm phiền hiệu trưởng nhiều rồi.”

Hiệu trưởng Triệu thở dài, sau đó Hạ Thi Kết làm thủ tục thôi học cho con gái, cầm xấp giấy tờ đi khỏi văn phòng.

Cô ấy đứng bên người An An, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước mắt mình, bên tai vẫn quanh quẩn giọng nói của hiệu trưởng Triệu.

“Thật ra cô đừng cố chấp như thế, đưa An An đến đó chưa chắc đã là chuyện xấu, với tình huống bây giờ của cô bé cho dù vào được nhà trẻ bình thường thì tương lai cũng khó để vào được một trường tiểu học bình thường. Chi bằng chấp nhận sự thực để An An thích ứng trước đã…”

Hạ Thi Kết hít sâu một hơi, dùng tay quạt cho đôi mắt khỏi rơi nước, nhìn cô bạn thân Nhậm Văn rồi bày ra dáng vẻ thoải mái: “Không được, xem ra định mệnh bảo tớ phải chuyển nhà rồi.”

Cô ấy ở đây chỉ vì chỗ này gần trường An An học, giờ đã thôi học thì không cần phải ở nữa.

Nhậm Văn nhìn bộ dạng này của cô ấy, duỗi tay ôm lấy bả vai Hạ Thi Kết.

“Không sao đâu, nghĩ thoáng lên, có lẽ đây là chuyện tốt cũng nên! Tớ đã muốn cậu dọn sang ở bên cạnh nhà tớ từ lâu, giờ không phải vừa đúng lúc hay sao?”

“Đúng vậy, hiện giờ tớ là hàng xóm của cậu.” Hạ Thi Kết bông đùa.

“Đúng rồi đó, tớ háo hức muốn vẽ cho cậu lắm rồi đó. Sao, khi nào cậu dọn đến? Ngày mai tớ rảnh, vậy ngày mai đi nha?”

“Ngày mai hả? Có phải hơi vội vàng quá không?”

“Vội gì mà vội, không có nhá, tớ nói cậu nghe, cách đây không lâu tớ vừa thuê người quét dọn nhà bên kia xong, giờ tìm công ty chuyển nhà rất tiện, chỉ cần một câu của cậu là ngày mai tớ sẽ xử lý xong xuôi ngay!”

“Cậu đúng là…” Hạ Thi Kết lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, thôi dù sao cũng quen với cái tính hấp tấp của cô bạn thân này rồi.

“Tác phong này của tớ gọi là sấm rền gió cuốn!” Nhậm Văn nói, khi nói cô nàng đang ngồi xổm nhìn An An: “An An, cháu chuẩn bị được dọn đến ở cùng dì đấy, có thấy vui không?”

 

Không ngoài dự đoán, đáp lại Nhậm Văn chỉ là sự im lặng.

Nhậm Văn đứng dậy hất cằm với Hạ Thi Kết: “Nhìn đi, không nói lời nào nghĩa là đồng ý. An An đã đồng ý mà cậu còn chưa ra tay à?”

Hạ Thi Kết bật cười, trong những ngày tháng như vậy may mà có cô bạn thân đem lại niềm vui sướng cho cô ấy.

“Được được được, tớ nghe cậu, mai sẽ dọn qua ở.” Hạ Thi Kết nói.

Nhậm Văn nghe thế lập tức búng tay một cái: “Vậy mới đúng, nào, tớ đưa hai mẹ con cậu về nhà!”

Nhậm Văn đi phía trước, trong tay cầm chìa khóa xe nhìn có vẻ cực kỳ vui vẻ.

Hạ Thi Kết cũng bế con gái lên, tay phải sửa sang lại mái tóc cho cô bé, nhìn dáng vẻ im lặng của Hạ An An thì càng thêm đau lòng, đáy mắt dịu dàng hẳn ra.

“An An à, chúng ta về nhà thôi.”

….


Ngày hôm sau, quả nhiên như lời Nhậm Văn nói, hành động của cô ấy vô cùng nhanh nhẹn, gọi công ty vận chuyển nhà cùng nhau đóng gói đồ đạc.

Sau khi Hạ Thi Kết ly hôn thì dọn ra đây ở cho nên không có nhiều đồ lắm, vì thế cũng dọn khá nhanh.

Sau đó, cô ấy lại tới báo cho chủ nhà. Bà chủ nhà có biết chuyện cô ấy định chuyển đến thành phố Đông Hải nên trả lại tiền cọc cho cô ấy, dặn dò vài câu xong mới rời đi.

Nhìn xe của công ty vận chuyển ra khỏi khu chung cư, rốt cuộc Hạ Thi Kết mới thở dài cảm khái, bản thân ở thành phố Giang lâu đến thế cuối cùng lại rời khỏi đây chỉ trong một ngày.

Chỉ là chưa đợi cô ấy cảm khái quá lâu thì đã bị Nhậm Văn kéo lên xe.

Nhậm Văn điều khiển vô lăng chở hai người đến nhà mới, vì quá phấn khích nên dọc đường cứ ríu ra ríu rít không ngừng.

“Thi Kết này, tớ nói cậu nghe, cậu đồng ý dọn qua đây ở là quyết định rất sáng suốt, ở khu chung cư đó cậu cũng biết đấy tuy hơi cũ nhưng hoàn cảnh cực tốt, có an ninh cao. Cho dù An An có đi ra cửa thì cũng có thể yên tâm được. Nơi đó thích hợp cho các bậc cha mẹ và con cái sống cùng nhau. Dù có hơi xa một chút có lẽ sẽ hơi khó để cho cậu tìm công việc tốt có điều vậy cũng chẳng sao, tớ ở nhà cả ngày, nếu cậu đi làm tớ có thể chăm sóc cho An An. Cái này cậu cứ giao cho tớ.”

Hạ Thi Kết nghe cô nàng nói, đôi khi sẽ đáp lại vài câu. Hai giờ sau, mấy người đã từ thành phố Giang đi tới thành phố Đông Hải phồn hoa náo nhiệt.

Khu chung cư này rất gần với mấy trường học, tuy hơi xa khu trung tâm đô thị nhưng lại yên tĩnh vô cùng.

Có lẽ Nhậm Văn đã thông báo thời gian cho công ty vận chuyển trước nên khi các cô mới đặt chân đến thì xe của công ty vận chuyện của đến luôn. Nhóm nhân viên bận rộn gỡ đồ, vì để nâng cao hiệu suất Hạ Thi Kết và Nhậm Văn cũng giúp một tay.

Còn An An cứ ngồi trên ghế trong phòng tiếp tục đắm chìm vào thế giới của mình.

Đồ đạc cứ chuyển vào dần, không ai dừng lại để nhìn cô bé ngoan ngoãn ở trong căn phòng đó.

Cho đến khi một nhân viên đi tới sợ đồ trong tay mình đụng phải cô bé nên lên tiếng nhắc nhở: “Bạn nhỏ ơi cháu xê ra chút kẻo đụng vào đồ đấy, bạn nhỏ ơi?”

An An vẫn ngồi đó, im lặng thờ ơ.

Trong lúc nhân viên đang thấy khó xử thì đúng lúc Hạ Thi Kết đi vào, cô ấy vội vàng bước lên bế An An rồi nói với người kia: “Ngại quá, thật xin lỗi anh.”

Nhân viên chuyển đồ cũng không nói nhiều chỉ ôm đồ vào đặt chỗ nên đặt.

Còn Hạ Thi Kết thấy các nhân viên đang đi đi lại lại để chuyển đồ như vậy nếu đụng vào An An thì không được ổn lắm.

Cô ấy đành bế An An đi ra ngoài sân, khu sân lâu năm chưa sửa nên cỏ dại mọc um tùm, cũng may là chỗ này yên tĩnh.

Hạ Thi Kết đưa chiếc ghế ra bảo An An ngồi xuống: “An An, con ngồi ở đây nha, mẹ bận xong sẽ ra với con.”

An An không trả lời, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời của Hạ Thi Kết.

Hạ Thi Kết thở phào một hơi, tiếp tục vào bên trong chỉ huy đội nhân viên chuyển nhà, còn An An vẫn im lặng ngồi vẽ tranh.

Không biết qua bao lâu, có một cậu bé đang đạp xe nghe thấy tiếng động bên này.

Cậu bé nhấc hàng rào tre ra, nhìn thấy An An đang ngồi ở trong sân.

Đôi con ngươi màu đen của cậu khẽ xoay chuyển, cánh tay nhỏ duỗi lên đỉnh đầu dùng sức vẫy để gây chú ý với An An: “Chào cậu, tớ tên Chu Ngôn Thiên, cậu tên là gì?”

Không hề có tiếng đáp lại.

Chu Ngôn Thiên gãi đầu, nâng cao tông giọng lên hô lần nữa: “Chào cậu, cậu là hàng xóm mới chuyển đến à? Chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?”

Vẫn không có tiếng đáp lại như cũ.

Vốn Chu Ngôn Thiên còn muốn gọi thêm vài tiếng nữa nhưng phía sau truyền đến tiếng kêu của bố cậu, cậu đành phải từ bỏ.

Nhưng khi rời khỏi đó, Chu Ngôn Thiên không nhịn được mà ngoảnh đầu lại nhìn An An.

Vì sao cô bé không để ý đến mình nhỉ?

Chu Ngôn Thiên cảm thấy vô cùng rối bời.

Mà bên kia, nhân viên đã chuyển hết đồ vào nhà, Nhậm Văn chuẩn bị đưa An An vào cùng nhau dọn dẹp với Hạ Thi Kết.

Ngay khi An An chuẩn bị vào cửa bỗng trong sân truyền đến tiếng sột soạt.

Lỗ tai Hạ An An giật giật, dừng bước chân lại, sau đó quay đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chỗ lùm cây trong góc sân.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play