Đồ Tô Tô khi ăn cơm thường không để ý đến chuyện khác chỉ tập trung ăn.
Mãi đến khi nàng ngước mắt lên lần nữa, nàng mới nhận ra Tiểu Tạ đã buông đũa xuống từ lúc nào và đang nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu một cách đột nhiên liền bắt gặp ánh mắt Tiểu Tạ đang nhìn mình.
Nhu hòa giống như băng đã tan thành nước.
Nhưng khi nàng chớp mắt nhìn lần nữa, đối phương đã trở lại vẻ mặt lạnh lùng.
Có phải đó là do nàng tưởng tượng?
Đối diện nàng, chàng thiếu niên đột nhiên ho hai tiếng rồi bắt đầu chủ đề mới: "Sáng nay tiết học thế nào?"
Đồ Tô Tô nghe xong dừng lại, có chút ngơ ngác xoa mũi, hồi lâu không nói gì.
Nhưng bây giờ Tiểu Tạ cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với nàng, nàng cảm thấy mình không nên im lặng.
".. Thì cũng tạm được." Nàng trả lời mơ hồ sau đó nàng lập tức ra hiệu cho Mập Tử thu dọn đồ đạc.
Thanh Thu tựa hồ muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại bị Mập Tử ngăn lại. Hắn nhanh chóng thu dọn bát đĩa và đũa, sau đó lấy ra một bộ ấm trà từ hộp đựng thức ăn giống như rương kho báu thứ gì cũng có, khiến Thanh Thu có chút tò mò nhìn hộp thức ăn vài lần.
Đồ Tô Tô vội vàng muốn đổi chủ đề, chỉ vào ấm trà sứ trong tay Mập Tử có chút nịnh nọt nói: "Trà Mông Sơn đặc sản ở chỗ ta, rất nổi tiếng, đây là Mông Đỉnh Cam Lộ, ngươi nếm thử đi." Nàng thấy Mập Tử vẫn trong quá trình pha trà, vội vàng nói: "Ta cũng có thể múa kiếm. Như ta đã nói với ngươi, ta thường học công phu ở nhà, ngươi có muốn xem không?"
Dòng chữ "Đừng nhắc đến việc học với ta nữa" thực sự đã in rõ trên mặt nàng =.
Sự trẻ con như vậy thực sự có chút.. dễ thương.
Tạ Kỳ nhịn không được nhếch môi, nhưng vẫn cố kìm nén, chống khuỷu tay lên tay cầm ghế hai bên, nhẹ nhàng nói: "Ta không muốn xem."
Đối diện hắn, Đồ Tô Tô mím môi bực bội.
Thiếu niên ngẫm nghĩ trong lòng những lời thích hợp, bình tĩnh nói: "Việc ngươi ở nhà học thế nào là thói quen của ngươi ở trong nhà. Nhưng nếu ở Triều Hoa Học Quán ngươi không có chí tiến thủ, ta e rằng ngươi sẽ lãng phí thời gian quý trọng mà cũng không học được gì."
Lời nói của Tiểu Tạ nghe giống hệt như đệ đệ học hành xuất sắc cổ bản của nàng.
Đồ Tô Tô bất đắc dĩ ngẩng mặt lên, không khỏi lẩm bẩm: "Ta tới đây cũng không phải để học được cái gì.."
"Cái gì cơ?"
Tạ Kỳ hơi nhướng mày, chân tay bị hạn chế, thị lực kém, nhưng lại không điếc: "Vậy ngươi tới đây làm gì?"
Tuy nhiên, thiếu nữ đối diện lại đột nhiên đỏ mặt sau khi nghe câu hỏi của hắn, liếc trái nhìn phải, sau đó nhanh chóng cúi xuống và tiến lại gần hắn trước khi Tạ Kỳ kịp phản ứng.
Trên người nàng vẫn còn chút vị hơi cay vừa ăn, nhưng lại pha chút vị ngọt như nước đường nâu, mùi hỗn hợp này xộc thẳng xuống mũi, vào não của Tạ Kỳ khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút chóng mặt trong giây lát.
Người kia ghé sát vào tai hắn, hơi thở ấm áp phả vào tai hắn nói.
"Việc học chỉ là thứ yếu, việc chính là.. việc chính là được gặp ngươi.."
Nàng nói điều này với giọng điệu tự nhiên, thậm chí có chút ngại ngùng còn rất chân thành.
Cảm giác chóng mặt của hắn đỡ hơn một chút lại bị lời nói của nàng làm cho tâm bùng nổ giống như có hàng trăm đóa hoa nở.
Tạ Kỳ chỉ cảm thấy đầu tim mình bị nhẹ nhàng đùa giỡn, lập tức nắm chặt tay cầm xe lăn, cố gắng đè nén nhịp đập dồn dập trong lồng ngực.
Vẻ mặt hắn càng căng thẳng hơn, hắn cố giữ vững bình tĩnh nghiêm túc nói: ".. Nếu như ngươi không có chí tiến thủ như này sẽ làm cha mẹ thất vọng."
Đồ Tô Tô có lẽ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ lời hắn nói, đứng thẳng lên suy nghĩ một lát rồi thản nhiên trả lời hắn: "Nhưng ở nhà ta chính là bộ dạng này, cha mẹ ta cũng chưa bao giờ trách móc ta."
Ngoại trừ phụ thân và em trai cứng nhắc của nàng đôi khi gọi nàng là người lười biếng nhưng Đồ Tô Tô biết họ không thực sự phàn nàn nàng.
Tạ Kỳ không có tâm tư cùng nàng thảo luận kỹ vấn đề này nữa, hiện tại hắn chỉ muốn lăn xe lăn nhanh chóng rời khỏi nơi này để có thể lặng lẽ bình phục nhiệt nóng trên mặt.
"Tiết học buổi chiều sắp bắt đầu, ngươi mau về đi." Tạ Kỳ giơ tay gọi Thanh Thu lại nhưng bị Đồ Tô Tô đứng bên cạnh chặn lại.
"Ngươi còn chưa uống trà, vừa rồi cũng chưa ăn nhiều, đã no thật chưa?"
"Ta sức ăn rất nhỏ.." Tuy nhiên đang nói đến giữa câu Tạ Kỳ đột nhiên ý thức được mình đang dùng thái độ ôn hòa hướng nàng giải thích, lập tức ngừng nói.
"Vậy buổi tối ta còn có thể tới gặp ngươi được không?" Thiếu nữ không ngừng hỏi.
"Không thể."
"Vậy chiều gặp lại nhé?"
Tạ Kỳ nhéo ngón tay đến trắng bệch, lạnh lùng nói: "Buổi chiều ta không có tiết, nếu không muốn đến uổng công thì tốt nhất đừng đến."
"Được thôi." Đồ Tố Tố nói xong, nhanh chóng nhét một chiếc hộp nhỏ vào trong lòng hắn rồi tránh ra.
Tạ Kỳ sửng sốt một chút, sau đó nghe đối phương nói: "Đã đãi ngươi ăn cơm thì phải đãi hoàn chỉnh, đây là chút điểm tâm, ngươi mang về ăn đi."
* * *
Đồ Tô Tô và Mật Tử lại đi xuống bằng thang nâng.
Đã đến gần giờ vào học, Mập Tử liền ôm hộp thức ăn trở về, trước khi rời đi, hắn cảm thấy trưa hôm nay có một bữa ăn mở mang tầm mắt, có chút thấp thỏm hỏi Đồ Tô Tô: "Tiểu thư, ngài có đang theo đuổi vị thiếu gia đó không?"
Nghe vậy, Đồ Tô Tô sắc mặt tối sầm: "Theo đuổi cái gì mà theo đuổi? Đó là vị hôn phu của ta."
"Ồ, hóa ra đây chính là Tiểu Tạ cô gia mà tiểu thư hay nhắc đến."
"Ta lúc nào hay nhắc đến hả!" Đồ Tô Tô vội trừng mắt nhìn hắn như con mèo bị giẫm đuôi, đẩy hắn ra ngoài: "Mau trở về xem tối nay ăn gì, tối nay nếu ta mà ăn không hài lòng thì ta sẽ không chỉ cho ngươi cách vận hành bẫy chim mà phụ thân đã dạy cho ta đâu."
"Này, không, không, không, không, không," Mập Tử làm ra tư thế cầu xin lòng thương xót, nhặt hộp thức ăn lên rồi bỏ chạy.
Đồ Tô Tô đứng đó một lúc rồi mới quay lại lớp học.
Than ôi.. Nhưng càng đi nàng càng thấy cô đơn, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải bắt đầu lớp học kinh thánh.
Tuy nhiên, vừa bước vào cửa, nàng đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
Nhóm người này buổi sáng đối xử với nàng giống như người tàng hình, nhưng bây giờ họ đều nhìn nàng khi nàng vừa xuất hiện sau đó tiếp tục thì thầm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đồ Tô Tô bối rối ngồi xuống thì nhìn thấy cô gái mặt tròn Tần Nhược Di quay người ra hiệu cho cô lại gần.
Tuy rằng không muốn, nhưng đại khái có thể lấy được đáp án từ đối phương, Đồ Tô Tô vẫn nghiêng người tới.
"Ngươi thật sự là vị hôn thê của Tạ Kỳ sao?"
Trong lòng Đồ Tô Tô chấn động, nàng nhanh chóng nghĩ đến lời mình vừa nói với Khương Mộ Vũ, biết rằng chuyện này đến giờ chắc toàn trường đều biết.
Nàng chẳng cảm thấy có việc gì cả, dù sao nàng cũng muốn mọi người đều biết, tâm lý này có phần giống như bảo vệ chủ quyền của mình.
Hơn nữa, hiện tại nàng từ Tần Nhược Di biết được tên của Tiểu Tạ là Tạ Kỳ.
Thực sự không cần tốn nhiều công sức để có được đáp án mà không cần dò hỏi ở đâu cả.
"Ừ." Đồ Tố Tố thoải mái đáp.
Đối diện Tần Nhược Di lại mở to mắt, gần như theo bản năng buột miệng nói: "Ngươi thích hắn cái gì?"
Đồ Tô Tô cau mày, nghe đối phương liên tiếp nói ra những lời như tru bạo: "Hắn tàn tật, mù lòa, tính tình hung bạo. Ta nghe nói sau khi lâm bệnh hắn trở nên suy sụp tinh thần, thậm chí còn ngược đãi hạ nhân của mình.. hay là nhà ngươi thực sự có có chuyện muốn hỏi điều muốn nhờ cậy Tạ gia nên ngươi mới phải trở thành vị hôn thê của hắn?"
Càng nghe nàng càng cau mày, nàng thậm chí còn không để ý rằng tiên sinh đã vào phòng học, tức giận hét lên: "Ngươi có biết cách nói chuyện không? Nếu không nói được tiếng người thì hãy im đi!"
Sau khi nàng nói xong, cả lớp học trở nên im lặng.
Khi Đồ Tô Tô phản ứng lại, nàng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt tái mét của tiên sinh đứng sau thư án.
Thước án vang lên một tiếng "bốp", người bạo nộ lại trở thành tiên sinh.
"Đồ Tô Tô! Ngươi đứng ra ngoài cho ta!"
Cơn giận của Đồ Tô Tô vẫn chưa nguôi, nhưng lúc này nàng cũng biết cãi lại tiên sinh là không tốt nên chỉ trừng mắt nhìn Tần Nhược Di, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đợi đấy."
Nàng ta không chỉ nói xấu Tiểu Tạ mà còn khiến hắn phải phạt đứng, nếu không báo thù việc này thì không phải quân tử!
Tần Nhược Di làm mặt quỷ với nàng.
* * *
Đồ Tô Tô đứng ở hành lang ngoài lớp học.
[Ngươi thật sự rất hay gây ra rắc rối.] không có ngoại lệ, Thiên Phàm lúc nào cũng xuất khi nàng bị bắt vì phạm lỗi.
[Nhưng lần này thực sự không phải lỗi của ta, ngươi đã thấy là do nàng ta đào hố ta!]
Thiên Phàm phớt lờ lời của nàng mà nhắc đến chuyện của mình: [Dưới chân phái Khai Dương tông, quả thực ta đã hồi phục tốt hơn, thậm chí sáng nay ta còn có thể điên cuồng đi dạo với ngươi.]
Đồ Tô Tô bị lời này phân tâm một chút, vội vàng hỏi: "Ngươi đi dạo với ta kiểu gì?"
[Đương nhiên mở tâm thức và đi lang thang xung quanh.]
[Vậy ngươi đã nhìn thấy Khai Dương tông có hình dạng gì? Người ta nói rằng Khai Dương tông nằm ở vị trí cao hơn Triều Hoa Học Quán nhưng vì có trận pháp nên người bình thường không thể nhìn thấy.
Nghe nàng nói xong, Thiên Phàm nhẹ nhàng cười lạnh: "Ta thậm chí đã từng nhìn thấy những tông môn lớn có lịch sử lâu đời, chỉ là một Khai Dương tông nhỏ nhoi thì có cái gì thú vị."]
[Vậy ngươi đã nhìn thấy chưa? ]
[Chưa.]
[..]
Thiên Phàm tựa hồ đang muốn bù đắp, vội vàng nói: "Nhưng ta cảm nhận được một ít linh khí không đúng, đêm nay chúng ta đi khám phá." 】
Đồ Tô Tô nghe vậy có chút hưng phấn, đã lâu rồi nàng không ra ngoài vào ban đêm.
[Nhưng ngươi phải nghe ta và đừng chạy lung tung.]
[Ta biết rồi mà.]
Cũng không phải lần đầu tiên đi chơi đêm, Thiên Phàm vẫn cằn nhằn như vậy.
Nàng nghĩ đến việc tối nay đi khám phá sẽ thay bộ quần áo tiện lợi cho việc đi lại hơn thì cô nhận thấy người đứng sau cái cây ở đằng xa cuối cùng cũng đã di chuyển.
Người đó đi về phía cô.
Đồ Tô Tô nhìn kỹ hơn thấy một thanh niên mặc y phuc trắng, vạt áo rộng điềm tĩnh bước về phía nàng với nụ cười rất thân thiện và chuẩn mực trên khuôn mặt tuấn tú lịch thiệp.
"Tiểu muội muội, sao muội lại đứng bên ngoài?"
Đồ Tô Tô nhướng mày, có chút không nói nên lời: "Từ khi ta bị phạt đứng lên, ngươi đã đứng sau gốc cây, biết rõ còn hỏi làm gì.."
Thanh niên nghe vậy hơi giật mình, rất nhanh lại mỉm cười, lần này nụ cười có chút chân thành: "Xem ra tiểu cô nương còn có chút năng lực, có thể cảm ứng được ta đang đứng ở nơi đó."
Phải nói là, rất có năng lực mới đúng.
Tô Bất Hoặc theo thói quen dùng đầu ngón tay sờ cằm, mặc dù vào học viện không cần dùng đến kĩ thuật ẩn thân mà ở tông mông mới cần dùng nhưng vẫn đủ để đối phó với người thường.
Không ngờ tiểu cô nương trước mặt lại rất lợi hại.
Đồ Tô Tô lại liếc hắn một cái, vẻ mặt không nói nên lời, không có ý định nói tiếp.
Tô Bất Hoặc đành phải tự giới thiệu: "Ta là Tô Bất Hoặc, đại khái là.. tiên sinh của học quán."
"Nếu đã là tiên sinh có thể cho phép tôi không đứng phạt nữa được không?"
Tô Bất Hoặc lần này mỉm cười chân thành hơn: "Ngươi đối với người xa lạ mới gặp lần đầu đều đưa ra yêu cầu vô lý như này?"
Đồ Tô Tô mím môi, bất đắc dĩ nói: "Đồ Tô Tô học sinh lớp chữ Đinh chào Tô tiên sinh."
"Không cần khách khí như vậy." Tô Bất Hoặc rất gần gũi, đứng ở một bên Đồ Tô Tô, chậm rãi nói:
"Chúng ta trò chuyện thôi. Ngươi là học sinh mới của học quán à? Ta chưa từng gặp ngươi."
Đồ Tô Tô gật đầu.
"Vậy tại sao ngươi lại đến học quán?"
"Để vào Tiên tông." Đồ Tô Tô quay đầu nhìn hắn, tựa hồ rất ngạc nhiên sao hắn lại hỏi vấn đề như vậy.
Tô Bất Hoặc khó hiểu, nói có vài phần trêu chọc: "Vậy ngươi có biết gia nhập Tiên phái có ý nghĩa gì không?"
"Không biết." Không ngờ Đồ Tô Tô lại trả lời rất quả quyết.
"Không biết ngươi còn muốn đi vào?" Tô Bất Hoặc có chút kinh ngạc, hắn tưởng rằng sẽ nghe được những câu trả lời như "tu luyện, tu tiên trường sinh, tổ tiên vinh quang..".
Đồ Tô Tô nghe vậy, càng kỳ lạ hỏi hắn: "Trong học quán này tất cả mọi người muốn vào Tiên tông đều phải biết" vào Tiên tông "có ý nghĩa là gì sao?"
Tiểu cô nương khẽ cau mày, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt rất chân thành và bình tĩnh, như thể nàng thực sự đang hỏi hắn câu hỏi này.
Tô Bất Hoặc hơi nghẹn ngào, sau đó chậm rãi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, đưa mắt nhìn về ngọn núi xanh tươi phía trước.
Giọng nói của chàng trai trẻ có chút thanh tao.
"Đúng là thế.. không có nhiều người hiểu được ý nghĩa đó."