Nguồn cv: Yingcv

Edit: Mặt Trăng Hồng

Chương 3: Buộc thành nơ bướm

Dụ Tranh  kinh sợ, việc đáp ứng cùng nhận thức không đến mười phút, nói chuyện không quá cùng với nam nhân xa lạ trước mắt không quá mười câu.

Cô nghĩ, đại khái là vì sự mê sắc đẹp của mình mới đáp ứng người ta..

Đối diện với cô gái đang ngẩn người trước mắt, Chu Mộ Vân đã chọn món.

Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm đối phương, anh phát hiện cô gái này thích sững sờ, nhẹ nhàng cười: "Dụ tiểu thư, cô nên chọn món đi. Nghĩ ăn cái gì liền tùy tiện chọn, không cần khách khí, bữa cơm này là tôi mời khách coi như  lời cảm ơn cho việc cô đã ăn cùng tôi."

Anh... Quá khách khí .

Rõ ràng là cô chiếm tiện nghi không chỉ được hưởng một bữa ăn miễn phí mà còn được ngắm mỹ nam.

Theo như lời anh nói thì hình như cô lưu lại ăn cơm đối anh mà nói là một phần vinh hạnh.

Thật là ngôn từ của đàn ông, hai ba câu nói đã dỗ được người khác như nở hoa.

Dụ Tranh  không có cách nào xem rõ thực đơn, thanh âm nhẹ nhàng: "Giống anh ấy là được."

Người phục vụ gật đầu, cầm lấy hai quyển thực đơn đi xuống.

Thiếu mất một người, chung quanh không khí một lần nữa ngưng trệ, hô hấp đều không được tự nhiên .

"Dụ Tranh  ——" Chu Mộ Vân chậm rãi nói thầm trong miệng hai từ này, khóe miệng nở ra một nụ cười nhạt: "Quên hỏi cô, cô cùng với người khác hẹn gặp mặt ư?"

Mới vừa cô đem anh sai nhận thành người khác, hiển nhiên là có cuộc hẹn.

Như vậy, lời mời ăn cơm của anh có chút đường đột .

Trái tim Dụ Tranh phảng phất chút luống cuống, cô nuốt từng ngụm nước: "Là có hẹn với người khác, chẳng qua anh ta không tới ."

Chu Mộ Vân nhướng mày: "Thật may."

Đầu mũi Dụ Tranh khẽ nhúc nhích, cũng tốt.

Cô không lại làm rùa đen rút đầu, do dự một chút rồi làm ra vẻ thong dong hỏi: "Người anh hẹn là một nữ sinh à?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận .

Dụ Tranh ngươi có tật xấu đi, người ta hẹn ai có liên quan gì tới cô, không biết nói chuyện còn không bằng không nói! Dụ Tranh ở trong lòng đem chính mình hung hăng mắng một lần.

Chu Mộ Vân nhếch môi: "Không phải." Dừng một chút, khóe môi vui cười sâu thêm: "Là một vị khách hẹn trước, đối phương tạm thời có việc không thể tới."

Uống một ngụm nước, anh tựa lưng vào ghế, hai tay đan chặt vào nhau, để trên khăn trải bàn, trầm mặc không nói. Tư thế lười biếng tùy ý.

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối không rời khỏi cô gái đối diện, tựa hồ mang theo chút ý tứ dụ dỗ đối phương chủ động gợi chuyện ý vị.

Mục đích xác thực đạt tới, chốc lát, Dụ Tranh lại hỏi: "Anh làm nghề gì vậy?"

Hỏi xong cô lại hối hận .

Liên tiếp vượt qua giới hạn, đem cô phụ trợ thành một một người điều tra hộ khẩu.

Dụ Tranh nhắm mắt, rủ đầu xuống, xem góc váy lá sen bị chính mình vân vê ra  thành từng nếp nhăn, nếp gấp.

Cô quả nhiên là không hợp giao lưu với người lạ, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều lộ ra ngu ngốc, ngờ nghệch.

Xong đời, cô hỏi đông hỏi tây, đối phương hội sẽ không cho rằng là cô cố ý, mơ tưởng anh sẽ chú ý tới cô chứ? Anh sẽ không cho rằng cô một bước biết rõ làm ra điều gì rắc rối với anh chứ?

Trời xanh! Cô thật không có ý tứ khác, chính là cô chỉ nghĩ đến đề tài để nới chuyện, ai biết làm thành như vậy...

Dụ Tranh trong đầu trình diễn đủ các loại tình tiết.

Trong phòng ăn ánh đèn hơi vàng, wallpaper với phong cách cổ xưa, ẩn giấu trong đấy là sự xa hoa.

Chẳng biết lúc nào nhạc vang lên nhè nhẹ, các thực khách giao lưu đều như thì thầm nói mê, dù là cách nhau rất gần, truyền ra thanh âm cũng không rõ ràng.

An tĩnh đến mức có chút lúng túng.

"Tôi sao?" Chu Mộ Vân thưởng thức hình ảnh cô gái thẹn thùng đỏ mặt trước mắt, hiểu ý trả lời: "Tôi làm về bất động sản ." Có thể nói là như vậy.

Trong đầu óc Dụ Tranh chốc lát hiển hiện ra hình ảnh âu phục giày da của nam nhân trong phim truyền, đứng tại nhà chung cư mô hình trước tới giới thiệu các căn hộ cho khách hàng.

Giống với bất động sản môi giới?

Chắc là vậy đi, Chu tiên sinh ăn mặc chải chuốt liền rất giống, cách nói năng cũng bất phàm.

Dụ Tranh không nhịn được nghĩ, trông anh như vậy chắc một ngày có thể bán nhiều căn hộ.

"Đồ ăn tới rồi." Giọng nói từ tính vang lên bên tai, là Chu Mộ Vân thấp giọng nhắc nhở.

Dụ Tranh cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy áo ghi lê của người phục vụ trong tay là cái khay mang một phần mì Ý, nhẹ nhàng để lên giữa bàn.

Chu Mộ Vân đem nó đẩy hướng về phía Dụ Tranh, làm động tác mời cô.

"Tôi liền không khách khí nha."

Chu Mộ Vân mỉm cười: "Cô cứ tùy ý."

Ánh mắt anh tuy dừng trên người cô nhưng vẫn rất tôn trọng, còn chưa từng tử tế đánh giá. Giờ phút này cô cúi xuống bắt đầu thưởng thức, anh không kiêng dè gì, tầm mắt liền có ý đánh giá qua.

Đại khái cô là một nữ sinh tầm 20, khuôn mặt trắng như tuyết, hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, một nửa mặt cô ánh lên màu trắng của ánh mặt trời, một nửa ánh lên ánh đèn mờ nhạt, hai loại ánh sáng ấm áp vừa lúc trung hòa, trở nên nhu hòa tinh tế sáng bóng. Cô gái ngẫu nhiên ngước mắt, đôi mắt như nai con mang theo chút ngây ngô.

Chu Mộ Vân vô thức nhướng mày, ánh mắt nhiều thêm vài phần hứng thú.

Đồ ăn còn lại rất nhanh được đem lên.

Steak, cá salmon, rau cải salad... Từng ăn qua, Dụ Tranh biết được tại sao khai trương không lâu nhưng vì sao mỗi ngày nhà hàng Tây không còn chỗ trống. Đồ ăn mùi vị đều quá tuyệt vời.

Chỉ riêng phần mỳ Ý kia, cô liền thưởng thức ra được những nguyên liệu độc đáo…

Chu Mộ Vân có thể thấy được biểu tình thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành của cô gái phía đối diện.

"Ăn ngon sao?"

"Ngô, không sai." Dụ Tranh gắp một miếng salad, lời nói mơ hồ không rõ, lộ ra trước mặt anh một nụ cười ngượng ngùng.

Chu Mộ Vân cười khẽ một tiếng: "Cô có muốn thêm một phần tráng miệng ngọt không?"

Dụ Tranh vừa muốn lắc đầu, anh liền vỗ tay phát ra tiếng, gọi người phục vụ.

Thực đơn lần nữa bị đưa qua, anh nhìn xem, không có hỏi quá ý kiến của cô, tự đưa ra ý kiến gọi một phần điểm tâm ngọt, còn muốn gọi thêm một phần đồ uống.

Ách, anh thế nào biết cô thích ăn chocolate.

Người phục vụ rời đi, Chu Mộ Vân mới ngước mắt xem cô: "Cô chắc là muốn ăn chocolate đúng không, chắc là tôi đoán không sai đâu nhỉ?"

Dụ Tranh giật mình, mí mắt rủ xuống, trang sức đeo túi của cô là một khối bánh ngọt chocolate thu nhỏ, màu nâu, rất đáng yêu.

Anh quan sát rất tốt.

"Ân." Cô lên tiếng thừa nhận .

Chu Mộ Vân không nhịn được cười.

Thẳng đến khi điểm tâm ngọt cùng đồ uống đưa tới, anh mới thu lại tươi cười. Dụ Tranh ngây ngốc nhìn anh, hai tai đều hồng, hoàn toàn không hiểu rõ anh cười cái gì.

Bỏ qua những suy nghĩ lung tung trong đấu, tay cô cầm thìa nhỏ, múc một muỗng bánh ngọt đưa vào trong miệng.

Bánh ngọt thơm ngon.

Không biết thế nào, dây buộc trên tay áo rơi ra, suýt chút rơi xuống bánh ngọt, cô vội vàng nâng lên tay, để thìa xuống, dùng một tay khác buộc lại.

Một tay buộc dây quá khó khăn, làm nửa ngày đều không thể nào buộc được.

Chu Mộ Vân liếc qua, tay duỗi nắm cầm lấy dây áo, trước ánh mắt sợ hãi của cô, vụng về buộc thành hình nơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play