“A, như vậy thì được.” Thương Diễn Chi mỉm cười nắm lấy tay Nhiễm Anh: “Nhưng anh vẫn chưa chuẩn bị gì cả.”
Đây là lần đầu tiên chính thức xác nhận mối quan hệ, anh không thể đến nhà họ mà không mang theo quà biếu.
"Không cần chuẩn bị, đây không phải lần đầu tiên."
Cô nói một cách thản nhiên, nhưng Thương Diễn Chi không thể tùy tiện như vậy, sau khi suy nghĩ, anh từ trong cốp xe lấy ra hai cái túi.
"Đi, đến nhà em ăn cơm."
Nhiễm Anh nhìn hai chiếc túi, sửng sốt: "Rượu đắt tiền như vậy mà anh để sẵn trong cốp xe à? Định tặng ai hay là mới nhận quà của ai sao?"
“Không phải.” Thương Diễn Chi hất trán: “Em đang nghĩ bậy bạ gì vậy, bạn gái?”
Nhiễm Anh ngượng ngùng cười, cũng không thể trách cô cả nghĩ, ở nơi nhỏ bé này hầu như không có người uống rượu cao cấp.
“Lần trước đi tỉnh Thanh, anh gặp lại người bạn cùng lớp làm đại lý rượu nên mua hai hộp. Vốn định về tỉnh thành tặng chú, nhưng vì nhớ em nên chạy đến đây trước, giờ thì có dịp để dùng rồi.”
Nhiễm Anh nhìn hai chai Mao Đài trong tay anh, chợt cười: “Thế thì sẽ không còn phần cho giáo sư Trần à?"
"Không sao đâu. Trong xe anh vẫn còn quà của ông ấy, anh định đưa cho bố em nhưng lại sợ làm ông ấy hoảng hốt."
Thực ra không phải vì sợ nhưng Thương Diễn Chi hiểu, hẳn ông ấy sẽ không thích thú khi gặp người sắp mang con gái mình đi, vì vậy tâm trạng có hơi thấp thỏm.
Nhiễm Anh cười, nghĩ tới cảnh Thương Diễn Chi mang hai chai Mao Đài này đến tặng ông Nhiễm Trì, thực sự sẽ hù chết bố cô.
"Em cười gì vậy?"
"Không có gì, em đang nghĩ, hai chai rượu này đúng là sẽ doạ được bố em đấy."
Người ở quê cô có bao giờ được uống Mao Đài, rượu họ uống đa phần là mua do người trong thôn nấu.
“Bố em sẽ không đuổi anh ra ngoài phải không?”
"Vậy thì em không dám chắc. Anh cứ thử xem sao?"
Nhiễm Anh chỉ đang nói đùa, thật ra không thể nào có chuyện ông Nhiễm Trì đuổi người ta ra ngoài được.
Rõ ràng lần trước Thương Diễn Chi đến thăm, thái độ của ông Nhiễm Trì rất tốt, rất thân thiện. Lần này Thương Diễn Chi đến thăm, thái độ của ông khác hẳn.
"Chào chú." Thương Diễn Chi dường như không nhận thấy vẻ mặt khác thường của ông Nhiễm Trì, đưa hai chai rượu trong tay ra: "Mấy hôm trước cháu đi công tác ở tỉnh Thanh, mua được hai chai rượu ngon, hôm nay mang đến biếu chú."
“Tôi không nhận nổi.” Ông Nhiễm Trì làm như không nhìn thấy: “Người nhà quê uống không nổi rượu ngon như vậy, giám đốc Thương nên mang về đi."
“Bố?” Cô không ngờ ông Nhiễm Trì lại nặng lời với Thương Diễn Chi như vậy, đột ngột không biết phải làm gì.
"Đừng nói chuyện, đây không phải việc của con."
Ông Nhiễm Trì trừng mắt với Thương Diễn Chi, thật sự không thể mang vẻ thân thiết với người định "bắt cóc" con gái mình.
"Giám đốc Thương đến thăm à?"
Bà Hứa Nhược Lan cũng đến lễ hội ẩm thực giúp đỡ nhưng sau phải về sớm để nấu cơm.
“Chào dì.” Thương Diễn Chi vẻ mặt ôn hoà nhìn bà Hứa Nhược Lan: “Dì, cháu tự tiện tới thăm, xin lỗi đã làm phiền.”
“Đừng bận tâm, đừng bận tâm.” Hoàn toàn trái ngược với thái độ của ông Nhiễm Trì, bà Hứa Nhược Lảnat càng ngày càng hài lòng với con rể tương lai.
"Khách sáo quá, tới thăm là được rồi, không cần mang quà cáp như vậy."
Bà Hứa Nhược Lan chủ động nhận lấy rượu từ tay Thương Diễn Chi, nói: “Lần sau đừng làm như này nữa, dì sẽ giận đấy."
"Được, lần sau cháu sẽ không khách sáo như này nữa."
Thương Diễn Chi đi theo bà Hứa Nhược Lan vào trong.
" Giám đốc Thương ngồi nói chuyện với ông nhà tôi một lát, tôi với A Anh vào chuẩn bị cơm nước."
Ông Nhiễm Trì đứng yên, Thương Diễn Chi nói trước: “Dì, đừng gọi cháu là giác đốc Thương nữa, cứ gọi tên cháu là Diễn Chi thôi.”
“Được rồi, Diễn Chi, cháu ngồi một lát để dì đi nấu ăn nhé.”
Trước đây rất xa cách, giờ đột ngột đổi cách xưng hô trong tích tắc, Nhiễm Anh và ông Nhiễm Trìk không khỏi trợn mắt vì thái độ của bà Hứa Nhược Lan lúc này.
"Được, cảm ơn dì."
Ông Nhiễm Trì tức giận nhìn Thương Diễn Chi, nhìn vợ mình đi vào bếp, không khỏi lẩm bẩm.
"Chỉ giỏi lấy lòng người khác..."
Thương Diễn Chi:...
Nhiễm Anh:...
“Bố.” Nhiễm Anh hắng giọng, nắm lấy tay ông Nhiễm Trì: “Đứng lâu có mệt không ạ? Bố ngồi xuống đi.”
"Không mệt. Không ngồi."
"Được, vậy bố cứ đứng đây nhé." Nhiễm Anh quay lại nhìn Thương Diễn Chi: "Em dẫn anh đi xem một vòng quanh nhà."
"Được."
Thương Diễn Chi chưa kịp nắm tay Nhiễm Anh thì ông Nhiễm Trì đã đứng trước mặt hai người.
"Chỉ là một nơi nhỏ thôi, có gì để xem? Ngồi xuống đi."
Ông không muốn thấy con gái mình nhiệt tình với Thương Diễn Chi như vậy, cũng không muốn cô dẫn anh đi vào phòng riêng của cô.
Nhiễm Anh biết sẽ có kết quả như vậy, vì thế mỉm cười nhìn Thương Diễn Chi, anh cũng cười đáp lại cô.
"Được rồi, anh ngồi đây một lát, để em đi pha trà."
"Cảm ơn em."
Ông Nhiễm Trì nhướng mày, cảm thấy con gái mình đã quá nhiệt tình với người ngoài.
Nhiễm Anh vừa rời đi, ông trừng mắt nhìn Thương Diễn Chi: “Lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
"Vâng."
Thương Diễn Chi trong thâm tâm biết rằng nếu muốn ở bên con gái cưng của người khác thì phải được sự đồng ý của bố mẹ người đó.
Hai người ngồi ở sảnh, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi nghe A Anh nói, hai đứa đang ở cùng nhau à?”
“Đúng ạ.” Thương Diễn Chi không phủ nhận: “A Anh hôm nay đã nhận lời tìm hiểu cháu."
“Cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi phải không?”
Không có gì đáng xấu hổ khi sinh ra ở nông thôn, nhưng có một số điều ông muốn làm rõ.
"Cậu là sếp lớn trên tỉnh thành, vậy mà lại muốn ở bên con gái tôi, trong khi ngoài kia còn rất nhiều lựa chọn phù hợp với cậu hơn. Cậu đã nghĩ kỹ chưa?"
“Cháu đã suy nghĩ rất rõ ràng.” Thương Diễn Chi trả lời, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Cháu đã suy nghĩ ba năm rồi mới đưa ra quyết định như vậy.”
“Cậu nói đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy tôi hỏi, gia đình cậu có cho phép lấy một cô gái nông thôn không?”
“Không có lý do gì để họ phản đối.” Thương Diễn Chi thả lỏng: “Chú, chắc chú cũng không biết hoàn cảnh gia đình cháu. Trong gia đình, cháu là người có tiếng nói cuối cùng. Hơn nữa, việc cháu thích A Anh thì cả nhà đều đã biết, ai cũng ủng hộ."
"Nói hay lắm. nhưng từ xa xưa, hôn nhân là việc của cả gia đình. Nếu gia đình chúng tôi không cùng tầng lớp với gia đình cậu, tôi không tin họ sẽ không phản đối."
"Chú ơi, cháu bắt đầu kinh doanh từ rất sớm. Bố mẹ cháu đều là những người rất cởi mở, cháu hoàn toàn có thể quyết định hôn nhân của mình. Chú đừng lo lắng về điều này."
"Được rồi. Cho dù điều cậu nói là sự thật thì A Anh vẫn còn nhiều việc muốn làm ở đây, con bé có thể sẽ phải sống lâu dài ở đây, cậu có chấp nhận được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT