Nguồn cv: Yingcv

Edit: Mặt Trăng Hồng

Chương 2: Lỗ tai thụ thai 

Bên tai phất qua thanh âm, như một cổ đặc biệt mát lạnh ôn nhuận, , như một mảnh lông chim, liêu quá viền tai, ngứa , kích thích điểm điểm rùng mình; lại như vừa mở ra giấy dán rượu lâu năm, cam liệt thuần hương; lại tưởng như xuyên qua núi rừng gió mát, từ từ chậm rãi.

Dụ Tranh ngây người , điện thoại di động "Đùng" rơi trên mặt đất.

Một hành vi rất bẽ mặt.

Nếu như cô có thể dựa vào ý chí nghị lực để khống chế hành vi của của chính mình thì nhất định sẽ không thể biểu hiện ngu ngốc như thế.

Tay của anh còn bảo trì treo lơ lửng giữa không trung, ngơ ngẩn xem cô, con mắt ẩn chứa ý cười.

Người bình thường tại thời điểm đối phương lộ ra quẫn bách bật cười hơn phân nửa là mang cảm giác mỉa mai nhưng anh tươi cười tuyệt đối không mang lại cho người khác sự khó chịu, phảng phất anh chỉ là nghĩ cười một cái, đơn thuần cười một cái, cũng không có ý tứ khác.

Dụ Tranh thùy mị nhìn chăm chú đôi tay thuộc về người nam nhân trước mắt này.

Đốt ngón tay thon dài, trắng ngần như ngọc, khớp xương hơi hơi gồ lên đều như thế đẹp mắt, quả thực như được tác từ tượng điêu khắc từng chút một mà khắc thành, tinh xảo không thể soi mói được.

Có đoạn thời gian, cô rất thích thu thập ảnh tay nam thần, là một khống tay rõ ràng. Vì này, cô đặc biệt thu thập ảnh tay của các nam thần tượng hay các diễn vừa ra phim mới để trong một tập tin riêng.

Giờ này khắc này, cô rõ ràng biết, bàn tay này, xem quá đẹp mắt, cô tuyệt đối không quên được.

Tay lơ lửng trong không trung thời gian lâu , hơi hơi lên men, nữ hài lại cũng không có tính toán đến việc cầm nó, Chu Mộ Vân thu tay lại, ho nhẹ một tiếng để che giấu lúng túng.

Chính là một tiếng này đã làm cho Dụ Tranh tỉnh lại từ trong mộng.

Đợi một chút, cô vừa mới làm cái gì. Tay của soái ca luôn luôn bày ở chỗ ấy, cô đã đánh mất đi cơ hội để bắt đôi tay ấy. Không chỉ như thế, cô còn lộ ra vẻ  không lễ phép.

Ôi trời!

Dụ Tranh ngươi đi ra ngoài không mang đầu óc sao?

Buồn phiền bên trong, đối phương gục đầu xuống, liếc qua điện thoại di động trên mặt đât nhắc nhở cô: "Điện thoại di động cô rơi."

Lại một lần nghe đến âm thanh dụ hoặc này, Dụ Tranh toàn thân giật mình, giống như bị thi triển thần chú làm cho toàn thân cô không thể động đậy được, hô hấp trở nên chậm chạp .

Chần chờ vài giây, cô khom lưng chui vào dưới bàn, ngón tay mò tìm đến điện thoại, vừa mới chuẩn bị đem nó nhặt lên ai biết nam nhân so với cô càng nhanh.

Ngón tay anh nắm lấy di động cầm lên.

Dụ Tranh thiết lập thời gian màn hình điện thoại hơi dài nên màn hình điện thoại di động đến hiện tại vẫn còn sáng, giao diện ngừng tại WeChat khung chat. Chu Mộ Vân vô ý dò xét riêng tư của cô, chỉ là ngón cái không cẩn thận chạm đến màn hình, mở ra WeChat.

Anh tùy ý ngắm mắt nhìn, tầm mắt vẫn chưa lưu lại quá lâu, đưa điện thoại di động để trên mặt bàn đẩy đến bên cạch Dụ Tranh.

Không khí kỳ lạ lan tràn tứ phía, Dụ Tranh không thể thốt lên được lời nào, trong suốt hai mấy năm qua cô chưa từng trải qua cục diện nào lúng túng như vậy.

Hoàn toàn không biết nên hành động ra sao.

Chẳng qua, anh đã giúp cô nhặt điện thoại di động lên thì vẫn cần phải nói lời cảm ơn với người ta.

Dụ Tranh ngồi thẳng, hít một hơi thật sâu, tại đáy lòng tự cổ vũ bản thân mình không phải kinh sợ, âm thanh cô nói ra so với thường ngày càng thêm ôn nhu hơn một chút: "Tôi... Cám ơn."

"Không cần khách khí."

Qua một hồi, trong âm thanh của anh mang rõ sự vui cười, lỗ tai có thể dễ dàng bị bắt giữ.

Mặt Dụ Tranh nhất thời ửng đỏ lên.

Anh đang cười cái gì?

Cười cô vụng về, vẫn là cười cô quẫn bách, hoặc là cười hành vi vừa rồi của cô.

Dụ Tranh cuối cùng hồi tưởng lại xam sự việc hồ đồ của chính mình. Bởi vì đối diện với vị Chu tiên sinh này cùng cùng với đối tượng xem mắt chừa từng gặp của cô cơ hồ ăn mặc giồng nhau như đúc, khiến cô nhận sai người còn tự động chủ trương, lỗ mãng kéo anh đến nơi này ngồi xuống.

Dụ Tranh, ngươi xem việc tốt ngươi làm a!

Cô hận không thể gõ gõ đầu chính mình.

Vì cái gì không trước đó không hỏi anh đến cùng có phải hay không là Tần Chi Hằng...

Trên đời không có thuốc hối hận, sự tình đã phát triển đến bước này, vấn đề là nên làm thế nào để cứu vãn.

Dụ Tranh cầm điện thoại di động lên tiêu sái rời đi, cũng chủ động thành khẩn cùng anh quấn quýt xin lỗi mấy giây. Này là tố chất cơ bản của con người a.

Lần nữa thở sâu, Dụ Tranh điều chỉnh lại tâm trạng khéo léo mỉm cười, nhưng mà gò má vẫn nổi lên thẹn thùng đỏ mặt tiết lộ việc cô còn ngại ngùng: "Thật sự ngại ngùng, tôi nhận sai người nên đã mang đến phiền phức cho anh hết sức xin lỗi."

Dứt lời, Dụ Tranh nhắm mắt lại, không dám xem biểu tình của nam nhân trước mắt.

Chính là thái độ khiêm tốn nhận sai, tư thế sẵn sàng chấp nhận hết những trách cứ của đối phương.

Một lúc lâu sau, âm thanh dễ nghe đến mức có thể làm lỗ tai mang thai không còn vang lên nữa, đến một lời trách cứ anh cũng không phát ra, trong lòng cô dần dần chìm xuống đáy.

Dụ Tranh lặng lẽ meo meo ngước mắt lên, ra vẻ vô ý nhìn phía ngoài cửa sổ.

Cô cho rằng "Vô ý" nhưng ở trong mắt Chu Mộ Vân lại lộ ra quá mức rõ ràng .

Có chút đáng yêu, không giống với vẻ một nữ nhân kịch cỡm.

"Không có việc gì."

Thật lâu, Chu Mộ Vân nhẹ nhàng nói ra vài chữ, ngữ khí hờ hững tùy ý, hình như thật không phải việc gì quan trọng.

Bên tai Dụ Tranh ửng hồng.

Xem đi, cô liền nói, nghe thêm mấy lần âm thanh như rót mật vào tai này lỗ tai liền mang thai.

Lỗ tai nhỏ của cô cơ hồ đã đỏ đến mức như sắp chảy máu .

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên xe hơi, đem này tòa thành thị như được điểm thêm sự phồn hoa tấp nập.

Dụ Tranh tiếp tục thấp thỏm bất an, giống như cá nhỏ, đuôi cá vùng vẫy không ngừng. Theo lý thuyết, Chu tiên sinh đã tiếp nhận lời xin lỗi của cô thì cô không nên biểu hiện như vậy.

Cô phiền não nên tiếp tục làm như thế nào.

Trực tiếp đứng lên đi về, hay vẫn là lại nói thêm một ít. Đáng thương là cô không có chút kinh nghiệm nào trong việc trò chuyện với người lạ, từ đầu đã không biết xử lý ra sao.

Muốn là xin sự giúp đỡ từ các cô bạn cùng phòng ... Các cô lại mỗi người một lời nói không ngừng.

Khóe mắt cô quét qua vị Chu tiên sinh anh tuấn này, anh tại sao cái gì cũng không phản ứng vậy a.

Những người tinh anh trẻ tuổi đang trong thời gian làm việc đến phòng ăn tới nên không phải đơn thuần vì ăn cơm đi, anh... Thế nào không đi làm việc của chính mình vậy.

Nhìn đến tiểu cô nương ở trước mắt, Chu Mộ Vân vẫn chưa chọc thủng.

Ngón tay anh nắm chặt ly nước trên bàn, anh hơi mím miệng uống một hớp nước.

So sánh với cô gái lúng túng đối diện, anh từ đầu tới cuối đều nhẹ nhàng hờ hững, không có lấy một tia dè dặt quẫn bách.

Dụ Tranh răng cắn cắn môi dưới, ngẩng đầu, mềm nhũn mở miệng: "Lần nữa cùng anh nói tiếng xin lỗi, đã như vậy ta liền trước..."

Chữ "Đi" còn chưa nói ra miệng, người phục vụ liền tới đây hai tay để trước phần bụng, hơi cong eo: "Xin hỏi hiện tại hai người gọi món sao ạ?"

"Dụ tiểu thư có việc gì quan trọng sao?" Chu Mộ Vân giương mắt xem cô, tựa hồ đã quên lời cô vừa mới nói, cười nhẹ nói: "Nếu không ngại cùng ăn bữa trưa đi, tôi cũng là bị người ta cho leo cây."

Dụ Tranh mím môi.

Tốt a, ta cũng bị người khác cho leo cây .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play