Phu Quân Chàng Không Phải Thế Thân Thật Mà!

Chương 2: Vẫn nên từ từ mới tốt.


2 tháng

trướctiếp

"Ngươi thực sự không nhận ra ta? Ta là vị hôn thê Đồ Tô Tô của ngươi."

".. Nói năng lung tung."

Đồ Tô Tô thấy đối phương nói xong sắc mặt hắn vốn dĩ nhợt nhạt tự dưng nổi lên áng mây hồng không rõ.

Thật là đẹp mắt.

"Chúng ta từng gặp qua." Đồ Tô Tô vẫn chắp tay sau lưng, hiện tại nàng biết đây là vị hôn phu của mình nên lời nói của nàng đương nhiên có mục đích hơn: "Trước kia cha mẹ ngươi đưa ngươi đi đến Thục Trung, ngươi còn tặng ta ngọc bội nữa, hôn ước của chúng ta đã định vào lúc đó."

"Ta không nhớ có xảy ra chuyện này." Tuy nhiên, chỉ sau vài hơi thở, vẻ mặt của hắn lại trở nên lạnh lùng giống như một đóa mai tuyết.

"Ta còn viết thư cho ngươi." Đồ Tô Tô nói, không hiểu vì sao đối phương lại giả vờ như không quen biết nàng, nàng tin rằng mình sẽ không bao giờ nhận nhầm người.

Dù sao mấy năm nay nàng luôn thường xuyên hồi tưởng mĩ mạo tuấn tú của vị hôn phu, người trước mặt nhất định là Tiểu Tạ.

"Ta chưa bao giờ nhận được lá thư nào cả, ngươi có thể ra ngoài."

Đối phương có vẻ như đã quyết tâm phủ nhận đến cùng.

Đồ Tô Tô rất bối rối.

Đang lúc không khí chìm trong bế tắc, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của hạ nhân: "Thiếu gia, có tỳ nữ từ viện bên cạnh tới đây, nàng nói đang tìm tiểu thư nhà nàng."

Tiểu thư?

Da đầu nàng căng lên, nàng lập tức nhận ra viện bên cạnh chính là nơi nàng ở. Là ai đến tìm nàng?

Nàng chưa kịp phản ứng thì thiếu niên đã lên tiếng cho gọi người vào.

May mắn thay, người đến gặp nàng là Tiểu Mi chứ không phải Lý Tứ.

Tiểu Mi hành lễ với bọn họ, sau đó nói với Đồ Tô Tô: "Tiểu thư, về thôi, đến giờ dùng bữa tối rồi."

Đồ Tô Tô nhìn thấy là nàng, thấy vừa đúng lúc, lập tức muốn kéo nàng lại để chứng minh bản thân và Tiểu Tạ đã đính hôn, tuy nhiên Đồ Tô Tô chưa kịp nói gì thì người thiếu niên ngồi trên xe lăn đã lạnh mặt nói trước một bước với Tiểu Mi: "Trông chừng tiểu thư nhà ngươi cho tốt, đừng tùy tiện xâm phạm lung tung."

Ơ hay, nếu vừa rồi nàng không xông vào không biết hắn ta còn có thể qua được cơn bệnh không nữa đấy.

Tiểu Mi hành lễ đáp vâng, Đồ Tô Tô muốn lên tiếng, nhưng cánh tay của nàng bị Tiểu Mi đến gần bí mật nhéo.

Tình thế buộc nàng phải im lặng, cứ thế bị Tiểu Mi kéo ra khỏi phòng.

Sau khi đi ra, Đồ Tô Tô mới phát hiện ra, cửa sổ nàng nhìn thấy là cửa sổ của gian ở cuối viện, khi nàng bước ra khỏi cửa phòng này thì mới là chính viện. Hành lang có vài hạ nhân đang bận bịu, người cũng không nhiều lắm, cũng không khác gì viện của nàng ở bên kia.

"Tiểu thư thật là liều lĩnh." Tiểu Mi khi đi ra ngoài vẫn ôm chặt cánh tay nàng như đề phòng một khi không để ý nàng sẽ gây ra chuyện lớn, thấy xung quanh không có ai, Tiểu Mi tiến lại gần tai nàng, cau mày nói nhỏ: "Tiểu thư, người có biết rằng Triều Hoa Học Quán này là nơi tàng long ngọa hổ? Mặc dù ở Thục Trung lão gia cũng được coi là nửa cái hoàng đế.."

Nàng dừng lại một chút, có lẽ nhận ra lời nói của mình không phù hợp, nhanh chóng giả vờ ho hai tiếng tiếp tục nói: "Đồng dạng học sinh của Triều Hoa Học Quán không là phú hào thì cũng là quý tộc, chưa nói đến còn có cả hoàng thất, đất phía Nam này cũng có nhiều bang giang hồ, chúng ta mới đến không quen nơi này, nếu như tiểu thư gây chuyện đắc tội người khác, chúng ta không thể kịp thời đưa tin tới lão gia phu nhân thì phải làm sao bây giờ?"

Đồ Tô Tô vẫn luôn biết Tiểu Mi cẩn thận chu đáo, nếu không mẫu thân sẽ không cho nàng đi theo mình, nhưng hiện tại chuyện này.. cũng không nghiêm trọng như vậy chứ..

"Không đáng sợ như em nói đâu," Đồ Tô Tô bĩu môi, "Đó là vị hôn phu của ta."

Bây giờ đến lượt Tiểu Mi không nói nên lời.

Nàng ấy thậm chí không phản ứng dừng bước chân.

"Sao vậy?" Đồ Tô Tô kinh ngạc quay đầu lại. Cũng may Tiểu Mi sửng sốt hai giây, rất nhanh lấy lại bình tĩnh đi theo, nhưng giọng điệu vẫn có chút do dự: "Tiểu thư.. người làm sao biết?"

"Ta biết hắn." Đồ Tô Tô chắp tay sau lưng hồi tưởng lại, tiếp tục đi về phía trước: "Lúc trước Tạ gia bọn họ đến Thục Trung, là Tiểu Tạ tặng ta miếng ngọc bội, không phải do mẫu thân nhìn thấy miếng ngọc bội mới định ra hôn ước sao?"

Nàng nói xong cảm thấy kì quái quay đầu nhìn Tiểu Mỹ: "Sao ai cũng nghi ngờ ta? Trí nhớ của ta kém đến sao? Ta tuyệt đối không có nhận nhầm tiểu Tạ."

Tiểu Mai vẫn cúi đầu, tựa như đang suy nghĩ sâu xa, nhưng sau khi nghe Đồ Tô Tô nói, nàng nhanh chóng ngẩng đầu cười đáp: "Sao có thể? Trí nhớ của tiểu thư vẫn luôn rất tốt."

"Thế mới đúng."

Với trình độ tư duy của Đồ Tô Tô, nàng đương nhiên không nhận ra Tiểu Mi còn đang suy nghĩ chuyện khác.

Trên thực tế, lần này Tiểu Mi đi cùng Đồ Tô Tô đến đây còn nhận được sự chỉ thị từ phu nhân. Trước khi rời đi, phu nhân nói với nàng rằng mối hôn ước với nhà họ Tạ ẩn ẩn có chút không đúng, nhà họ Tạ dường như muốn gây rắc rối.

Trước đó, Tiểu Mi xác thực cảm thấy Tạ gia hành sự có không đúng đắn, muốn gửi thư báo cáo phu nhân, nhưng bây giờ nàng lại có chút phát hiện ngoài ý muốn.

Đương nhiên, Thục Trung bọn họ sẽ không bợ đỡ người trên chèn ép kẻ dưới, không vì đối phương là tàn tật mà ghét bỏ.

Chỉ là.. Cô luôn cảm thấy phu nhân chưa bao giờ nhắc tới chuyện này.

Hơn nữa, tiểu thư lúc cầm miếng ngọc bội nói đó là một chàng thiếu niên ngọc thụ lâm phong, với tích cách coi trọng diện mạo của tiểu thư, lời này là không sai.

Chẳng lẽ Tiểu Tạ cô gia này gần đây mới ngồi xe lăn dưới tình huống lão gia và phu nhân không biết sao?

Quên đi, tiểu thư bây giờ mắt nhìn cũng thấy đang rất là vui vẻ, tạm thời không nên tạt gáo nước lạnh vào tâm nàng thì tốt hơn.

* * *

"Bẩm thiếu gia, người đã đi khuất rồi."

Tạ Kỳ gật đầu, hạ nhân thấy thế liền ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, căn phòng lại trở nên tối tăm.

Những mảnh sứ vỡ của tách trà vừa rơi xuống đất đã được thu thập lại, hắn nhẹ nhàng xoa vụn sứ ở đáy cốc xác nhận không phải vấn đề ở nước trà.

Không phải lại là trò đùa, chỉ là đúng lúc đó hắn phát bệnh thôi.

Nói lại, thực sự không liên quan gì đến cô nương ấy.

Điều hắn không ngờ tới là nàng sẽ xuất hiện ở đây.

Nhưng chất độc này không gây chết người, mặc dù nhìn có vẻ nguy cấp, nhưng cho dù lúc đó đối phương không phá cửa sổ tiến vào, hắn cũng chỉ đau đớn thêm hai giờ nữa, đỡ một chút rồi uống thuốc cũng được

Chỉ là khi phát bệnh, hắn sẽ cực kỳ nhạy cảm với sự động chạm của người khác.

Không tự chủ được Tạ Kỳ nhớ lại cái ôm vừa rồi ở sau lưng, thân nhiệt nàng nóng như lửa, rõ ràng là cô nương gia, nhưng nàng lại không nhớ việc tránh tiếp xúc gây hiềm nghi mà lại thoải mái ôm hắn, cầm tay hắn.

Giống như một kẻ háo sắc.

Khi trời trở nên tối hơn, tầm nhìn của hắn cũng mờ dần, vào ban tối hắn cũng chả khác gì nửa cái người mù.

Hắn bây giờ là một phế nhân không thể đi lại, mắt cũng không nhìn rõ, thật sự không thể chấp nhận nổi.

Tạ Kỳ chạm vào một chỗ quen thuộc, thắp một ngọn nến sáp, trước mắt hắn lóe lên một quầng sáng màu vàng mờ, giống như một vầng trăng nhỏ trong bóng tối.

Hắn im lặng trong đêm và nhìn chằm chằm vào vầng trăng nhỏ này một lúc lâu.

Cuối cùng, như không nhịn được, hắn đưa tay mở một ngăn kéo bí mật phía sau án thư.

Có tiếng lạch cạch rất rõ ràng, ngăn kéo được kéo ra, bên trong có nửa xấp phong thư giấy màu vàng.

Hắn cụp mắt đọc nửa chồng thư rồi đưa hai ngón tay sờ nhẹ vào chiếc phong thư hơi thô ráp.

Nương theo ánh sáng nhỏ đó, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa chữ "Tô" ở góc dưới bên phải của phong thư.

Tuy nhiên, hắn chỉ mê mẩn ngắm nhìn nó một lúc rồi nhanh chóng rút tay lại cho vào ngăn kéo đóng lại.

* * *

Không ngờ khi trở về viện, Lý Tứ lại cùng người cãi nhau.

"Tên này ăn phải thuốc nổ à?" Đồ Tô Tô tặc lưỡi hai lần, tiến lại gần để nghe xem họ đang nói chuyện gì.

"Sao đến lượt chúng ta mà lại không có gì để ăn?"

"Ngài nói lời này thật là không đúng, hôm nay thật sự có quá nhiều thiếu gia tiểu thư tới nhập học, chúng nô tài đúng là có hơi thiếu sót một chút."

"Đừng có mà lấy cái cớ như vậy để dỗ ngọt chúng ta nữa!" Lý Tư vừa nói vừa giơ hai tay lên như muốn đánh người.

"Dừng lại!" Đồ Tô Tô đứng cách đó không xa hét lên, hai người đang cãi nhau quay lại đã thấy nàng đi tới.

"Tiểu thư, ta thật sự rất tức giận.." Lý Tư còn chưa kịp cãi lại thì đã bị ánh mắt đe dọa của Đồ Tô Tô chặn lại.

"Có chuyện gì vậy?" Lần này là Tiểu Mi mở miệng nói với hạ nhân của Tạ phủ.

"Hôm nay không có bữa tối.. Xin tiểu thư hiểu cho, có mang tới một ít đồ ăn nhẹ." Thi nhân nói xong, phía sau có người cầm hộp đồ ăn lên đưa cho Tiểu Mi.

Tiểu Mi không đáp lại.

"Quên đi, cũng chỉ là một bữa cơm tối." Đồ Tô Tô không nhìn nổi bầu không khí căng thẳng như vậy, hơn nữa nàng cũng không nghĩ bỏ bữa là chuyện gì to tát, nàng thực sự không quen được với món ăn phương Nam này.. Ăn vào miệng không có vị gì, bày ra đĩa nhỏ rất phiền phức.

"Mang đồ ăn nhẹ về đi, ta không thích." Đồ Tô Tô giơ tay xua hết hạ nhân đi, sau khi bọn họ đi rồi, nàng quay lại nhìn hai người hầu của mình.

Một người im lặng, một người mặt đen.

Đồ Tố Tố chắp tay sau lưng, kỳ quái nói: "Ngươi chẳng lẽ thích ăn món ăn phương Nam này à?"

Lý Tứ cười khẩy, nhướng mày ôn hòa đáp lại nàng: "Tiểu thư, ngay từ đầu vấn đề không phải là đồ ăn. Họ đối xử khắc nghiệt với ngài như vậy thật là đáng ghét."

"Ai thèm một chút đồ ăn của bọn họ chứ?" Đồ Tô Tô nhếch môi, lớn tiếng nói: "Mập Tử!"

Một bóng người mặc áo quan từ sau sân đi ra, tuy gọi là mập tử nhưng lại gầy, nhìn thấy Đồ Tô Tô liền đáp: "Tiểu thư, ta ở đây!"

"Buổi sáng không những bắt được cá tươi, còn có nội tạng bò, buổi tối ăn lẩu đi!"

"Được rồi, nô tài giờ đi chuẩn bị ngay!"

Nếu chỉ có thể mang theo ba người hầu, Đồ Tô Tô sẽ không bao giờ bỏ mất Mập Tử, hắn có kỹ năng nấu nướng tốt ở đất Thục, đặc biệt là món cay mà Đồ Tô Tô thích nhất.

"Cứ như vậy mà bỏ qua?" Lý Tư và Tiểu Mi đi theo Đồ Tô Tô vào trong, bất mãn lẩm bẩm, hai chiếc vòng kim đao nhỏ trên thắt lưng vang lên leng keng.

"Ngươi nên tiết chế một chút." Đối lập với thân hình cao lớn cường tráng, thô kệch như cây linh sam già của Lý Tứ, Đồ Tô Tô đi phía trước, mặc đồ đỏ, lại giống như trái ớt nhỏ nhưng vẫn rất là có khí thế của chủ tử rồi nhìn Tiểu Mi và nói: "Học theo Tiểu Mi luôn giữ bình tĩnh."

Tiểu Mi bị nàng gọi tên, lúc này có chút xấu hổ không được tự nhiên, liền làm mặt hiền lành đáp lại, rồi nói đi vào bếp giúp Mập Tử.

"Để Lý Tứ đi." Đồ Tô Tôgiơ tay đẩy Lý Tứ ra sau, sau đó nói với Tiểu Mi: "Ngươi nói chuyện với ta đi."

Món lẩu chuẩn bị cũng không tốn mấy thời gian, rất nhanh thức ăn được đưa lên.

Miệng Đồ Tô Tô bắt đầu chảy nước miếng khi nhìn thấy lớp nước lẩu đỏ tươi và ngửi thấy vị cay của đồ ăn, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon.

Có lẽ bọn họ đã bị nồi thức ăn này trấn tĩnh lại, chuyển sự chú ý của mình đi, khi bốn người ngồi vào bàn, tất cả đều chỉ nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đỏ rực sủi bọt trước mặt mà quên mất hôm nay đã tức giận như thế nào.

"Hôm nay không ai được cướp dạ bò của ta," Đồ Tô Tô cau mày, lớn tiếng nói: "Nếu có người cướp của ta, đừng trách ta thể hiện tôn nghiêm của chủ nhân để làm cho hắn đẹp mặt."

Mập Tử đã trộn nước chấm ở một bên, trong giọng nói không hề có chút bị đe dọa nào từ lời nói của Đồ Tô Tô: "Tiểu thư, trước đó ngài đã nói là mọi người ăn theo năng lực của mình."

Đồ Tô Tô bị hắn đối lại thở dài.

Những người hầu xảo quyệt này.

Tuy nhiên, khi nhìn món lẩu trước mặt, nàng chợt nhớ ra điều gì đó, trước đây nàng đã đề cập đến món lẩu này khi viết thư cho Tiểu Tạ, đối phương dường như đã ngầm bày tỏ sự quan tâm muốn thử ăn trong thư trả lời.

Có lẽ, nàng nên tìm cơ hội để đối phương nếm thử một chút?

"Tiểu thư đang suy nghĩ gì vậy?" Tiểu Mi kéo nàng lại, nói nồi sắp sôi.

Đồ Tô Tô lập tức tỉnh táo lại, nhưng đầu óc vẫn có chút nhẹ nhõm, không khỏi nói: "Ta muốn tìm thời gian để Tiểu Tạ ăn thử món lẩu."

Tiểu Mi nghe vậy dừng lại, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, đây cũng là một ý kiến hay, nhưng thiếu gia lớn lên ở phương Nam, khó có thể nói hắn có thể quen được với đồ ăn cay của chúng ta hay không." Nói đến đây, nàng liếc nhìn Đồ Tô Tô rồi nói: "Hơn nữa, em thấy thái độ của ngài ấy đối với tiểu thư giống như là không quen biết lắm."

Nói như này đã là uyển chuyển rồi, không những không quen biết, còn giống như xem nàng giống như kẻ thù.

Đồ Tô Tô gãi đầu, cảm thấy xấu hổ khi không biết nên nói thế nào cho Tiểu Mi mình đã làm những gì.

"Nói chung, nếu tiểu thư muốn tiếp cận phải từ từ mới tốt."

".. Những gì ngươi nói cũng có lý."

Từ từ tiếp cận?

Đôi mắt Đồ Tô Tô chợt sáng lên khi nghĩ đến ngày mai đi học.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp