Phu Quân Chàng Không Phải Thế Thân Thật Mà!

Chương 6: Chỉ có nơi này sáng đèn, nơi khác đều rất tối.


2 tháng

trướctiếp

Lúc chạng vạng tối, Đồ Tô Tô một mình chậm rãi đi dọc con đường, trong lòng có chút chán nản.

Nàng còn đang ôm vài cuốn kinh thư mà tiên sinh đưa cho nàng để làm.

Một cơn gió thổi qua, vài ba chiếc lá rụng xuống, khiến nàng trông càng thêm tiêu điều.

Đồ Tô Tô lần đầu tiên nhận ra thành tích học tập kém cỏi lại là một điều đáng thất vọng như vậy.

"Tiểu thư!"

Nàng ngước lên và nhìn thấy Tiểu Mi.

Đồ Tô Tô dừng lại, đầu mũi nàng hơi cay cay khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh vừa đi về phía nàng vừa vẫy tay với nàng.

Thật mất mặt, nàng khịt mũi thật mạnh trước khi Tiểu Mi đến gần và nhanh chóng lau mắt hai lần.

Đồ Tố Tố nàng không phải quỷ thích khóc nhè, hồi nhỏ khóc nhè chỉ có vài lần có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tiểu Mi đi đến trước mặt nàng, chỉ mỉm cười nhìn nàng một cái, không nói nhiều cầm lấy mọi thứ trong tay nàng.

"Đây là bài tập về nhà sau giờ học." Đồ Tố Tố trầm giọng đi theo Tiểu Mi.

Nàng mới không phải là bị phạt.

"Vâng, ăn xong bữa tối rồi hãy làm bài. Nếu tiểu thư cần sự giúp đỡ của chúng nô tỳ, lệnh cho chúng em một tiếng là được."

Trên cùng một con đường, mặt trời đang lặn, một cô nương cao hơn một chút cầm cuộn kinh thánh, theo sau là một cô nương nhỏ nhắn hơn mặc y phục màu đỏ.

Sau sự im lặng ngắn ngủi này, Đồ Tô Tô không khỏi nói: "Hôm nay ta không hề vui vẻ chút nào."

Giọng nói dịu dàng của Tiểu Mi truyền tới: "Ừm, em nhìn ra được tiểu thư không vui."

"Người trong trường này đều kỳ quái, nói chuyện vòng vo, có người muốn đào hố ta, tiên sinh cũng nghiêm khắc." Nói xong Đồ Tô Tô dừng lại, giọng nói càng trầm xuống: "Còn ta thì học tập quá kém. Đúng vậy.. tại sao lúc trước ở nhà ta lại không cảm nhận được.."

Tiểu Mi nghe cô phàn nàn, giống như đang cười nhẹ giọng nói: "Bình thường khi ở nhà, tiểu thư sao có thể đến lớp với nhiều người như vậy? Cho dù thiếu gia có thành tích học tập tốt hơn tiểu thư, tiểu thư không phải ngày nào cũng coi thường hắn còn cùng hắn đánh nhau sao."

Đồ Tô Tô suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ừ."

"Vậy.. tiểu thư có muốn về nhà không?"

Nếu hôm qua hỏi chuyện này, Đồ Tô Tô sẽ không chút do dự nói rằng nàng không muốn, nhưng hôm nay..

Nếu về nhà, nàng sẽ không cần phải tiếp xúc với những người bạn cùng lớp kỳ lạ này nữa, và sẽ không có ai chế nhạo nàng là đội sổ, nhưng..

"Ta không muốn quay trở về", nàng tức giận nói: "Nếu bây giờ ta quay về chẳng khác nào chạy trốn khỏi chiến trường, vậy thì ta sẽ mãi mãi là người đứng cuối cùng."

Hơn nữa, về nhà ta sẽ không còn được Tiểu Tạ chơi cùng.

Tiểu Mi nghe xong lại cười, xoay người nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Tiểu thư nói phải, chúng ta cùng nhau cố gắng, cứ từ từ là được."

Đồ Tô Tô hung hăng gật đầu: "Ít nhất chúng ta phải là người đứng thứ hai từ dưới lên!"

"Tiểu thư, ngài thật sự có mục tiêu đầy tham vọng."

Tiểu Mi vừa nói xong, hai người liền nhìn nhau cười lớn.

Sau bữa tối, làm bài tập mất rất nhiều thời gian, mặc dù có Tiểu Mi và Thiên Phàm trong não hải giúp đỡ nhưng Đồ Tô Tô vẫn cảm thấy choáng váng.

Tắm rửa xong, Tiểu Mi tắt đèn đi ra ngoài một lúc, Thiên Phàm mới ra ngoài gọi nàng.

[ Đi thôi.]

Đồ Tố Tố nhẹ nhàng xuống giường, mặc một bộ y phục tiện lợi đi lại rồi nhanh chóng lặng lẽ lẻn ra khỏi cửa.

[Người họ Tô hôm nay quả thực là một người tu luyện, dựa theo phán đoán ban đầu của ta, hắn ta đã tu luyện ít nhất mười năm.]

Đồ Tô Tô nhướng mày, trong đầu nhớ lại biểu cảm của thanh niên mặc y phục trắng, chẳng trách biểu hiện của đối phương có phần tự ngạo.

[Vậy tại sao hắn ta lại đột nhiên bắt chuyện với ta? ]

Thiên Phàm dừng lại, tựa hồ đang suy đoán: [Nhưng hắn hẳn là không thể biết được sự tồn tại của ta.. có lẽ.. chỉ để chế nhạo ngươi thôi? ]

Đồ Tô Tô: .

Ban đêm, sau núi tối đen như mực, may mắn có ánh trăng nhàn nhạt, Thiên Phàm mở "Dạ minh nhãn" cho nàng, Đồ Tô Tôcó thể nhìn rõ bóng dáng của hoa lá cây cỏ dưới bóng đêm.

[ Bên này.]

Theo lời chỉ dẫn của Thiên Phàm, Đồ Tô Tô đi vòng quanh núi gần nửa tiếng, cuối cùng cau mày: "Ngươi đang đùa ta à?"]

[ Làm gì có chuyện đó!] Thiên Phàm thanh âm cũng nghe rất khẩn trương: "Thật xin lỗi, là bởi vì ta chưa kịp bình phục. Hơi thở này rất nhỏ khó phát hiện, giống như là đang đi lòng vòng vậy."]

Thật hiếm khi Thiên Phàm nói chuyện với nàng với thái độ trịch thượng như vậy, Đồ Tô Tô có thể nhìn ra đó không phải là cố ý.

[Vậy thôi, ngươi nghỉ ngơi một chút từ từ tìm kiếm, không vội.]

Chỉ trong chốc lát, Thiên Phàm lại bảo nàng đi về bên phải.

[Đây lại là đường xuống núi.] Nàng vừa nhắc nhở vừa đi theo thảm thực vật mọc um tùm, vừa đi vừa cảm thấy nơi trước mặt có chút quen thuộc.

Đây không phải là nơi nàng lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Tạ vào ngày hai hôm trước sao?

Đêm đã khuya, cửa sổ vẫn sáng đèn, bóng người dài trải dài giữa lớp giấy dâu và tấm lưới gỗ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng côn trùng, tiếng ếch nhái trong đêm.

Thật là yên tĩnh.

[Ngươi đang tìm kiếm cái gì? ] Đồ Tô Tô im lặng quan sát một lúc, chờ đợi chỉ dẫn tiếp theo của Thiên Phàm.

Tuy nhiên, đã rất lâu không có phản hồi.

[ Thiên Phàm? Thiên Phàm? ]

Kỳ quái, sao người này lại im lặng?

[Ngươi thực sự đang đùa ta à? Vậy ta sẽ thực sự tức giận đó] Nàng nói vậy, nhưng chợt nhớ tới trước đó Thiên Phàm cũng từng nói về việc đột nhiên bất tỉnh.

Chẳng lẽ bây giờ hắn cũng.. ngất đi rồi sao?

Đồ Tố Tố đang định thử gọi lại, nhưng không cẩn thận lại một bước, giẫm gãy cành khô dưới chân.

Một âm thanh gãy giòn vang lên, bóng người phía sau cửa sổ khẽ cử động.

Một giọng nói vang lên lạnh như băng.

"Ai ở ngoài?"

* * *

Trời vẫn chưa tối, Tạ Kỳ ở trong phòng đạt bút.

Hắn sắp xếp lại tất cả những cuốn kinh trước đó và im lặng tính ngày trước khi tiếp tục thu thập những cuốn sách cổ nằm rải rác ở một bên.

Chuyện đó đã có chút manh mối.

Ngón tay có chút tê dại, Tạ Kỳ đảo mắt nhìn thấy chiếc hộp nhỏ đặt cạnh thư án.

Hắn đã đặt nó ở đó khi hắn quay về vào buổi chiều.

Trong phòng ánh nến lung linh, nhưng Tạ Kỳ lại nhìn chằm chằm vào chiếc hộp như thể một lão tăng nhập định, hồi lâu không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi ngọn nến phát ra một tiếng "tách" nhẹ nhàng, hắn mới chậm rãi chớp mắt và cuối cùng cũng di chuyển chiếc hộp đến trước mặt.

Hắn mở nắp ra và thấy bên trong có một chiếc chén sứ nhỏ hình giọt nước kỳ lạ, hắn sững sờ trong giây lát nhưng nhanh chóng đưa tay ra và phát hiện một khoảng trống ở giữa chiếc chén nhỏ.

Xoay nhẹ một chút, nửa trên của giọt nước có thể dỡ ra.

Vị ngọt xộc vào mũi, chính là bánh lương đường.

Chiếc bánh lương được làm thành hình con thỏ ngồi xổm bụ bẫm màu trắng to bằng nửa bàn tay, ở giữa có hoa quế thơm ngọt và nước đường nâu rưới lên mép chép.

Trong hộp còn có một chiếc thìa nhỏ xinh xắn.

Tạ Kỳ cầm chiếc thìa lên, nhưng chỉ duỗi ra, nhẹ nhàng chọc vào con thỏ bánh lương màu trắng.

Con thỏ nhỏ run rẩy.

Không biết trong lòng hắn đang nghĩ đến điều gì, khóe môi hơi cong lên, nhưng rất nhanh lại đè xuống lấy lại bình tĩnh, dùng thìa nhỏ múc một cái tai thỏ cho vào miệng.

Nó rất mát lạnh với hương thơm của hoa quế ngọt ngào càng làm nổi bật hương vị êm dịu của bánh nếp.

Nhưng có điều quá ngọt.

Hắn từng miếng một ăn hết con thỏ, tuy nhiên lúc hắn ăn vào rõ ràng là ngọt ngào nhưng dần dần cảm nhận được một vị chát không ngờ tới.

Ăn xong đặt thìa xuống, Tạ Kỳ sửng sốt một lát, sau đó cẩn thận cất thìa nhỏ cùng chén sứ hình giọt nước đi rồi đóng nắp hộp lại.

Nếu ngày mai có thời gian rửa sạch có thể cất nó vào ngăn kéo cùng với những phong thư.

Tuy nhiên, vừa đóng hộp lại hắn đã nghe thấy tiếng cành khô gãy ngoài cửa sổ.

Giống như có ai đó đã vô tình giẫm phải.

Tạ Kỳ lông mày nhíu lại, hắn đem hộp nhỏ nhét vào trong ngực, lạnh lùng nói: "Ai ở đó?"

Nhưng ngoài cửa sổ lại nghe thấy một chuyển động khác, tựa hồ bị giọng nói đột ngột của hắn làm cho sợ hãi, lại giống như ngã xuống hai bước.

Lần này chắc chắn không phải là mèo hoang. Tạ Kỳ cau mày, cất chiếc hộp đi, lăn chiếc xe lăn đến bên cửa sổ, mở cửa sổ lưới gỗ ra, bên ngoài tối đen như mực, ánh nến yếu ớt, với việc hắn không thể nhìn thấy trong bóng tối, hắn nhìn một lúc cũng không nhìn thấy gì.

Sau khi nhận ra điều này, hắn cảm thấy có phần hận bản thân, vẻ mặt càng trở nên trầm lạnh.

Đồ Tô Tô vẫn không phản ứng. Vừa rồi Tiểu Tạ đột nhiên phát ra âm thanh sau cửa sổ, khiến nàng sợ đến mức ngã thêm hai bước nữa làm ra động tĩnh lớn hơn.

Lần này chắc chắn đã bị lộ.

Trong đầu nàng còn đang sắp xếp từ ngữ thật nhanh thì nhìn thấy cửa sổ trước mặt mở "cạch cạch" một tiếng, Tiểu Tạ xuất hiện ở trước cửa sổ.

Trong khoảnh khắc đó, Đồ Tô Tô cảm thấy tim mình đập như muốn lao ra ngoài.

Tuy nhiên, nàng nhanh chóng phát hiện ra Tiểu Tạ vẻ mặt lạnh lùng, nhìn ra ngoài cửa sổ mắt giống như không hề có tiêu cự.

Có vẻ như.. giống như không nhìn thấy nàng.

Ánh sáng mỏng manh trong phòng phản chiếu sau lưng hắn, sắc mặt của người thiếu niên tái nhợt, đôi mắt tối sầm, vẻ u ám trên lông mày càng ngày càng rõ ràng.

Chỉ mất một lúc nhưng Đồ Tố Tố cảm thấy mình vào lúc này nên lên tiếng.

"Là tôi, Đồ Tô Tô."

Nàng kéo vạt áo từ trong bụi cây ra, vuốt thẳng lại rồi cẩn thận tiến về phía trước hai bước, ánh nến cuối cùng cũng chiếu sáng nàng một chút lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đồ Tô Tô tận mắt nhìn sắc mặt Tiểu Tạ từ lạnh lùng chuyển sang kinh ngạc, đôi mắt đẹp của hắn hơi mở to chậm rãi tập trung vào khuôn mặt của nàng.

Gió đêm nhẹ nhàng đung đưa, thổi tung mái tóc trên thái dương thiếu niên giống như tuyết tan đầu xuân, không khí băng giá trên người hắn lập tức tiêu tan.

Đồ Tô Tô thậm chí còn có ảo giác nhìn thấy những vì sao lấp lánh trong mắt của hắn.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Tiêu Tạ đột nhiên giơ tay lên, cửa sổ lưới gỗ lại một lần nữa đóng xuống.

Đồ Tô Tô: .

"Đừng tức giận." Nàng không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, nàng dựa sát vào cửa sổ và nói một chuỗi lời, gần như dựa vào cửa sổ: "Ta thực sự không cố ý đến đây, chỉ vì.. vì một sự cố nhỏ, ta cũng không cố ý nhìn lén ngươi, chỉ là.. ở đây chỉ có ánh sáng duy nhất, những chỗ khác tối quá.. Đừng tức giận.."

Tất cả đều là lỗi của Thiên Phàm! Hắn ta đã lừa nàng và thậm chí bỏ đi vào thời khắc quan trọng!

"Ta không tức giận."

Đúng lúc Đồ Tô Tô đang lo lắng thì giọng nói lạnh lùng của Tiểu Tạ từ trong cửa sổ truyền đến.

Làm trái tim lo lắng của nàng lắng xuống.

Nếu Đồ Tô Tô có thể nghe ra hắn thật sự không tức giận thì tốt rồi.

Tuy nhiên, nàng do dự một lúc, cảm thấy mình nên nói điều gì đó.

Sau khi đóng cửa sổ lại, Tiểu Tạ tựa hồ vẫn ngồi ở chỗ vừa xuất hiện không nhúc nhích.

Nhưng nàng không còn có thể nghĩ về chủ đề như lúc sáng nữa, thật sự lãng phí công phu.. Đầu óc Đồ Tô Tô quay cuồng, nàng chợt nhớ ra buổi trưa đối phương đã hỏi nàng về tiết học.

"Ta.. ta đã làm xong bài tập kinh thư hôm nay rồi." Nàng ngập ngừng đứng ngoài cửa sổ nói.

Một lúc sau, một tiếng "Ừm" phát ra từ bên trong.

Tiểu Tạ trả lời nàng.

Đồ Tô Tô tựa hồ yên tâm một chút, lập tức bắt đầu kể không ngừng về chuyện hôm nay đã xảy ra với nàng ở học quán, lại nói nàng nghe rất nhiều nội dung học nhưng hiểu rất ít, còn gặp một vị tiên sinh kì quái họ Tô.

Buổi tối nàng bận làm bài không có nói chuyện nhiều đám người Tiểu Mi, nhưng bây giờ lại háo hức muốn nói chuyện đến nỗi miệng hơi khô khốc mới ngừng nói.

"Xin lỗi, hình như ta nói nhiều quá rồi." Đồ Tô Tô sờ sờ mũi.

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Tà lại vang lên: "Đúng là vậy."

Đồ Tô Tô: .

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo Tiểu Tạ nói tiếp: "Những gì ngươi không hiểu hầu hết đều là văn học lịch sử điển cố. Ngươi có thể đọc" Bác Văn truyền "để bổ sung. Bọn họ học trước ngươi một đoạn thời gian và việc bọn họ biết hơn ngươi là điều bình thường. Về phần tiên sinh họ Tô đó.. tạm thời không cần để ý, hắn đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, có lẽ hắn có động cơ thầm kín."

Rõ ràng giọng nói của đối phương lạnh lùng lãnh đạm, nhưng Đồ Tô Tô lại cảm thấy thoải mái đến lạ thường.

"Cảm ơn Tiểu Tạ." Nàng nói lời này cách cửa sổ một cách chân thành, nhưng lại khiến chính mình bật cười: "Này, có nhiều 'tạ' quá." (cảm ơn Tiểu Tạ phiên âm là xie xie xiao xie thế nên nữ chính mới bật cười vì có nhiều từ "xie")

Bóng dáng Tiểu Tạ không hề động đậy, Đồ Tô Tô ngừng cười, ngước mắt nhìn bóng người đó, cảm thấy mình có thể đoán được vẻ mặt không nói nên lời của đối phương.

"Ế? Ngươi đã ăn đồ ăn nhẹ chưa? Nó có ngon không?"

Điều này hẳn không phải vấn đề khó trả lời, nhưng Tiểu Tạ dường như suy nghĩ một lúc mới trả lời nàng.

"Cũng được."

"Vậy lần sau ta sẽ cho ngươi thử món khác, ta rất giỏi làm đồ ăn nhẹ đó!"

Tiểu Tạ tránh không trả lời câu nói này của nàng chỉ nhẹ nhàng nói rằng đã đến lúc nàng nên quay về.

"Vậy ngày mai ngươi có đến lớp không? Ta có thể đi tìm ngươi được không?"

Đồ Tô Tô kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của đối phương, Tiểu Tạ dừng một chút nói: "Ngày mai ta sẽ đến học viện nhưng không phải vào buổi sáng."

Không trả lời câu hỏi thứ hai của nàng.

Đồ Tô Tô trong lòng lóe lên linh cảm, cảm thấy đây chính là thừa nhận ngày mai nàng có thể đến gặp tìm hắn, nàng chợt cảm thấy vui mừng.

"Vậy ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi thật tốt nhé!" Khi nàng đang định quay người rời đi, thiếu niên sau cửa sổ trầm giọng nói: "Trên kệ tre cạnh tường có đèn lồng và đá lửa."

Nói xong, hình bóng phản chiếu trên tờ giấy cửa sổ cuối cùng cũng di chuyển, lắc lư chiếc xe lăn thay đổi vị trí.

Trong lòng Đồ Tô Tô hơi động, nhìn bóng người thon dài đang di chuyển.

Lần này nàng có thể hiểu được lời nói ẩn ý của hắn, hắn đang bảo nàng cầm lấy đèn lồng.

Có lẽ hắn nhớ những gì nàng đã nói lúc đầu, "Những chỗ khác đều rất tối."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp