Không chỉ có ông Nhiễm Trì mà vợ ông cũng đang nhìn con gái với vẻ mặt dò hỏi, vì vậy Nhiễm Anh chỉ còn cách gật đầu thừa nhận.
“Chuyện bắt đầu từ khi nào? Tại sao bố mẹ lại không biết gì?" Ông Nhiễm Trì không chịu nổi việc mình phải nghe chuyện riêng tư của con gái từ miệng người ngoài.
"Chuyện vừa rồi, ta còn chưa kịp nói cho ngươi biết, làm sao ngươi biết?"
Nhiễm Anh nhìn ánh mắt của ông Nhiễm Trì thì biết mình đã bị hiểu lầm.
"Bố, trước tiên hãy bình tĩnh lại, mọi chuyện không như bố nghĩ đâu."
“Chuyện là như thế nào? Ngay cả với bố mẹ mà con cũng muốn giấu sao?"
Trước đây ông thấy Thương Diễn Chi là người tử tế, mỗi lần về làng đều cư xử đúng mực, lại còn đầu tư cho thôn Đại Thạch, giúp đỡ bà con rất nhiều, nhưng không ai ngờ cậu ta lại nhắm đến con gái mình.
“Con không có ý đó.” Nhiễm Anh có chút bối rối: “Bố bình tĩnh nghe con nói, thực sự không phải con cố ý giấu đâu.”
Cô kể ngắn gọn về việc Thương Diễn Chi đã ngỏ lời ba năm trước nhưng cô còn chưa đồng ý.
"Chuyện là vậy."
Nhiễm Anh giải thích ngắn gọn sự việc rồi nhìn bố mẹ mình, không chắc thái độ của họ với việc này như thế nào.
"Giám đốc Thương cũng thật chu đáo."
Bà Hứa Nhược Lan thán phục, dưới góc độ của phụ nữ, bà cảm thấy một người đàn ông có thể chờ đợi con gái mình ba năm hẳn là người chân thành.
Nhiễm Trì cũng không hoàn toàn không tin: “Ba năm qua ai biết cậu ta có nói chuyện với ai khác hay không, có khi chơi chán rồi mới về tìm con gái chúng ta."
“Những lời phỏng đoán của ông chẳng có ý nghĩa gì cả.” Bà Nhược Hứa Lan không nói nên lời: “Nghe như kiểu ba năm nay ông đi theo dõi cậu ta vậy, cho dù cậu ta có qua lại với cô gái khác thì cũng là bình thường, con gái ông khi đó cũng đã nhận lời người ta đâu mà bắt họ phải chờ?”
"Bà nói vậy tôi còn cãi được gì nữa? Con gái tôi tốt như vậy, có ai lại không thích, sao phải tin lời một người bay bướm như cậu ta?"
"Không phải cậu ta đã chờ con gái ông ba năm rồi sao?
"Tôi..."
“Bố, mẹ đừng tranh cãi nữa. Đừng lo, Thương Diễn Chi ba năm nay không có bạn gái nào khác, con tin anh ấy.”
“Con...” Không ngờ con gái ông lại bênh người ngoài nhanh đến thế, vẻ mặt của ông Nhiễm Trì càng khó coi hơn: “Sao con biết được?”
"Con tin anh ấy."
Bốn chữ đơn giản lại làm cho ông NhiễmTrì thay đổi sắc mặt, có rất nhiều câu phản bác trong đầu nhưng miệng lại không thốt ra được lời nào.
“Vậy bây giờ con quyết định sẽ theo cậu ấy về tỉnh thành sao?”
Nhiễm Anh: mọi người đang nghĩ tới đâu rồi???
"A Anh, con thật sự sẽ bỏ mọi việc ở đây để theo cậu ấy về tỉnh thành sao?"
“Không có.” Nhiễm Anh biết bố mình hiểu lầm: “Sao có thể? Con nói cùng anh ấy lên tỉnh thành khi nào?”
“Vậy vừa rồi...”
“Chị Chu không nghe rõ, bố đừng lo lắng. Con đã thỏa thuận với Thương Diễn Chi rồi, con còn có việc riêng phải làm, con sẽ không theo anh ấy lên tỉnh thành, mà anh ấy cũng có nhiều việc phải làm, bọn con không thể cả ngày ở bên nhau được."
"Không có thời gian dành cho con nhưng cậu ta vẫn muốn ở bên con?"
Nhiễm Anh ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng hiểu.
“Bố, điều con muốn nói là anh ấy không thể ở bên con mỗi ngày, và con cũng không thể ở bên anh ấy mỗi ngày. Bố không muốn con ngừng sự nghiệp sau khi có bạn trai, mà điều đó cũng không phù hợp với tính cách của con gái bố, đúng không?"
Ông Nhiễm Trì định nói chuyện, bà Hứa Nhược Lan vỗ mạnh vai ông: "Bố nó, nói như vậy đủ rồi. Giám đốc Thương có gì không tốt? Con gái ông cũng đã hai mươi sáu, ông muốn con bé vất vả một mình đến già sao?"
"Thì có sao đâu, tôi nuôi con gái mình cả đời còn được."
"Sao ông lại kỳ cục như vậy? Cách đây không lâu tôi còn nghe ông phàn nàn việc con gái mình sẽ cô đơn không có ai chăm sóc khi về già mà."
"Tôi chỉ nói thế thôi chứ tôi lo lắng khi nào?"
"Được rồi." Nhiễm Anh ngẩng đầu lên: "Bố, mẹ, con không còn là trẻ con nữa, con biết mình đang làm gì. Thương Diễn Chi là người tốt, con cũng thích anh ấy. Đến giai đoạn này bọn con cũng chỉ là bạn trai và bạn gái, chuyện tương lai sẽ nói sau. Bố mẹ đừng lo lắng, hiện tại bọn con chưa tính chuyện kết hôn đâu."
Nhiễm Anh nói xong, vợ chồng ông Nhiễm Trì cũng ngừng tranh cãi, tạm thời không còn lo lắng về việc cô sẽ lên tỉnh thành vào lúc này.
Sau khi tiễn bố mẹ về, Nhiễm Anh tiếp tục quay lại lễ hội ẩm thực để giúp đỡ vào buổi chiều. Nhìn chung, lượng bán ra khá tốt. Đặc biệt khi thấy quá trình nhào bột và hấp bánh nếp, tất cả du khách đều bị thu hút. Người nhà Tiêu Xuân Cảnh cười rạng rỡ. Họ không ngờ món bánh nếp này lại được mọi người yêu thích đến vậy.
Không chỉ bánh gạo nếp mà các món ăn vặt khác cũng bán rất chạy. Trong thành phố lại càng khó kiếm những món dân dã này, vì vậy khách du lịch mua về làm quà rất nhiều.
Nhiễm Anh tính toán, trong hai ngày kế tiếp, nếu lượng hàng bán ra chỉ bằng nửa ngày hôm nay thì người dân cũng có thể kiếm một khoản tương đối.
Đến tối, chị Chu và mấy gia đình khác mời Nhiễm Anh đến cùng ăn tối nhưng cô từ chối.
Hôm nay mọi người đã có một ngày mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi nên cô sẽ không làm phiền họ thêm nữa.
"Ngày mai tôi có rất nhiều việc phải làm, cậu có thể ăn bất cứ lúc nào, có thể vào lần sau."
Nhiễm Anh chậm rãi đi về nhà, vừa đến cổng làng đã thấy Thương Diễn Chi đang tựa vào xe, rõ ràng là đang đợi người.
"Về rồi à?"
"Tại sao anh lại ở đây?"
“Không phải anh nói chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối à?” Thương Diễn Chi lắc lắc chiếc điện thoại trong lòng bàn tay: “Em không nghe máy nên anh phải chạy đến đây bắt người."
Nhiễm Anh lấy điện thoại ra, mới phát hiện mình đã tắt tiếng từ lúc nào: "Xin lỗi, em không nghe thấy."
"Không sao đâu. Tối nay em muốn ăn gì?" Thương Diễn Chi nhìn đồng hồ: "Từ đây lái xe đến huyện thành phải mất ba mươi phút, ăn tối xong quay lại thì vẫn còn sớm."
“Đi lên huyện ăn cơm à? Có phiền không?”
"Không có gì, lần trước tới đây, anh tìm được một quán bán món cay Tứ Xuyên mới mở. Em thích ăn cay mà, chúng ta đi thử đi."
Trong lòng Nhiễm Anh rung động.
“Không thích sao?”
"Về nhà em ăn cơm đi. Em muốn chính thức giới thiệu anh với bố mẹ em. Chỉ là một bữa cơm thôi, ăn ở đâu cũng không quan trọng."
“Không phải chúng ta đã biết nhau từ trước sao? Bây giờ vẫn cần giới thiệu à?"
“Ừm, giới thiệu anh trong vai trò là bạn trai em, được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT