Nguồn cv: Yingcv
Edit: Mặt Trăng Hồng
Chương 4: Không phải bạn trai
Mặt cô bỗng trở nên nóng bỏng, Dụ Tranh sững sờ, thật vất vả mới khôi phục sắc mặt bình thường, trái tim như vừa bị búa đánh.
Dụ Tranh rủ mắt, xem đến nỗi xấu hổ đỏ cả mặt, nam nhân trước mắt vậy mà buộc thành nơ bướm, sau giây lát tựa hồ không hài lòng lắm anh lại kéo ra.
Không, không đúng, cô chính mình tới.
Hít sâu vài hơi, Dụ Tranh vẫn không thể lên tiếng.
Chu Mộ Vân vẫn đang đấu tranh trước sợi dây ở tay áo cô, vẻ mặt chuyên chú phảng phất thêm phần nghiêm túc tìm cách để làm cho nơ bươm bướm được xinh đẹp.
Thân thể anh hơi nghiêng về phía trước một chút, Dụ Tranh có thể thấy rõ được từng sợi lông mi của anh, phác họa từng đường nét, sống mũi thẳng tắp cùng đường nét cường tráng.
"Tốt rồi."
Cuối cùng cũng chỉnh nơ bướm vừa ý, Chu Mộ Vân khẽ thở phào, dựa vào lưng ghế.
"Tôi... Cám ơn." Dụ Tranh nghe đến chính mình lắp ba lắp bắp, vang lênthanh âm hữu khí vô lực.
Nghẹn rơi trong miệng nhanh như muốn hòa tan bơ sữa, Dụ Tranh lần nữa cảm ơn: "Cảm ơn."
Kỳ quái, cô vì cái gì lại cảm ơn nhiều như vậy.
Khóe miệng Chu Mộ Vân khẽ cười, bưng cốc nước lên uống: "Không cần phải khách khí."
Dụ Tranh chà xát tóc mái, rõ ràng chính mình vì cái gì cảm ơn nhiều hơn một lần, bởi vì anh mới vừa rồi không có đáp lại cô sao?
Mà anh bây giờ nói "Không khách khí", tâm tình cô liền tươi đẹp.
Dụ Tranh ngươi quả nhiên ngươi có bệnh a! Bệnh cũng không nhẹ!
Cô cúi đầu, khóe miệng không kiềm chế được cong lên, độ cong càng lúc càng lớn, chỉ sợ đối phương nhìn thấy liền liều mạng mím môi, thẳng đến khi độ cong triệt để biến thành đường thẳng.
Chu Mộ Vân càng thấy hứng thú với các biểu tình trên mặt cô gái đối diện.
Cô nương tuổi nhỏ, giấu không nổi tâm sự.
Giờ phút này, trên mặt cô liền viết: Anh giúp tôi buộc thành nơ bươm bướm, có chút vui vẻ, chính là biểu hiện ở trên mặt sẽ không quá không dè dặt a, ta muốn gắng sức nhịn cười.
Chu Mộ Vân không nhịn được mỉm cười, đầu ngón tay vân vê: "Cô bao nhiêu tuổi vậy?"
Ân?
Tại sao lại hỏi về tuổi tác của cô vậy a?
Dụ Tranh mơ hồ vài giây, phản ứng có chút chậm chạp, hai bàn tay phân biệt giơ thành hình "V" .
Chu Mộ Vân liếm khóa miệng, khuỷu tay để bên cạnh bàn chống cằm: "Bốn tuổi?" Hai thêm hai hợp lên tương đương bốn.
Anh ta nói đùa gì vậy. Lỗ tai Dụ Tranh hồng hồng, nhỏ giọng nói: "Hai mươi hai tuổi."
"Nga." Âm thanh của anh nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: "Tôi cho rằng cô vị thành niên."
Từ việc cô ăn mặc chải chuốt, anh đoán ra cô ước chừng mới hai mươi tuổi, làm cho anh không hoài nghi về tuổi của cô.
Dụ Tranh "Loảng xoảng" một chút, đầu đột nhiên lóe lên. Anh như vậy là có ý gì? Chê cô trẻ con ư?
Dụ Tranh yên lặng, tiếp tục múc một muỗng bánh ngọt, tuyệt nhiên không chủ động nói chuyện nữa.
Di động đặt trên mặt bàn đột ngột vang lên, cô cầm lên nhìn, chính là của đối tượng xem mắt – Tần Chi Hằng. Đại khái do cô không trả lời lại nên anh cho rằng cô tức giận, nên lần nữa nhắn tin giải thích với cô.
Nội dung đại khái vì anh ta có chút việc khẩn cấp trên đường đến, cấp trên giao việc cho anh ta, rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể thất hẹn không đến, biểu thị hết sức xin lỗi.
Dụ Tranh vốn không nghĩ đến việc sẽ xem mắt, đối phương không tới chính là hợp cô ý, nửa điểm tức giận đều không có, ngược lại phải cảm ơn anh nữa "Tạm thời có việc, không thể tới trước" .
Cô gõ chữ: "Không việc gì."
"Bạn trai sao?" Chu Mộ Vân nhướng mày hỏi.
"Nam, bạn trai?" Dụ Tranh kinh ngạc lặp lại lời nói của anh một lần nữa, điên cuồng lắc đầu, mặt đỏ lên: "Không, không phải a, không phải bạn trai, là..." Đối tượng xem mắt.
Chẳng biết vì sao, cô đột nhiên nói không được .
Nữ hài vụng về, chột dạ, cùng với biểu hiện không tự nhiên bị anh xem ở trong mắt, Chu Mộ Vân giương môi cười nói: "Tôi chính là thuận miệng hỏi thôi." Nhìn lướt qua đồng hồ: "Chúng ta gặp nhau ba mươi lăm phút, ân, cũng tính là bằng hữu đi?"
"Ân?" Dụ Tranh nâng mày, mắt nhanh như chớp chuyển động, tựa như con thỏ.
"Không tính?"
"Tính!"
Dụ Tranh vội vàng sửa miệng, một giây chần chờ đều không có, bộ dáng lưu loát cứ thế đem Chu Mộ Vân chọc phát cười, cô liền giống như hoang mang cúi đầu muốn chọc đến ngực .
Nam nhân đối diện cầm lấy ly nước, cũng không uống, ánh mắt ngước lên nhìn cô: "Kia, cùng bằng hữu nói chuyện, cũng không phải chuyện gì to tát? Đừng khẩn trương."
Anh giống như ném ra mồi nhử, bận tối mắt mà vẫn thong dong ngồi tại ven bờ, chờ cá mắc câu.
Dụ Tranh rất nhanh giương mắt lườm anh, anh nhìn ra cô không tự tại nha?
"Dụ Tranh."
Anh gọi cô tên, đặc biệt dễ nghe.
"Ân."
"Trí nhớ của cô tốt sao?"
A? Vì cái gì muốn hỏi đến vấn đề này, cô có quên mất việc gì sao? Dụ Tranh toàn thân cứng đờ, tầm mắt liếc trái liếc phải, giống như đang tìm xem chính mình tới cùng lại làm chuyện ngu ngốc gì .
Tìm kiếm không có kết quả, Dụ Tranh nâng tay xoa xoa tóc: "Ta trí nhớ... Còn tốt đi."
"... Phải không?" Chu Mộ Vân dường như suy tư trầm lặng, long mi bao phủ che khuất đi tầm mắt của anh.
Chính là anh cảm giác cô gái này trí nhớ có chút không được tốt lắm.
——
Có danh xưng "Bằng hữu”, nên dường như cuộc nói chuyện giữa hai ngường đã bớt đi phần nào ngượng ngùng.
Chu Mộ Vân được biết cô là sinh viên năm tư, còn có một học kỳ liền cáo biệt vườn trường. Mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè đều ở đế đô, ba mẹ cô đều công tác ở bên này.
Dụ Tranh đối Chu Mộ Vân hoàn toàn không biết gì cả. Chủ yếu là anh luôn hỏi, cô luôn đáp, cô ngại ngùng khi chủ động hỏi đến anh.
Một bữa cơm đã kết thúc trong vui vẻ.
Thời điểm tính tiền, Dụ Tranh giành giật muốn chia nửa tiền liền bị ngăn cản: "Ở trong mắt cô, tôi không thân sĩ vậy sao?"
Dụ Tranh như giật điện rụt lại tay nhỏ, không dám giành nữa.
Chu Mộ Vân lúc này mới vừa lòng, hướng cô cười một chút, tươi cười ôn noãn như ánh nắng ngoài cửa sổ.
"Đi thôi." Anh trầm giọng lên tiếng, cầm lên chiếc áo khoác ngoài vắt trên lưng ghế, đặt trên khuỷu tay.
Dụ Tranh nhắm mắt theo đuôi phía sau anh, không dám nhìn ánh mắt đối diện, nhưng lại giương mắt quang minh chính đại xem bóng lưng anh. Với dáng người cao to, vai rộng hẹp eo chân dài, so người mẫu thân hình tỉ lệ còn tốt hơn.
Dụ Tranh nhón chân đo, chàng trai trước mắt dường như cao hơn cô cả một cái đầu.
Suy nghĩ lung tung, trong lòng cô dần dần sinh ra một cảm xúc khác thường.
Đi ra khỏi cách cửa này, có lẽ bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Đầu óc Dụ Tranh choáng váng, xoay tròn tùy ý theo sự chuyển động của cửa thủy tinh, Chu Mộ Vân đi ra mấy bước, phát giác người phía sau theo không kịp, quay đầu, xem thấy nhất tiểu đông tây di chuyển hơn nửa vòng.
Anh nghỉ chân, cười ra tiếng: "Chơi bịt mắt bắt dê?"
Dụ Tranh dừng lại, phát hiện chính mình lại làm ra hành vi ngu ngốc.
A a a a a a a a a a!
Toàn thân tóc gáy đều dựng lên !
Muốn chết a!
Khuôn mặt cô gái sung huyết đỏ bừng. Cô vừa mới suy nghĩ lung tung gì a, vì cái gì mà lại quay thêm vòng nữa.
Đối phương đại khái cho rằng cô là người đần độn a.
Anh cười một tiếng, di chuyển đến cửa nhấc tay đặt lên vai Dụ Tranh. Dùng chút lực kéo cô ra bên ngoài.
Sau khi bàn tay rời khỏi, tâm Dụ Tranh không thể nào giữ vững được bình tĩnh nữa.
Rõ ràng cách một lớp y phục dày, bị nam nhân tiếp xúc một chỗ, lại giống như thiêu bởi bàn ủi, nóng hầm hập.