Nguồn cv: Yingcv
Edit: Mặt Trăng Hồng
Chương 1: Thân cận nhận sai nhân
Trong nhật ký mối tình đầu của Ngư tiểu thư có vài câu nói như sau:
"Người trải qua việc người thân nhận lầm người tuyệt vọng vậy sao?"
"Không có đi?"
"Ta trải qua."
——
Chiếc chăn hồng nhạt phồng lên thành một đống, Dụ Tranh rụt người lại ở trong chăn, đang ngủ mê mệt, khóe môi nhếch lên cười, ở trong mộng cùng nam thần thân cận quấn lấy.
Mép giường ánh lên màu vàng nhạt của rèm cửa, ngày mùa đông với ánh nắng ấm áp của mặt trời từ trong khe hở chiếu vào tới trên giường.
Thiếu nữ trong phòng ngủ với vẻ đẹp bắt mắt nhất vơi những mặt tường đầy poster, toàn là những nam minh tinh đang nổi trong trong làng giải trí, mỗi tấm poster đều soái khí bức người.
Ngoài cửa với tiếng đạp cửa vang lên đã đánh gãy mộng đẹp Dụ Tranh.
Đôi lông mày nhăn thành sâu lông, cô bất mãn lẩm bẩm: "Làm gì a, còn có để cho người ta ngủ hay không ?" Cô ở trong mộng cùng nam thần đang âu yếm a!
Nghe đến động tĩnh, người bên ngoài đẩy cửa đi vào.
"Tiểu ngư ngư, nhanh lên!"
Nghe đến là âm thanh của ba ba, Dụ Tranh kéo cao chăn, che kín đầu, rầu rĩ từ trong chăn truyền ra: "Đồng chí Lão Ngư, người tốt nhất có chuyện quan trọng a."
Ngày hôm qua vừa kết thúc một học kỳ dạy học, trước vì bận thi cuối kỳ, điên cuồng ôn tập thi cử một tuần lễ, thi xong lập tức từ Thượng Hải bay đến đế đô, đầu quay cuồng, hận không thể ngủ hắn 20 mấy tiếng.
Cái này thời điểm tới quấy rầy cô, cô không thể đập cái gối đều là vì thân phận của ba ba.
"Là chuyện trọng yếu." Dụ Tông Văn lặng lẽ đẩy ra góc chăn, cười tít mắt nói: "Chuyện người thân cận, con không quên đi."
"Cái gì?"
Dụ Tranh đang lim dim mắt buồn ngủ bỗng trừng thành chuông đồng, buồn ngủ nhất thời tiêu tán hơn nửa.
Ba ba "Con quả nhiên quên ", ông nâng váy màu trắng sữa trong túi giấy: "Bên trong là mẹ đại nhân của con chuẩn bị chiến bào, hảo hảo trang điểm, nghe nói nam hài tử kia rất tốt."
Dụ Tranh từ trong chăn bắn ra tới, che che trán đầu: "Chờ một lát, ba trước chờ một lát, đồng chí Lão Ngư, ba chờ con khởi động lại một chút."
Dụ Tông Văn: "..."
Dụ Tranh nghĩ tới chuyện hố cha.
Một tuần lễ trước, vào cái buổi tối yên tĩnh không một tiếng động, cô đang ôn tập tại thư viện bỗng chuông điện thoại di động vang lên cô vội vàng che nó đi trên hành lang.
Ba ba nói mẹ cô đang chuẩn bị giới thiệu cho cô một đối tượng xem mắt, đối phương cũng môn đăng hộ đối, diện mạo cũng đẹp mắt, công tác ổn định... Tóm lại, bày ra một đống lớn lợi ích, cho cô đáp ứng.
Cô lúc đó bị thi cử làm cho tâm phiền ý loạn, đầu óc hôn loạn liền thuận miệng đáp ứng .
Trong mắt loé ra một chút hối hận, cô đạp lên chán một cái.
Chuyện này là sao a!
"Con đến nha?" Dụ Tông Văn sờ sờ đầu nữ nhi: "Chàng trai kia hôm nay rảnh, con nhớ thêm WeChat, hẹn gặp người ta vào một ngày."
Dụ Tranh nhức đầu, nằm ườn ra ngã xuống giường: "Con có thể không đi sao?"
"Không thể. Con đã đáp ứng rồi cơ mà."
"Con chính là nghĩ không rõ ràng." Dụ Tranh xoay người ngồi dậy, gác chân, ấn đường nhăn thành xuyên chữ: "Ma ma vì cái gì cứ thích giới thiệu đối tượng cho con, biểu tỷ cũng không bạn trai a, nam nhân kia ưu tú như vậy, sao không giữ cho biểu tỷ?"
Cô nhẫn tâm kéo biểu tỷ ra làm tấm chắn súng.
Biêu tỷ của Dụ Tranh lơn hơn cô năm tuổi, năm nay đã hai mươi bảy, ngày lễ ngày tết đều bị mẹ cô ấy thúc giục có người yêu, khiến cho biểu tỷ cô đều không dám về nhà.
Dụ Tông Văn đứng dậy, kéo rèm cửa.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào tới, ánh sáng lan ra cả gian phòng.
Dụ Tranh híp lại mắt, dùng mu bàn tay ngăn ánh sáng đột nhiên xâm nhập, nhìn hướng trên bệ cửa sổ.
Cô bĩu bĩu môi, nghĩ thầm chính mình còn không bằng một chậu cây.
Dụ Tông Văn quay lưng lại, cùng cô giải thích: "Nam nhân kia so với con lớn hơn một tuổi, mới tốt nghiệp đại học một năm, tuổi tác cùng vớ chị họ con không hợp."
"Thế nào là không hợp !" Dụ Tranh lớn tiếng phản bác: "Hiện tại lưu hành tỷ đệ luyến!"
Dụ Tông Văn tại trên đầu cô một cái gõ, gõ rơi ngôn từ không phù hợp của cô: "Con là người đáp ứng mẹ trước cơ mà, hiện tại sao có thể lật lọng như vậy."
Thái độ của ba ba cô ương ngạnh như vậy xem ra đã không thể cứu vãn được nữa.
Ỷ vào sự yêu thương của ba ba, Dụ Tranh vùng vẫy giãy chết, ôm lấy bắp đùi ông: "Ba ba, thân ái Lão Ngư, con là tiểu tình nhân kiếp trước của ba a, người liền như vậy đối đãi với tiểu tình nhân của người ư?"
"... Mẫu hậu đại nhân của con mà nghe được liền tiễn ta đi trước cho coi."
"..."
Mẹ của Dụ Tranh đã đi tham gia lễ cưới con gái của bạn học cũ, thuận tiện ở bên đó một thời gian ngắn, liền cho là du lịch.
Bởi vì xem thấy con gái của bạn tốt kết hôn, bà liền nghĩ đến đứa con gái 22 tuổi của mình đén một người bạn trai cũng không không có, liền thúc giục cô mau có người yêu, chỉ cần cô có người thích hợp liền về gia mắt.
Tới cùng cô cũng là viên ngọc quý trên tay mình nên Dụ Tông Văn trong lòng cũng rất luyến tiếc, không nghĩ nhanh như vậy mà sự vất vả nuôi dưỡng cải xanh lớn đã bị heo trắng ăn mất.
Ông liền bày kế cho Dụ Tranh: "Nếu không con liền đi gặp mặt, khiến đối phương khó chịu liền tự từ chối con. Yêu đương là hai bên cùng tình nguyện, con thật sự không thích, ba ba kiên quyết đứng về phía con!"
"... Đúng là ba ba tốt của con."
Chỉ có thể như vậy .
Dụ Tranh ủ rũ chán ngán, hai bên bờ vai cụp tai kéo xuống, giống như cây cải xanh héo tàn trong nắng.
Dụ Tông Văn nghĩ đến trong công ty mình có không ít người nhan sắc giá trị cao, khí chất phát triển, phẩm hạnh đoan chính, hỏi: "Tiểu ngư ngư, con thích kiểu nam nhân như nào?"
Tuy rằng luyến tiếc nữ nhi, nhưng cô sớm muộn vẫn phải gả đi.
Dụ Tranh chính đắm chìm trong thế giới bi thương của chính mình không ngờ ba ba lại chuyển đề tài.
Thích kiểu nam nhân như nào?
Cô liền từ trên giường đứng lên, chỉ chỉnh mặt tường cách vách có poster nam minh tinh nổi tiếng "Chính là tùy chon trong đó đi ạ."
Ba ba nhìn, sắc mặt dần dần trầm xuống. Nữ nhi ngủ mơ còn chưa tỉnh đâu...
Ông trong lúc lơ đãng nhìn đến đồng hồ treo trên tường, trong lòng căng thẳng, vội vàng đem trang y phục túi ném cho Dụ Tranh: "Ba ba đi làm muốn!!! Con ngoan ngoãn đi gặp mặt, ba ba buổi tối lại trở về an ủi con!"
"Bái bái —— "
Dụ Tranh dựng đứng cùi chỏ, phảng phất như con mèo chiêu tài, khoát tay áo.
Đáp lại cô là một tiếng tiếng đóng cửa.
——
Dụ Tranh suy sút rụt lại vào trong chăn, nhắm mắt, ngủ trước, cô còn tại cầu nguyện, hy vọng nam nhân đó cùng cô là một dạng, không bằng lòng xem mắt.
Tự do yêu đương, xinh đẹp gặp gỡ bất ngờ cái gì , nhiều vui vẻ, vì cái gì muốn xem mắt?
Thời gian tí tách chuyển động, vừa tỉnh ngủ, Dụ Tranh xoa xoa càng thấy đau đầu, cầm lên điện thoại di động xem đồng hồ.
Mười giờ ba phút.
Đối phương quả nhiên không có liên hệ cô, phi thường tốt, tiếp tục duy trì.
Dụ Tranh xuống giường, đem trang y phục trong túi giấy tùy ý ném ở một bên.
Kéo lê dép lê chậm chạp ra gian phòng, không muốn làm bữa sáng, cô từ trong tủ lạnh lấy ra trái cây, gọt vỏ cắt khối, xách ra một bình sữa chua, tùy ý trộn salad.
Cô ngồi bên cạnh bàn, vừa ăn, một bên lướt Weibo, ngắm tiểu ca ca nhan sắc soái khí.
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên "Đinh đông" một tiếng, tới từ WeChat nhắc nhở.
Có người lạ thỉnh cầu bạn bè với cô, ghi chú: Tôi là Tần Chi Hằng.
Tần Chi Hằng?
Ngày hôm nay, đối tượng xem mắt của cô chính là Tần Chi Hằng!
Vậy là vẫn trốn không được...
Dụ Tranh nhắm lại mắt, xem như không thấy nút "Đồng ý", đối phương tức khắc nhắn đến: "Cô ổn?"
Căn cứ lễ phép làm người, Dụ Tranh đáp lại giống nhau như đúc hai chữ —— “Anh ổn?”
Bởi vì không quen thuộc, đối phương không có nhắn nhiều, mà là gửi đến cho cô một địa chỉ, chính là nơi đã hẹn gặp mặt.
Dụ Tranh cúi lưng, thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, đối phương cũng không thích xem mắt như này. Làm không tốt chính là sẽ thấy khó chịu sau khi bắt tay liền đường ai lấy đi.
Dụ Tranh ngửa mặt, ở trong lòng mặc sức tưởng tượng , khóe miệng nhếch lên cười, xiên lên một khối quả táo cho vào trong miệng.
Răng cắn hạ, răng rắc một tiếng, tâm tình chốc lát liên vui lên.
——
Thời gian ước định là mười một giời, Dụ Tranh trở lại gian phòng, lấy ra quần áo mà mẹ cô đã chuẩn bị sẵn cho.
Một cái váy với tay áo dài, phối hợp với áo khoác nỉ bên ngoài.
Đế đô hôm nay độ ấm dưới 0˚.
Cha ruột vẫn là cha ruột, mẹ ruột liền không nhất định là mẹ ruột .
Dụ Tranh mặc tốt y phục đứng ở trước gương, trang điểm đơn giản. Dù là không muốn gặp đối phương, cô cũng không có cách nào để mặt mộc ở bên ngoài được.
Trong gương hình ảnh một cô gái thân hình mảnh khảnh tho gọn, khuôn mặt đẹp đẽ, tóc dài xõa vai.
Mặc chiếc váy lá sen phối với áo khoác ngoài vạt áo dí dỏm dò ra tới, phía dưới là đôi màu đen da ủng ngắn.
Dụ Tranh vừa lòng.
Ra khỏi của liền gọi xe taxi, báo ra địa điểm đã hẹn.
Nhân cơ hội này, cô ở trên điện thoại di động tìm tòi chõ hẹn với đối tượng xem mắt hôm nay.
Nguyên lai là đay là nhà hàng Tây mới khai trương, dư luận rất tốt, mỗi ngày cơ hồ không còn chỗ trống.
Mở WeChat, cô liền thông báo với nhóm chát ký túc xá.
Dụ Tranh: " Tớ hôm nay muốn đi xem mắt !"
Tề Tiểu Quả: "Cá lớn ngươi phản bội chúng ta!"
Lữ Gia Hân: "Ai nói trước 30 tuổi không kết hôn, ngươi cái phản đồ!"
Hình Lộ: "Nữ nhân a, đúng là nói dối."
Dụ Tranh: "..."
Bất tri bất giác, xe chạy đến nơi .
Thông qua ánh sáng từ của sổ thủy tinh chiếu ra thấy được khung cảnh bên trong, đèn thủy tinh xoay tròn, màu nâu nhạt bàn gỗ phục cổ, chính là nơi thích hợp để xem mắt trò chuyện.
WeChat vang một tiếng, Tần Chi Hằng: "Tôi mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu xanh đậm."
Dụ Tranh đứng tại cửa thủy tinh xoay tròn ở ngoài, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy bên trong có một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu xanh đậm.
Hắn vừa xoay người, Dụ Tranh liền nhìn thấy hắn mặt.
Giật nảy mình!
Làn da trắng ngần sạch sẽ, hẹp dài phượng nhãn thâm thúy như họa, sống mũi thẳng tắp, bạc tiễu môi hơi hơi mân , phiếm thanh thiển độ cong, tựa hồ có vui cười, lại không biết là tại đối ai cười, như thế ôn nhu thanh tuyển. Sắc màu ấm ánh đèn cấp hắn độ thượng một tầng lọc kính, mông lung mộng ảo.
Dụ Tranh cho rằng poster thượng nhân rơi đến trước mặt.
Mẹ kia!
Hiện tại đối tượng xem mắt giá trị nhan sắc cùng khí chất tốt như vậy sao?
Dụ Tranh đi theo xoay tròn cửa thủy tinh chuyển non nửa vòng, choáng váng đi đến nam nhân trước mặt: "Anh tốt a, tôi là Dụ Tranh."
Nam nhân bỗng chốc ngây ngẩn, chân mày nhiễm thượng một chút ngoài ý muốn.
Vừa đúng lúc này, một bàn thực khách tính tiền ra về, Dụ Tranh nắm lấy ống tay áo của nam nhân, cúc áo lạnh buốt, xuyên qua đầu ngón tay thẳng kích đáy lòng. Trên má cô hiện lên đỏ ửng: "Chúng ta đi qua ngồi đi."
Phòng ăn nhiều người, vị trí cũng không dễ tìm.
Có thực khách vừa đến, phục vụ chu tới thu dọn một bàn khách trước ăn, sau đó bọn họ mang đến hai quyển thực đơn.
Nam nhân tựa như như lọt vào trong sương mù, con ngươi như ngọc nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện.
Dụ Tranh bị nhìn chăm chú đến mức ngại ngùng, nghĩ thầm may mắn chính mình xuất hiện khi đã trang điểm bằng không hối hận chết .
Cô dựng đứng thực đơn trước mặt, làm bộ làm tịch xem, dịch chuyển thực đơn một chút làm lộ ra vẻ xinh đẹp.
Khoảng cách gần đánh giá, nam nhân lông mi nồng dày đặc cuốn vểnh, bên trái đáy mắt thậm chí có viên thiển đạm lệ chí, điểm xuyết kia song như mực con mắt.
Không dám lại nhìn trộm nam nhân, sợ bị phát hiện tăng thêm lúng túng, Dụ Tranh cúi đầu, lặng lẽ cầm ra điện thoại, nhờ chị em trong ký túc xã hỗ trợ.
"Người xem mắt là một đại soái ca, xin hỏi nên làm như thế nào? Online chờ! Rất cấp bách !"
Hình Lộ: "Ít nói nhảm, thượng hắn!"
Tề Tiểu Quả: "Cá lớn, bớt giả làm cừu đi, lộ ra tướng mạo sẵn có!".
Dụ Tranh trực tiếp quăng ra cho các cô một cái biểu tình: "【 ta thường bởi vì không đủ biến thái, mà cảm thấy cùng các ngươi không hợp nhau 】 "
...
Vừa mới chuẩn bị rời khỏi WeChat, lại vang lên một tiếng tin tức tiếng nhắc nhở.
Dụ Tranh cho rằng là nhóm trong bạn cùng phòng phát biểu, ánh mắt thoáng nhìn "Tần Chi Hằng" ba chữ, dừng lại .
Ân? Hắn không phải ở đối diện cô sao?
Dụ Tranh khẩn cấp vội vã mở khung đối thoại ——
Tần Chi Hằng: "Xin lỗi, tôi bên này đột nhiên có chút việc, buổi trưa khả năng không có cách đến gặp, cô... Xuất phát rồi sao?"
Dụ Tranh bỗng nhiên mở to mắt, trợn mắt há mồm nhìn đối diện nam nhân, lắp ba lắp bắp: "Anh anh anh... Anh không phải Tần Chi Hằng? !"
Cô nhận sai Người ? !
Nam nhân cười nhạt một tiếng, đưa ra tay: "Cô ổn, tôi tên Chu Mộ Vân."