Lúc Đồ Tô Tô tỉnh lại thì cảm thấy đầu có hơi đau.
Ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, cây hải đường bị ép tới thấp rũ, mơ hồ có tiếng cãi nhau tranh chấp xen lẫn trong mưa phùn tí tách.
"Tiểu thư của chúng ta chính là nhớ tới giao tình giữa hai nhà nên mới tới phía Nam học, hơn nữa còn có hôn ước, thế mà Tạ gia mấy người làm ăn thế này hả?"
Nàng nghe ra đây là tiếng của hộ vệ cao lớn thô kệch Lý Tứ của mình, khẩu khí cũng thật lớn.
Bên kia có người nhỏ giọng nói chuyện với hắn: "Ngài đừng giận, công tử tiểu thư tới phủ chúng ta cầu học thật sự là quá nhiều, tiểu thư nhà ngài trì hoãn thời gian giờ mới tới, bây giờ thực sự chỉ còn có sân viện bên này còn trống mà thôi, tráng sĩ thương xót, buông tha cho nô tỳ có được không.."
Với cái thần kinh thô của Đồ Tô Tô, đương nhiên không nghe ra được quá nhiều ý tứ châm biếm mỉa mai trong câu nói của người ta, chỉ cảm thấy hai người bên người quá ồn ào, vì thế liền nâng giọng hô lên một câu: "Tiểu Mi!"
Thanh âm rộng rãi phóng khoáng, làm cho hai người đang cãi nhau ngoài kia bị buộc phải dừng lại.
Một nha hoàn mi thanh mục tú đẩy cửa bước vào.
Tiểu Mi thực sự hiểu nàng, vừa nhìn thấy thần sắc nàng liền quay lại thấp giọng khuyên bảo để hạ nhân kia rời đi.
"Đúng là mắt chó không biết nhìn mà!" Hộ vệ Lý Tứ trên eo còn mang kim đao, nhấc chân vào cửa, vẻ mặt lộ ra chút hung thần ác sát, vừa há mồm liền như pháo liên châu, oán giận không thôi: "Ta chịu đủ nơi này rồi đấy, đã không có đồ cay thì thôi đi, lại chỉ có thể mang ba tôi tớ theo, nơi ở lại hẻo lánh như vậy, hạ nhân còn nói chuyện lòng và lòng vòng.. Tiểu thư, người nói xem rốt cuộc vì sao chúng ta phải tới đây chịu tội chứ!"
Đồ Tô Tô đè đè huyệt Thái Dương, thiếu chút nữa là bị tên ngốc thiếu một sợi gân này làm ồn ào tới ngất chết.
"Lý Tứ ca đừng hiểu lầm, tiểu thư chúng ta là có tiên duyên, trước đây đã đồng ý với Tạ gia là sẽ tới Triều Hoa Học Quán, nói không chừng sau này còn có thể vào được Khai Dương tông tu hành đó, lại nói, tiểu thư còn có hôn ước mà." Tiểu Mi nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Lý Tứ ca mệt rồi đúng không, mới vừa rồi lại cùng người ta lý luận lâu như vậy, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi."
Chờ tiễn được Lý Tứ đi, Tiểu Mi mới tiếp nhận chung trà trong tay Đồ Tô Tô, ngược lại đi ra sau lưng xoa bóp huyện đạo cho nàng.
Đồ Tô Tô thoải mái tới mức lông mày cũng thả lỏng.
"Tiểu thư đừng giận, tính tình Lý Tứ ca chính là như vậy, không phải là người không biết, chúng ta mới từ đất Thục tới phía Nam, hắn đương nhiên là có rất nhiều chỗ không thích ứng được."
"Ta đương nhiên sẽ không tức giận với hắn." Đồ Tô Tô bâng quơ lẩm bẩm, lại nói: "Chỉ là bệnh đau đầu đúng lúc lại tới, phiền hắn ồn ào mà thôi."
Tiểu Mi đứng sau lưng cười rộ lên: "Quả nhiên là tiểu thư tốt của em, người vốn cũng không phải người sẽ tức giận vì loại chuyện này mà." Chỉ là nói tới đây, cô ấy lại có hơi chần chừ: "Nhưng Tạ gia này.. em cũng cảm thấy họ không nhiệt tình lắm."
Trong lòng Đồ Tô Tô nhảy dựng lên, lập tức nâng cánh tay kéo tay Tiểu Mi, xoay người, trợn to hai mắt nói: "Chẳng lẽ em cũng muốn khuyên ta về?"
Tiểu Mi bị động tác của nàng làm cho giật mình, cũng trợn to mắt, "Sao có thể chứ, tiểu thư đã đánh cược với lão gia, phu nhân, còn có tiểu công tử rồi mà, em vẫn nhớ rất rõ."
"Em nhớ là được." Đồ Tô Tô quay người lại, nhắm mắt tiếp tục hưởng thụ sự phục vụ của Tiểu Mi: "Đã cược ta sẽ dựa vào chính sức mình vào được Khai Dương tông rồi, về bây giờ cha lại nói ta lười biếng thì chết."
Tuy nói cứ ở lì trong nhà cũng thật sự thoải mái, nhưng nàng vẫn rất muốn chứng minh năng lực của mình nha, lại nói, nàng tới đây đúng là có mục đích khác.
Tiểu Mi cười cười nói: "Vậy tiểu thư nghỉ ngơi đi, ngày mai phải đi học rồi, phải quý trọng giây phút nhàn rỗi ngày hôm nay."
Chờ cô ấy ra ngoài, Đồ Tô Tô lại ngã ra giường, trong đầu đột nhiên thoát ra một thanh âm: "Ngươi đúng là trẻ con."
Đồ Tô Tô âm thầm bĩu môi, không hề bất ngờ khi trong đầu xuất hiện một âm thanh lải nhà lải nhải: "Không nghĩ tới, ta đường đường là thần binh, thế mà sẽ có một ngày không thể không sống nhờ trên cơ thể của đứa trẻ con như ngươi, thực sự quá xấu hổ rồi."
"Xấu hổ thì cút ra ngoài." Đồ Tô Tô nhướng mày, cánh tay gối dưới đầu, chân gác lên nhau, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như mưa đã ngừng, sắc trời hơi sáng, gốc cây hải đường ngoải cửa sổ đứng thẳng, cành cây rũ gần tới bên cửa có một chùm quả hồng.
"Ngươi phải nhớ kỹ, ta thật sự có chuyện quan trọng, ngươi phải giúp ta tìm được chủ nhân của ta, ta mới có thể giúp ngươi học tốt được."
"Đương nhiên là nhớ." Đồ Tô Tô như có như không lên tiếng, bắt đầu đếm số quả trên cây hải đường.
Không biết có phải là nghe ra được sự có lệ của nàng hay không, thanh âm trong đầu lại nói: "Không phải ngươi còn muốn đi xem vị hôn phu của ngươi à? Sao không nhân lúc chưa đi học lẻn ra ngoài xem thử?"
Từ khi Đồ Tô Tô có ký ức, thanh âm kỳ quái này đã có rồi, nó tự xưng là Thiên Phàm, là một binh khí thần bí thập phần lợi hại, luôn ồn ồn ào ào nháo muốn Đồ Tô Tô tìm chủ nhân giúp nó.
Tuy Đồ Tô Tô không quá tin tưởng việc nó là thần binh, nhưng xét thấy bản thân thật sự cần nó giúp trong việc học hành, thế nên đã đạt thành giao dịch với Thiên Phàm.
Hơn nữa, Thiên Phàm còn vô cùng kiên trì nói chủ nhân của nó chắc chắn sẽ ở Khai Dương tông.
Này không phải rất trùng hợp sao, vị hôn phu của nàng vừa vặn cũng ở thành Triều Hoa.
Nhưng Đồ Tô Tô vẫn luôn ghét bỏ nó lắm miệng, vị hôn phu gì đó, sao có thể ngày nào cũng treo ở bên miệng được.. có điều nàng tới phương Nam xác thực mục đích lớn nhất vẫn là gặp cái vị hôn phu lợi hại kia của mình.
Tuy ấn tượng của nàng về hắn rất mơ hồ, nhưng khí chất xuất trần trên người đối phương quả thực là ghi tạc trong đầu nàng không thể vứt đi được.
Năm đó nghe nói hắn bị bệnh, nàng vẫn còn luôn viết thư qua lại cho hắn, cho dù đối phương trả lời nàng rất ngắn gọn, nhưng hắn đã giúp đỡ nàng không ít.
Việc viết thư này nàng cũng chưa từng nói với ai, ngay cả Tiểu Mi cũng không biết.
"Ngươi còn không ra cửa? Lại không đi nữa thì sẽ tới lúc cơm tối mất."
Đồ Tô Tô bị giục dậy, lén lút ra cửa. Nói về việc dạo chơi lén lút thì nàng đúng là rất giỏi, dù sao việc này nàng đã quen làm ở nhà, giờ ở Tạ gia cũng không có chướng ngại tâm lý nào.
Mở cửa, đập vào mặt là hơi ẩm ướt sau cơn mưa.
Đồ Tô Tô hít sâu một hơi, mới đầu còn nhớ nhấc váy lên để tránh ướt bẩn, sau lại hoàn toàn thả tay ra, chỉ lo nhìn đông nhìn tây đi ra khỏi viện.
Triều Hoa Học Quán rất lớn, nhưng sân nàng ở đúng là hẻo lánh.
Nơi này gần với sau núi, có rất nhiều hoa cỏ cây cối xa lạ, trong đó còn có tiếng côn trùng kêu vang, lúc này đang là hoàng hôn, nhan sắc huân hoàng phô nhiễm cả một vùng trời, cảnh sắc bình đạm nhẹ nhàng quả thật là khác so với đất Thục.
Đồ Tô Tô chống cằm tìm một tảng đá xanh ngồi xuống, ngửi mùi hương tươi mát trong không khí tới phát ngốc.
Ánh mắt tùy ý đảo quanh, đột nhiên phát hiện thấp thoáng sau rừng trúc có một cửa sổ đang sáng đèn.
Hửm?
Nàng còn tưởng là nơi hẻo lánh như vậy chỉ có một mình nàng chứ. Không nghĩ tới còn có một người ở chỗ này so với chỗ nàng còn hẻo lánh hơn? Cũng là tới để học?
Lòng hiếu kỳ làm nàng tò mò tiến thêm hai bước về phía cửa sổ kia.
Trong phòng quả nhiên có người.
Tiếng côn trùng kêu vang hơi tạm dừng, sau tấm cửa sổ giấy màu trắng kia mơ hồ hiện ra nửa cái bóng người nhỏ dài, Đồ Tô Tô hơi dừng bước chân một chút.
Nàng đứng ở nơi cách đó không xa lẳng lặng quan sát, nhìn bóng người kia dường như đang buộc tóc, lại ngửa đầu uống một ngụm trà.
Cổ quái chính là, cho dù cách một lớp cửa sổ mơ mơ hồ hồ như vậy, nàng cũng cảm thấy rằng bóng dáng đó chắc chắn là của một mỹ nhân, một động tác bình thường như vậy mà đối phương có thể làm tới tao nhã ý nhị lại lịch sự phong lưu như vậy.
Nàng chắc chắn phải kết bạn được với người này.
Tuy rằng rõ là tới để tìm vị hôn phu, nhưng nếu ở đây mà nhìn thấy người càng đẹp hơn thì.. không được không được, nàng chính là đứa nhỏ hiểu chuyện biết thủ đức, vị hôn phu mới là người tốt nhất.
Đồ Tô Tô hạ quyết tâm, còn chưa kịp chờ nàng nghĩ xem nên chào hỏi như thế nào cho không lỗ mãng thì đã thấy bóng dáng kia nghiêng ngả, chén trà lăn xuống mặt đất "choang" một tiếng vỡ vụn, nàng không hề có chút do dự, theo bản năng phi thân hai bước trực tiếp mở cửa sổ ra nhảy vào trong phòng.
Có một người đang nằm trước án thư.
Không biết có phải do nghe thấy động tĩnh bên cửa sổ hay không, đối phương nỗ lực chống người quay đầu nhìn qua, liền đối mặt với Đồ Tô Tô.
Thân hình thiếu niên gầy gầy cao cao, tóc tai hơi rối, trên người mặc áo bào mềm mại trắng tinh không có hoa văn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt lại đen láy, ở trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo thẳng tắp nhìn về phía nàng, tuy là mặt mũi tinh xảo như mỹ nữ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo tối tăm, giữa mày như có sương tuyết bao phủ.
Nhan sắc này, đúng là không khác gì đóa hồng mai nở rộ trong nền tuyết băng lãnh.
Có điều chỉ trong chớp mắt đó, Đồ Tô Tô cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, cái nhìn này làm nàng phát hiện ra cái gì đó.
".. Tiểu Tạ?"
Nhưng mà nàng vừa mới gọi ra cái tên này liền thấy đối phương lại như mất hết sức lực, sau đó cố gắng bò trở về bàn, lúc này Đồ Tô Tô mới chú ý tới hình như hắn không được khỏe, lập tức tiến lên vài bước, nôn nóng nói: "Đây là làm sao vậy? Có thuốc không?"
Đồ Tô Tô nói xong liền giơ tay muốn đỡ hắn dậy, ghé sát tới gần muốn nghe hắn phân phó, nhưng mà tay vừa mới đụng tới vạt áo người ta đã cảm nhận được bả vai thon gầy kia hơi run lên nhè nhẹ.
"Đừng.. đừng chạm vào ta." Thanh âm khàn khàn của thiếu niên lọt vào trong tai nàng.
Đồ Tô Tô vô ý thức cảm thấy tê tê dại dại, lúc phục hồi tinh thần mới nghe được nửa câu sau của hắn: "Phía dưới.. ngăn kéo.. cái lọ màu xanh.."
Nàng rất nhanh ngồi xổm xuống kéo ngăn tủ bên dưới ra, thấy được rất nhiều bình sứ, may mà bình sứ màu xanh thì chỉ có một cái.
Chỉ là vừa mới lấy được bình sứ ra thì trước mắt đã xuất hiện một bàn tay. Bởi vì gầy yếu, xương ngón tay càng thêm thon dài, đầu ngón tay tái nhợt run lên rất nhỏ, nhưng làm cách nào cũng không mở được cái dải lụa đỏ buộc trên nắp bình.
Làm cho Đồ Tô Tô nhìn cũng sốt ruột hộ.
Hiện giờ nàng chỉ nghĩ mạng người là quan trọng nhất, tuy nói ban nãy hắn không cho nàng chạm vào người hắn, nhưng tình huống khẩn cấp như vậy.. nàng cũng không do dự nữa, trực tiếp cầm lọ kéo nút bình ra, nâng thiếu niên ngồi thẳng lưng, lại nắm lấy cái lọ kia đổ thuốc vào miệng hắn.
Cứ thế, nhìn từ đằng sau như thể nàng đang hoàn toàn ôm người vào trong ngực vậy.
Không biết đến cùng là bởi vì động tác này hay là do bệnh đến nóng nảy, đối phương nằm trong ngực nàng càng run lợi hại hơn. Hắn như có chuyện muốn nói, nhưng Đồ Tô Tô lại rất cường ngạnh, nhất thời đối phương cũng chỉ có thể uống thuốc nàng đút trước.
Nàng vẫn còn đang nắm tay hắn, rõ ràng lòng bàn tay vừa dài vừa gầy, lúc mở ra thì sẽ lớn hơn nàng mới đúng, nhưng lúc này nó lại không khác gì một chiếc lá mỏng, vuốt qua thấm lạnh như tơ bạch, không chút trọng lượng.
Cho đến khi đổ hết thuốc vào miệng hắn, Đồ Tô Tô mới thả ra.
Đối phương rốt cuộc cũng không còn run nữa.
"Xuống đi." Thanh âm thiếu niên vừa lạnh vừa cứng ngắc, nhưng thật đúng là đã quên mất ơn cứu mạng của nàng ha.
"Hung dữ như thế làm gì chứ.." Đồ Tô Tô không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, đồng thời cũng nhón chân xuống khỏi ghế, lúc này nàng mới quan sá thấy, bản thân vừa mới trèo lên cái xe lăn bằng gỗ của thiếu niên này.
Thì ra hắn vẫn luôn ngồi xe lăn sao, là chân cẳng không tiện à?
Đồ Tô Tô nghĩ như vậy, đôi mắt lại rất tự nhiên di chuyển tới nửa người dưới của thiếu niên.
Trên đầu gối hắn đắp một tấm thảm nhung.
"Nhìn cái gì?" Thanh âm của đối phương càng lạnh hơn, rõ ràng còn mang theo chút nghẹn ngào vì bị bệnh, nhưng lại có thể cường thế lạnh lẽo như băng như vậy, "Nếu như muốn tìm niềm vui bày ra trò đùa này thì đủ rồi đấy, mau cút đi."
Niềm vui? Trò đùa?
Đồ Tô Tô hoàn toàn nghe không hiểu, gãi gãi đầu có chút mê mang: "Vui cái gì? Ta trêu đùa ai?"
Ai ngờ nàng vừa thốt ra lời này, sắc mặt đối phương lại càng tệ hơn.
Thiếu niên mím chặt môi, mày nhíu lại, quay mặt đi không nói lời nào, nhìn dáng vẻ là cực kỳ tức giận, cố tình đôi lông mi dài rậm lại nhẹ rung động phảng phất như hai cái cánh bướm, nhẹ nhàng phất qua đầu quả tim của Đồ Tô Tô.
Nàng sờ sờ ngực, theo bản năng chuyển mắt tìm kiếm chứng cứ, chứng minh suy đoán của bản thân không sai.
"Ngươi không biết ta thật à?" Đồ Tô Tô vừa lảm nhảm vừa chống nạnh đi hai bước về phía trước, kiên nhẫn đảo quanh, rất nhanh liền nhìn thấy nghiên mực bằng ngọc trên án thư, nàng dừng mắt, quả nhiên bên góc phải nhìn thấy một chữ "Tạ" không lớn không nhỏ.
A, quả nhiên là người nhà họ Tạ, cái này lại càng không sai.
Đồ Tô Tô thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người nhìn về phía thiếu niên sắc mặt lạnh lùng trên xe lăn, giương giọng lên nói: "Ngươi thật sự không biết ta? Ta là Đồ Tô Tô, vị hôn thê của ngươi nha."
Tạ Kỳ: ? /