Trời vừa chuyển sáng.
Tiểu Mi đi sau Đồ Tô Tô xách đồ đến lớp, chủ nô hai người đứng ở cửa viện ngóng sang một bên.
Nói chính xác thì chỉ có Đồ Tô Tô đang ngóng.
"Hắn có lẽ đi theo con đường này."
"Có lẽ." Tiểu Mi ở phía sau rất thận trọng trả lời: "Xem ra chỉ có một con đường duy nhất là đến học viện. Hắn ở xa hơn tiểu thư nên đương nhiên phải đến đây."
Đồ Tô Tô kiễng chân lên, bất giác lắc lư, thắc mắc tại sao đối phương vẫn chưa tới. Dựa theo tuổi tác của Tiểu Tạ, vì hắn bằng tuổi nàng và là người Tạ gia nên việc hắn đến Triều Hoa Học Quán để học là điều đương nhiên.
Chẳng mấy chốc, nàng đã bị Tiểu Mi chọc vào lưng, Đồ Tô Tô giật mình nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe lăn.
Một người hầu đang đẩy hắn ta từ phía sau.
Trong màn sương sớm sắp tan, một thiếu niên cột tóc im lặng ngồi trên xe lăn, chăn nhung vẫn che đầu gối, hàng mi dài rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, không rõ nét mặt..
Chỉ có sự lạnh lùng đẹp đẽ đó là vẫn như cũ.
"Cảm ơn!" Đồ Tô Tô không khỏi hưng phấn vẫy tay hô to, tiếng kêu này thậm chí khiến mấy con chim trong rừng ven đường giật mình.
Nàng hưng phấn đến mức tự nhiên không nhìn thấy vẻ mặt bị chèn ép của Tiểu Mi vẫn không ngừng động tác.
Tiểu thư ngốc nghếch này, bây giờ nàng ấy hét lên như thế này, dựa trên thái độ lạnh lùng và né tránh của đối phương ngày hôm qua, đáng lẽ nên đi theo hướng này bây giờ cũng phải tránh.
Đúng như dự đoán, Tạ Kỳ giơ tay ra hiệu cho người hầu đẩy sang hướng khác ngay lúc hắn ngước mắt lên và nhìn thấy Đồ Tô Tô ở bên kia.
"Hả?" Đồ Tố Tố vẫn còn sửng sốt, "Hắn đã nhìn thấy ta rồi, sao không cùng nhau đến học viện đi?"
Tiểu Mi nhướng mày, bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư, em sợ kế hoạch hôm nay của ngài sẽ thất bại."
"Như vậy không được." Đồ Tô Tô nhướng mày đoạt lấy túi đồ trong tay Tiểu Mi sau đó nhấc chân đuổi theo hướng đó, "Ngươi có thể trở về viện, hôm nay ta một mình đi!"
"Hả?" Tiểu Mi còn chưa kịp phản ứng thì hai tay trống rỗng, bóng người màu đỏ đã chạy đi.
Đi một mình? Tiểu Mi khẽ cau mày, với tính cách ngốc bạch ngọt của tiểu thư không biết có bị chịu thiệt thòi hay không..
Tuy nhiên, nếu thực sự chịu một chút thiệt thòi, có lẽ sẽ làm cho tiểu thư bỏ cuộc và không còn nghĩ đến Khai Dương tông hay vị hôn phu đến từ phương nam nữa.
Ở Thục Trung có nhiều thiếu niên tốt như vậy, cần gì phải vào nhà họ Tạ toàn kẻ nịnh hót này, khi vào đây không báo danh ra tên của phủ mà chỉ báo danh bình thường đã bị đối xử thờ ơ như vậy. Có thể thấy Triều Hoa học viện này cũng chẳng tốt được bao nhiêu.
Chỉ mong tiểu thư đến lúc đó đừng bị tổn thương quá nhiều.
* * *
Tạ Kỳ tự nhiên là nhìn thấy Đồ Tô Tô.
Nàng mặc chiếc váy đỏ thêu lá diệp kim nổi bật trong làn sương sớm.
Trái tim hắn bất giác lỡ nhịp nhưng hắn cũng kịp phản ứng lại nhanh chóng ra lệnh hạ nhân đổi hướng đẩy xe lăn.
Tuy nhiên, thiếu nữ không bỏ cuộc mà gọi.
"Tiểu Tạ! Tiểu Tạ!"
Giọng nói bên kia gọi hắn rất sáng lạng và ngọt ngào giống như một nốt nhạc ngắn được thổi ra từ một chiếc lá được ngâm từ trong nước đường.
Thiếu niên cụp mắt, mặt đỏ bừng vì bị gọi liên tục, lại nghe tùy tùng Thanh Thu phía sau thì thầm: "Thiếu gia, Đồ tiểu thư đuổi kịp rồi."
Tạ Kỳ thất thần một chút, cuối cùng trầm giọng nói: "Ta không có kêu ngươi dừng lại."
Thanh Thu đương nhiên không dám trái lời thiếu gia tính tình thất thường này, hắn cũng không quan tâm Đồ Tô Tô vẫn đang la hét, chỉ tiếp tục đẩy về phía trước.
Nhưng tốc độ đẩy chiếc xe lăn làm bằng gỗ thép hỗn hợp chắc chắn không thể nhanh bằng Đồ Tô Tô, một người thông thạo công phu. Chưa đi được hơn mười bước, những ngọn cỏ sau lưng đung đưa như bị gió thổi bay, thiếu nữ đã đuổi theo đến bên cạnh hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn với làn da trơn mịn đặt lên tay cầm xe lăn, cuối cùng cũng ngăn cản động tác của hạ nhân.
"Ngươi không.. làm sao không đợi ta.."
Có lẽ là chạy quá nhanh, thiếu nữ hơi thở gấp, bộ ngực được thắt bằng dây lưng trong váy phập phồng lên xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn thanh tú.
Nó giống như bôi một lớp men ấm mịn.
Tạ Thất không nói gì, Đồ Tô Tô lại nói chuyện giống như hai người rất quen biết nhau: "Vừa rồi rõ ràng là ngươi đã nhìn thấy ta, cũng không có đợi ta."
Nàng dường như cũng không chỉ vọng Tạ Kỳ sẽ nói ra một lời giải thích, vội vàng nói với hạ nhân đứng ở một bên: "Ngươi tránh ra để ta đẩy Tiểu Tạ."
"Hôm qua ta đã nói với ngươi là ta không quen biết ngươi." Tạ Kỳ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa cất lời, Đồ Tô Tô chớp mắt hai cái, nhanh chóng đáp lại lời hắn nói.
"Được rồi được rồi, ta là Đồ Tô Tô người Thục Trung, bây giờ ngươi biết ta rồi đó."
Vừa nói, nàng vừa đẩy hạ nhân đang ngơ ngác sang một bên rồi tự mình đẩy xe lăn.
Đừng nói, thật là có chút nặng.
Không biết hắn vì bị nàng giữa đường xông vào làm cho không có lời nào để nói, hay là vì thái độ quá nhiệt tình của nàng làm cho cạn lời, hắn trầm trong im lặng.
Trên con đường rừng trúc, thiếu nữ nhỏ nhắn mặc váy đỏ chậm rãi đẩy thiếu niên ngồi trên xe lăn về phía trước, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe lăn cùng tiếng lá rơi rơi trong ánh nắng ban mai mờ nhạt.
Không phải Đồ Tô Tô không muốn nói chuyện, mà là trong bầu không khí này, nàng phải suy nghĩ xem nên nói gì.
Nàng luôn cảm thấy Tiểu Tạ dường như đang có ý xa cách, nhưng nếu muốn tranh thủ thời gian như Tiểu Mi nói, có lẽ trước tiên nàng phải nghĩ cách gần gũi hắn hơn?
Không ngờ nàng nghĩ lại nghĩ suốt dọc đường, ngước mắt đã nhìn biển của học viện ở phía trước.
"Đồ tiểu thư, đến đây được rồi."
"Hả?" Cô quay người lại, hạ nhân phía sau tiếp tục nhắc nhở: "Đồ tiểu thư học lớp chữ Đinh, tức là ở chỗ này. Thiếu gia nhà chúng ta học lớp chữ Giáp, ở trên đỉnh núi."
Đồ Tô Tô: ?
Họ lẽ nào không học cùng một lớp sao?
Nàng quay đầu lại nhìn về phía trước, quả nhiên phát hiện phía sau cổng vòm đứng của Triều Hoa học viện có mấy bậc đá lớn đại diện cho từng lớp nối tiếp nhau dọc theo ngọn núi.
Lên cao hơn nữa, nó thậm chí còn biến mất vào trong rừng, biến mất khỏi tầm mắt, huyền bí và sâu thẳm, tựa như con đường thần tiên trên mây.
"Đồ tiểu thư, túi đồ đi học của ngài." Hạ nhân nói rồi đưa lại túi đồ trên tay cho Đồ Tô Tô.
Sau lời nhắc nhở này, nàng nhớ ra rằng mình đã quá tập trung vào việc đẩy chiếc xe lăn đến nỗi quên mất rằng lẽ ra nàng đi học còn có mang túi đồ.
"Thanh Thu, chúng ta đi thôi." Tạ Kỳ liếc nhìn Đồ Tô Tô vẫn còn có chút choáng váng, nhưng không nói chuyện với nàng mà chỉ ra lệnh cho người hầu của mình.
"Ân.." Đồ Tô Tô lại giơ tay: "Vậy ngươi đi lên như thế nào? Những bậc thang này thoạt nhìn không dễ đi."
"Đồ tiểu thư, ngài đừng lo lắng, có Vân Trung Quân."
Vân Trung Quân? Đồ Tô Tô làm theo cử chỉ của Thanh Thu và phát hiện ra rằng hắn ta đang chỉ vào một cánh cửa gỗ tinh xảo ở bên vách đá.
Cô nhìn lại lần thứ hai và nhận ra đó là một chiếc thang nâng gắn vào vách đá.
Hóa ra thang nâng ở đây tên là "Vân Trung Quân", nghe giống như người, nếu không biết, sẽ tưởng rằng mỗi buổi sáng đều có người đợi trước bậc thang, chờ đón học viên.
Thanh Thu hiếm khi thấy có người đến gần thiếu gia tính khí lập dị của mình, lại cảm thấy bất ngờ khi Đồ Tô Tô tay chân gầy gò mà đẩy được thiếu gia suốt một đường, hắn hành lễ với nàng xong rồi đẩy Tạ Kỳ đi.
Đồ Tô Tô cầm túi đồ, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Tạ Kỳ.
Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ, tại sao người này lại phớt lờ nàng?
Nhưng nàng đứng phía sau và hét lên: "Ta sẽ đến tìm ngươi vào buổi trưa!"
Suy cho cùng, Đồ Tô Tô rất có kiên nhẫn.
Đồ Tô Tô đi qua cổng vòm, đi theo hai ba học sinh ở bên trái, nhìn thấy một phòng học ở phía dưới có chữ "Đinh" treo phía trên, nàng đoán đây là lớp hình chữ Đinh mà Thanh Thu vừa nhắc đến.
Nàng thực sự không ngờ rằng một học quán nhỏ nhoi lại có thể chia thành nhiều loại lớp như vậy, chia thành thứ tự Giáp, Ất, Bính, Đinh chẳng lẽ có ý nghĩa gì đó?
Nhưng nàng rất nhanh liền hiểu được điều này có ý nghĩa gì, hóa ra ngay cả vị trí ngồi trong lớp cũng được xếp hạng theo điểm bài thi.
Trong phòng học có hai mươi chiếc bàn gỗ xếp thẳng đứng, nhìn chiếc bàn nhỏ của mình ở trong góc, Đồ Tô Tô có chút không nói nên lời.
"Ta không ngờ rằng sẽ có người giúp ta không phải đội sổ."
Đồ Tô Tô nghe xong những lời này ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô nương đang ngồi trước mặt mình, khuôn mặt tròn trịa nhưng trên mặt lại có chút thích thú.
Nghe xong, mọi người trong lớp đều quay lại nhìn nàng.
Lúc này Đồ Tô Tô mới nhận ra, nam nữ trong phòng đều mặc y phục màu nhạt, nam nữ đều là tư thái liễu yếu đào tơ, điều này khiến cô nàng mặc một bộ váy đỏ đầy sinh lực nổi bật nhất ở đây.
[ Chà, có vẻ như ngươi rất đặc biệt mà.]
Đồ Tô Tô trong đầu lúc này nghe thấy giọng nói này có chút khó chịu: "Sao lần này ngươi im lặng lâu vậy?"
Thiên Phàm tuy rằng quả thực không ồn ào lắm, nhưng mỗi ngày đều sẽ cằn nhằn nàng mấy câu, động viên nàng học bài trước khi đi ngủ, nhưng đêm qua tên gia hỏa này lại im lặng khác thường.
[ Ta cũng không biết, hôm qua ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ, tỉnh qua lại thì đã là hôm nay rồi.]
Đồ Tô Tô nhướng mày nhưng không có phản ứng gì, tự mình ngồi xuống.
"Ta tên Tần Nhược Di, ngươi tên gì? Nhà ở đâu?" Cô nương ngồi ở ghế trước rất tự nhiên lại gần.
Đồ Tô Tô mặc dù không thích biểu cảm không tốt đẹp của đối phương, cảm thấy không vui, nhưng nàng nhớ tới cha mẹ đã dạy nàng phải lễ phép với người khác, nên nàng lần lượt đáp: "Ta tên là Đồ Tô Tô, ta đến từ Thục Trung."
"Thục Trung? Họ Đồ?" Tần Nhược Di vẻ mặt có vẻ như vi diệu hơn, nàng lại hỏi: "Vậy nhà ngươi làm nghề gì?"
Đồ Tô Tô khẽ cau mày, không hiểu tại sao người này lại có nhiều câu hỏi như vậy, nàng cảm thấy không vui nên trả lời có chút mơ hồ: ".. Nhà ta làm buôn bán đi."
Lần này đối phương không có tiếp tục hỏi nữa, lập tức quay người nói chuyện với người phía trước.
[Nàng ta đang cố gắng tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của ngươi.]
Đồ Tô Tô nhìn dãy núi xanh nhấp nhô ngoài cửa sổ với vẻ mặt ủ rũ, cảm thấy cuộc sống ngày đầu tiên đến lớp đã trở nên nhàm chán.
Không ngờ, trong lúc nàng đang ngơ ngác, cô nương trước mặt lại quay người lại, đưa tay cho nàng xem chất liệu y phục của mình: "Ngươi có nhận ra cái này không? Cửu thiên tơ của Vân Cẩm."
Đồ Tô Tô có chút bối rối, nàng không biết lời nói của đối phương có ý gì, nếu thật sự muốn hỏi nàng, tại saonàng ta lại tự hỏi rồi tự trả lời?
Tuy nhiên, nàng chưa kịp mở miệng thì đối phương đã tiếp tục nói: "Nghe nói phía nam tổng cộng chỉ có trăm cuộn, cho nên mẫu thân ta đã chọn thanh lịch tinh tế nhất để may bộ váy mới này cho ta.."
Rất hiếm có sao?
Đồ Tô Tô nhìn kỹ hơn nhưng cảm thấy chất liệu này không khác gì chất liệu mà má Củng dùng để may quần áo cho búp bê con cẩu của nhà nàng.
[Đừng nói ra.] Thiên Phàm không biết có phải cảm nhận được suy nghĩ của nàng hay không mà nhanh chóng cảnh báo nàng.
Đồ Tô Tô đành phải im lặng nghe Tần Nhược Di tỉ mỉ giải thích xem tấm gấm này quý hiếm đến mức nào, cho đến khi tiên sinh bước vào lớp.
Buổi sáng nội dung học cũng không có gì thú vị cả, Đồ Tô Tô bắt đầu lấy giấy bút ra để nghe cho kỹ, nhưng môn kinh luận thực sự rất nhàm chán, về sau suy nghĩ của nàng dần bay đi, đầu óc chỉ nghĩ đến việc buổi trưa tìm Tiểu Tạ ăn cơm.
Sáng nay nàng đã dặn rõ Mập Tử trưa nay đến giao cơm sẽ mang thêm một đĩa tiết vịt.
Nếu ta có thể ăn cơm cùng Tiểu Tạ..
"Đồ Tô Tô!"
Thiếu nữ bị giọng nói lớn làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng tức giận của tiên sinh đứng sau thư án: "Ngươi đã là người đội sổ của lớp, còn không tập trung nghe giảng!"
Đồ Tô Tô mím môi, có chút ngượng ngùng ngồi thẳng người, cúi đầu đọc kinh luận giữa những tiếng cười chế nhạo của những người xung quanh.
Than ôi, việc học thực sự khó khăn với nàng.
Nàng không khỏi lại muốn đi tìm Tiểu Tạ.