"Ngươi đã mang theo mọi thứ chưa?"
"Tiểu thư yên tâm."
Mập Tử theo Đồ Tô Tô vào thang nâng bên vách đá.
"Vật này được chế tạo rất tinh xảo. Thục Trung chúng ta đều dùng gỗ đằng mộc, nhưng nơi này lại làm bằng gỗ anh đào." Hắn vẫn cầm hộp thức ăn nhưng vẫn không kìm được sự thích thú và giơ tay lên chạm vào đồ trang trí bằng gỗ bên trong.
"Tiểu thư, hôm nay là ngày đầu tiên đến lớp, có quen không?"
Đồ Tố Tố chắp tay sau lưng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cũng tạm được."
Mập Tử thấy nàng không có hứng thú lắm nên cũng không nói nhiều, tuy rằng thiếu nữ nhìn vẫn vô tâm nhưng vẫn có thể nhìn ra được nàng có chút chán nản.
Dỗ dành tiểu thư vẫn là Tiểu Mi giỏi nhất, khi trở về hắn phải nói chuyện với Tiểu Mi.
Nhưng mà tiểu thư vừa tan học đã kéo hắn đi ra ngoài, hắn cũng không biết là đi chỗ nào dùng cơm trưa.
"Vân Trung Quân" hướng về phía chân núi là một khoảng không vì vậy khi càng lên cao có thể nhìn thấy khu rừng rậm rạp và cổng vòm bên dưới ngày càng xa dần với chim bay ở giữa không trung.
Cho đến khi có tiếng "cạch", cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra thì đã ở trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi cây cối rậm rạp hơn, môi trường cũng yên tĩnh hơn, tĩnh lặng hơn rất nhiều so với dưới núi.
Đồ Tô Tô ra khỏi thang nâng, sáng nay khi ở dưới núi nhìn lên cầu thang đá lớn ẩn mình giữa tán cây, phía sau là một phòng học.
Chỉ có phòng học này là mở rộng một nửa về một bên vách đá, bên dưới là biển mây mênh mông.
Thật sự là rất có tiên khí.
"Đây chính là lớp Giáp của Triều Hoa Học Quán sao?" Mập Tử vẫn cầm hộp thức ăn ở phía sau nàng, lẩm bẩm: "Chẳng trách người ta đều nói lớp chữ Giáp người người đều là long phượng, tương lai là hạt giống để vào Tiên tông tu luyện, quả thật khí phái."
Đồ Tô Tô nghe vậy, không khỏi mạnh mẽ xen vào: "Ngươi ghen tị cái gì? Tiểu thư của ngươi sau này cũng sẽ gia nhập Tiên tông."
"Ừ, ừ, ừ." Mập Tử liên tục đáp phải, sau đó hỏi tiểu thư đang tìm ai.
Ta còn có thể tìm ai nữa, tất nhiên là Tiểu Tạ.
Nhưng nàng đứng đây nói cũng chỉ là cứng miệng nói hai câu, nàng thực sự có chút lo lắng trước tình huống trước mắt.
Nàng hơi do dự về việc làm cách nào để tìm thấy Tiểu Tạ.
Tất cả mọi người vẫn còn ở trong lớp học sao?
"Ngươi là ai?"
Đồ Tô Tô quay lại liền nhìn thấy một vị mĩ nhân.
Nếu những thiếu niên và thiếu nữ nàng vừa gặp trong lớp đều ăn mặc như liễu yếu đào tơ thì người này có thể nói là hình mẫu của liễu yếu đào tơ.
Mặc một chiếc váy sa màu trắng như trăng, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi mắt đầy nhu tình, dáng người duyên dáng như bông sen.
Đồ Tô Tô luôn có ấn tượng tốt với những người đẹp nhanh chóng đáp lại: "Ta là Đồ Tô Tô."
"Hóa ra là tân muội muội đến từ Thục Trung, ta nghe phu nhân kể qua về ngươi, ta chỉ hơn muội có nửa tháng nên mặt dày gọi ngươi một tiếng Tô Tô muội muội."
Cô nương xinh đẹp rất tự nhiên nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đến một con đường phụ, tự giới thiệu: "Ta là Khương Mộ Vũ. Ta rất may mắn là cháu gái bên nhà ngoại của phu nhân, tạm thời đang ở lại nhà Tạ."
Hóa ra là họ hàng của Tiểu Tạ.
Đồ Tô Tô không có cảm giác gì với những gì cô nói, nghĩ đến Mập Tử mang đến một đĩa tiết vịt, nàng cuối cùng cũng cảm thấy đói.
Chỉ là Khương Mộ Vũ này còn kéo nàng nói nàng ta cũng đã từng tới Thục Trung, hàn huyên không dứt.
Đồ Tô Tô nhịn xuống nghe nàng một lát, cuối cùng tìm được sơ hở xen vào: "Ngươi có biết Tiểu Tạ ở đâu không?"
Đối phương nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng ngước mắt lên nhìn nàng, nhưng nhanh chóng kiềm chế điều chỉnh lại cảm xúc lấy khăn tay che nửa môi, nhẹ giọng nói: "Muội muội đang hỏi về Tiểu Tạ công tử nào?"
Tiểu Tạ nào?
Chẳng lẽ có rất nhiều tiểu Tạ sao?
Có lẽ là vì huynh đệ trong tộc đều đi học cùng nhau..
Tuy nhiên, nghĩ tới đây sắc mặt Đồ Tô Tô có chút thay đổi.
Tiếc thay, nàng thậm chí còn không biết tên thật của Tiểu Tạ.
Nàng vẫn quen gọi là "Tiểu Tạ", lúc này nàng mới nhận ra rằng mình thậm chí còn không biết tên vị hôn phu của mình.
Điều này thực sự không tốt.
Đồ Tô Tô còn muốn mở miệng miêu tả hắn, nhưng chỉ biết miêu tả người ta ngồi xe lăn thì có vẻ không hay lắm. Ngay cả một người thô thần kinh như nàng cũng thấy điều này là đang mạo phạm người khác.
Chẳng lẽ kế hoạch hôm nay đi ăn trưa với Tiểu Tạ của nàng lại bị kẹt ở đây sao?
"Đồ Tô Tô."
Đang lúc đầu óc quay cuồng, nàng chợt nghe thấy một giọng nói của thiếu niên lạnh lùng quen thuộc.
Là Tiểu Tạ!
Nàng quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Tà đang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang vẻ lạnh lùng, hắn liếc nhìn nàng, rồi quay lại nhìn Khương Mộ Vũ đang ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
"Lại đây."
Hắn nói lại đây là đang với nàng à? Đồ Tô Tô có chút bối rối.
Khương Mộ Vũ ở bên cạnh tựa hồ khẽ mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm nói: "Hóa ra là tiểu Tạ này, tiểu Tạ này là người gì của muội muội?"
"Vị hôn phu." Đồ Tô Tô vẫn nhìn người ngồi trên xe lăn, miệng đáp lại Khương Mộ Vũ.
Không ngờ, Khương Mộ Vũ nghe xong khẽ mở to mắt, lặp lại: "Vị hôn phu?"
"Ừm." Đồ Tô Tô gật đầu xác nhận, nhưng nàng còn chưa kịp nói thêm gì thì Tiểu Tạ đã cau mày, lạnh lùng nói: "Sao ngươi còn không lại đây?"
Lúc này ngay cả Mập Tử phía sau cô cũng di chuyển, kéo tay áo Đồ Tô Tô, hai người cùng nhau đi đến bên cạnh Tạ Kỳ.
Mình hình như cũng chưa gây ra rắc rối gì phải không? Đồ Tô Tô thấp thỏm không biết sao Tiểu Tạ lại có chút khó chịu?
"Hôm qua không phải ta đã dặn tỳ nữ của ngươi không được cho ngươi chạy lung tung sao?" Nhìn thấy nàng đến gần còn Khương Mộ Vũ thì đã đi xa, Tiểu Tạ mới cau mày nói.
"Nhưng cô nương đó không phải là đồng học của chúng ta sao?"
Bị những lời nói ngây thơ này của nàng làm cho nghẹn ngào, Tạ Kỳ nhất thời không tìm được lời giải thích thích hợp.
Đồng học?
Trong môi trường mà ai cũng nhiều tâm nhãn như học viện này mà vẫn có người có suy nghĩ đơn giản như vậy.
Lông mày hắn càng nhíu chặt hơn, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Đó là biểu tiểu thư của Tạ phủ, nếu nói chuyện với nàng ta nhiều thêm nữa, ngươi sẽ không hay biết mình sẽ bị nàng ta tính kế như thế nào nữa."
".. Ngươi không quen thuộc nơi này, nên đừng tùy tiện nói chuyện nhiều với những loại khẩu phật tâm xà này."
"Ừ." Đồ Tô Tô nhanh nhẹn đáp lại, rất tích cực giúp hắn đẩy xe lăn.
"Ngươi thật sự nghe vào đầu chưa?" Tạ Kỳ có chút hoài nghi, nàng giống như hôm qua vào tai này ra tai kia.
"Ta cũng không thấy nàng ta có gì tốt." Đồ Tô Tô đáp lại lời hắn: "Nàng ta nói nàng ta đã từng đến Thục Trung, nhưng nàng ta thậm chí còn không phân biệt được quả hồng và ớt đỏ thế nên ta không tin lời nàng ta nói."
Có vẻ như nàng cũng phải không biết phán đoán giống như hắn nghĩ.
Tạ Kỳ khẽ thở dài là bởi vì hắn quan tâm nên loạn lòng, lo chuyện bao đồng rồi.
Rõ ràng hắn đã hạ quyết tâm tránh xa để không liên lụy tới nàng, nhưng lại nghe Thanh Thu nói nàng bị Khương Mộ Vũ dẫn đi, hắn liền lao ra "khiển trách" nàng.
Có chút buồn cười.
Nghĩ tới đây, Tạ Kỳ lông mày lại nhíu lại, tuy nhiên vì là do hắn chủ động mở lời nói chuyện với nàng trước nên bên bây giờ rời đi không từ mà biệt thì đúng là không phải hành động của quân tử.
Vì thế hắn nghĩ một lát, ra hiệu cho Thanh Thu đẩy xe, nói thẳng thừng ngắn gọn: "Vậy thôi, tạm biệt."
Hả?
Đồ Tô Tô sửng sốt.
Vẫn đang nói chuyện làm sao tự nhiên lại tạm biệt?
"Này.." Đồ Tô Tô ngăn cản: "Ngươi đang quan tâm đến ta thế tại sao chỉ nói vài câu thôi đã muốn rời đi?"
Tim Tạ Kỳ đập thình thịch, trên mặt đột nhiên hiện lên một chút ấm áp, hắn không khỏi khàn khàn nói nhỏ: "Ai quan tâm đến ngươi!"
"Ngươi không phải tới đây là sợ ta bị Khương Mộ Vũ ức hiếp sao?"
Tạ Kỳ âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nàng thật là lúc không cần thông minh thì lại tự nhiên rất là nhạy bén.
"Hôm nay ta rất buồn chán." Đồ Tô Tô quay đầu về phía hắn, thấp giọng nói: "Ta là người xếp hạng cuối cùng trong lớp chữ Đinh. Chẳng phải đồng nghĩa ta là đứng bét toàn học viện sao?"? Bạn cùng lớp cũng toàn người kì lạ.. "
" Ta chỉ quen biết mỗi ngươi thôi.. "
Đầu ngón tay của thiếu nữ ngập ngừng đưa về phía trước ở trên không một chút rồi nàng kéo nhẹ lấy vạt tay áo trên tay cầm xe lăn của hắn.
Tuy rằng đối phương còn chưa chạm vào tay mình, nhưng Tạ Kỳ tựa hồ đã cảm nhận được hơi nóng của làn da chạm vào nhau.
" Ăn một bữa cơm trưa với ta đi mà, có được không? "
* * *
Mập Tử được mở rộng tầm mắt.
Thật không ngờ, với tính tình có gì nói nấy của tiểu thư nhà mình lại bất ngờ đạt được hiệu quả tán tỉnh rất tự nhiên.
Hắn tận mắt nhìn thấy sắc mặt của Tạ tiên sinh từ lạnh lùng trở nên dần dần dịu đi, đôi mắt cụp xuống như tỏ vẻ ưng thuận, bị tiểu thư đẩy vào đình trong rừng.
" Mập Tử. "
Đồ Tô Tô gọi hắn, nháy mắt với hắn, Mập Tử lập tức phản ứng lại, mở hộp thức ăn lấy ra một đĩa tiết vịt màu đỏ.
Mỡ đỏ bóng bảy vẫn còn tản ra hơi nóng.
Thanh Thu đứng bên cạnh Tạ Kỳ sửng sốt, không khỏi thốt lên:" Ngươi là muốn hại thiếu gia sao? "
Thiếu gia sau khi bệnh yếu, làm sao có thể ăn được đồ cay nồng như vậy?
"... "
Đồ Tô Tô nghe xong đột nhiên sắc mặt tái nhợt, bình tĩnh nói như thể mình đã làm sai điều gì:" Tiểu Tạ không ăn được phải không? Ta không có ý đó, nhưng lúc trước hắn viết thư trả lời cho ta nói nếu có cơ hội hắn muốn thử ăn đồ cay "
Nàng vẫn nhớ những gì hắn viết trong thư
Tạ Kỳ nhìn thiếu rũ đôi lông mày xuống, dừng một chút, kìm nén sự háo hức trong lòng muốn thực hiện tâm nguyện của nàng, chỉ thấp giọng nói:" Ta thật sự không ăn được. "
Nếu hắn đã từ chối như vậy thì nàng nên hiểu rằng hắn hiện tại là người tàn tật, mang tiếng xấu nên nàng nên tránh xa hắn để có một cuộc sống học tập suôn sẻ thì tốt hơn.
" Vậy thì hãy ăn món ăn Hoài Dương! "
Không ngờ, nàng vừa nói lại biến ra thêm vài đĩa thức ăn, đẩy đĩa tiết vịt ra xa, lấy ra những món ăn thanh đạm như đầu sư tử hầm (thịt viên hầm), đậu phụ sợi nấu canh gà.
" Quả nhiên, Tiểu Mi nói đúng, ngươi có thể không quen ăn cay, cho nên ta đã chuẩn bị cái khác. "
Đồ Tô Tô vừa nói xong lại nhìn hắn cười nói:" Hiện tại chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm. "
Ngay cả Thanh Thu cũng không nói nên lời.
Đồ Tô Tô rất chăm chú bày bát đũa cho Tiểu Tạ và gắp cho hắn rất nhiều thức ăn.
" Ăn thử xem, Mập Tử tuy rằng không nấu nhiều đồ ăn Hoài Dương, nhưng mùi vị vẫn rất tốt."
Tạ Kỳ im lặng động đũa.
Đúng là rất ngon.
Hắn đè nén sự ấm áp không rõ nguồn gốc trong lòng, ép mình tập trung vào món ăn trước mặt, không để chuyện khác phân tâm.
Đối diện với hắn, thiếu nữ tiếp tục nói thêm vài câu nữa, kể về việc đầu bếp Mập Tử bị mẫu thân nàng nhìn trúng và tuyển vào trong phủ như thế nào, rồi hắn ta nấu ăn ngon như thế nào.
Nàng khi ăn đặc biệt nghiêm túc, đĩa tiết vịt mà hắn không thể ăn chỉ có thể là một mình nàng động đũa. Có lẽ vì cay mà mặt nàng đỏ bừng, sắc môi cũng tươi đỏ hơn.
Nàng trời sinh diễm lệ lại thích mặc màu đỏ, không phù hợp với gu thẩm mỹ đơn giản và sang trọng của học viện nên không phủ nhận nàng thật khác biệt.
Nhưng hắn không muốn thuyết phục nàng thay đổi sở thích của mình chỉ để hòa nhập với người khác.
Có vẻ như nàng nên như thế này, đáng yêu và xinh đẹp trong bộ đồ màu đỏ.
Nếu người khác không thấy nó đẹp, nếu người khác không nghĩ nó đẹp..
Tạ Kỳ vô thức nắm chặt đũa, nhưng trong lòng lại cảm thấy một tia vui mừng kỳ lạ.
Hắn là người duy nhất biết nàng ấy đáng yêu đến mức nào thì đó cũng là một điều tốt.
Dịch giả có lời muốn nói: Tạ Kỳ, sa vào trong lưới tình rồi, haha.