Mùa hè năm 2010. Một vùng nông thôn ở tỉnh Giang.

——————

"A Anh, lần này về em nhất định phải nhắc chuyện của chúng ta với bố mẹ."

"Em biết rồi."

"Vốn là anh muốn cùng em quay về, nhưng công ty tạm thời phái anh đi công tác. Khi nào xong việc anh sẽ xuống đón em."

"Không cần đâu, cũng không phải là về luôn. Em trở về xem tình hình của cha em, sắp xếp ổn thoả rồi sẽ quay lại."

"Được rồi. Nhớ kỹ, em nhất định phải nói tốt về anh trước mặt bố mẹ vợ đấy, cũng phải giải thích lý do tại sao lần này anh không về cùng em."

"Nói nhảm, ai là bố mẹ vợ anh vậy?"

"Chờ em làm vợ anh thì chẳng phải sẽ thành sự thật rồi?"

Nhiễm Anh suy nghĩ những lời của Kỷ Dịch Vân.

Cô và Kỷ Dịch Vân gặp nhau vào năm thứ nhất đại học, mối quan hệ của họ được xác nhận vào năm cuối, hai người làm việc trong cùng một khu công nghệ cho đến khi tốt nghiệp. Mặc dù làm việc ở hai công ty nước ngoài khác nhau, nhưng chỗ làm lại rất gần nhau, ngày nào họ cũng cùng ăn trưa và cùng nhau về nhà. Ở bên nhau gần ba năm, hai người chưa bao giờ cãi vã gay gắt. Trước khi về lại Hải Thị, cô đã hứa với anh sẽ đề cập đến chuyện kết hôn của hai người với cha mẹ mình.

Không ngờ, hai ngày trước, bố cô bị gãy chân, ngày nào trông cũng buồn bã, mẹ cô thì lo lắng, trong tình huống này, cô thực sự không biết phải làm sao để nói với bố mẹ chuyện mình đang quen một người bạn trai, hai người thậm chí còn tính đến chuyện kết hôn vào năm sau.

Đang loay hoay thì nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, kèm theo một vài giọng nam trung niên.

"Nhiễm Trì đâu, ông mau ra đây."

"Đúng vậy, ông nhanh ra nói chuyện với chúng tôi đi."

"Nhiễm Trì, ông định trốn cả đời đúng không?"

Nhiễm Anh chưa kịp mở cửa thì cửa sân đã bị đẩy ra, một nhóm người hung hãn lao vào, trên mặt vô cùng tức giận.

“Nhiễm Trì, mau ra đây.”

“Nhiễm Trì”

Nhiễm Anh nhìn những người trước mặt, người dẫn đầu nhìn quen mắt nhưng cô học tập và làm việc ở bên ngoài đã lâu nên tạm thời quên mất tên ông ta.

"Bố tôi ngã bị thương nên đang nghỉ ngơi trong nhà. Chú có việc gì có thể nói cho tôi biết không?"

"Tránh ra. Có phải bị thương thật không hay là giả vờ để trốn chúng tôi?"

"Đúng thế, giả vờ cái gì, mau đi ra đây."

Nhiễm Anh đưa tay ra ngăn cản những người này: “Các chú, có chuyện gì thì cứ nói với tôi đi.”

"Nói với cô thì giải quyết được gì, mau kêu bố cô ra đây."

"Bố tôi bị gãy chân, không thể đứng dậy được. Các chú nói đi, tôi sẽ thay bố tôi giải quyết."

"Gãy chân chứ có chết đâu? Nếu không chết thì mau ra ngoài gặp chúng tôi."

Lời nói khó nghe đến nỗi Nhiễm Anh nhíu mày, vừa định nói thì cánh cửa sau lưng mở ra, cha cô, ông Nhiễm Trì, chống nạng bước ra khỏi phòng.

“Đúng lúc.” Người cầm đầu tên Tiêu Khắc Gian bước tới nắm lấy cánh tay ông Nhiễm Trì: “Trả tiền cho tôi.”

"Đúng vậy, trả tiền đi." Những người đi cùng cũng nhao nhao theo.

"Nhanh trả tiền đi."

“Cùng là người cùng quê, sao ông dám lừa đảo đồng hương vậy hả?” Người tên Trần Chính Tiên giọng điệu còn ác độc hơn cả Tiêu Khắc Gian.

"Không cần nói nữa, nhanh trả tiền."

"Đúng vậy. Thiếu tiền phải trả nợ là chuyện đương nhiên."

"Bình tĩnh, tôi không lừa các anh đâu." Bị nắm lấy cánh tay, ông Nhiễm Trì đứng không vững, Nhiễm Anh bước tới đỡ ông, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Bố”

Nhiễm Anh còn chưa hiểu chuyện gì nên ngơ ngác: “Sao vậy? Tiền gì ạ?”

Tiêu Khắc Gian tựa hồ đã tìm được mấu chốt, trừng mắt nhìn Nhiễm Anh, giọng điệu càng hung hãn hơn trước.

"Tiền gì? Cô hỏi người cha tốt của cô xem ông ấy đã lừa đảo chúng tôi như thế nào."

“Không phải, thực sự không có.” Ông Nhiễm Trì muốn giải thích nhưng Tiêu Khắc Gian không cho ông cơ hội.

"Còn không phải, lần trước ông nói với bọn tôi về chuyện nuôi chồn, ông nói lông chồn có giá thành cao, nhu cầu của thị trường rất lớn. Chúng tôi nghe lời ông, bắt đầu xây dựng trang trại để nuôi chồn. Chúng tôi thậm chí không thèm nuôi lợn nữa, đến ngân hàng vay vốn nuôi chồn. Rốt cuộc, ông lại cấu kết với người ngoài lừa gạt đồng hương. "

"Tôi không cấu kết với người ngoài, cũng không nói dối các anh." Ông Nhiễm Trì lắc đầu, cố gắng giải thích, nhưng bản chất là người thật thà chất phác, đơn giản là một mình ông không thể cãi lại tất cả bọn họ.

"Ông còn nói không phải, ở đây có bao nhiêu người bị ông lừa tiền, Nhiễm Trì, ông sống ác quá."

“Các anh em, tôi thực sự không nói dối.” Hai mắt đỏ hoe, ông vội đến nỗi bỏ quên cả cặp nạng.

Nhiễm Anh trấn an ông rồi nhìn mọi người: “Các chú cũng thấy tình trạng hiện giờ của bố tôi rồi. Nếu có gì muốn nói thì hãy ngồi xuống cùng nhau bàn bạc. Huống chi gia đình chúng tôi còn ở đây, bố tôi còn có thể trốn đi đâu? Việc gây náo loạn cũng không đem lại giải pháp gì."

Giọng nói của cô không lớn nhưng truyền vào tai mọi người rất rõ ràng, vẻ mặt của những người kia dịu đi một chút, bối rối nhìn nhau, cuối cùng im lặng.

Tiêu Khắc Gian đại diện giải thích ngắn gọn chuyện gì đang xảy ra.

Trước đây ông Nhiễm Trì có nghe ai đó nói chu kỳ nuôi chồn ngắn, vốn đầu tư thấp, công nghệ chăn nuôi không phức tạp nhưng thu nhập lại cao hơn nhiều so với chăn nuôi truyền thống. Trong làng có một số người có mối quan hệ tốt với ông, sau khi nghe lời khuyên, họ bắt đầu xây dựng trang trại và học hỏi kỹ thuật chăn nuôi, chờ xuất đi lứa thành phẩm đầu tiên.

Cuối cùng, họ gom tiền đưa cho ông Nhiễm Trì, bảo ông ra ngoài mua con giống, nhưng khi họ đến thì lại chẳng thấy chồn đâu.

Nhiễm Anh cuối cùng cũng hiểu tại sao bố mẹ lại có vẻ buồn khi cô về lần này, nhưng cô biết tính cách của ông Nhiễm Trì, chắc chắn ông không phải là kẻ nói dối, nhất là việc lừa tiền của dân làng: “Bố ơi, chuyện này là sao ạ? "

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào ông Nhiễm Trì, chờ đợi câu trả lời.

Khi ông Nhiễm Trì bắt gặp ánh mắt của rất nhiều người, môi ông mấp máy, bất ngờ giơ tay tát vào mặt.

"Là tôi, tôi bị ám ảnh. Tôi tưởng đây là một cách kiếm tiền tốt, nhưng không ngờ người đàn ông đó lại là kẻ nói dối. Trang trại chồn mà anh ta đưa tôi đi thăm hoàn toàn không thuộc về anh ta. Tôi mang theo tiền đến gặp anh ta, hắn mời tôi ăn cơm, chuốc tôi say khướt, sau đó lấy hết tiền của tôi rồi trốn mất."

Nhiễm Anh sững sờ, cô nhìn ông Nhiễm Trì như không thể tin được cha mình lại phạm phải sai lầm như vậy.

“Vậy bố đã gọi cảnh sát chưa?”

"Đã báo cảnh sát. Cảnh sát nói sẽ nhanh chóng giải quyết vụ án."

Nhiễm Trì ngẩng đầu nhìn Tiêu Khắc Gian và những người khác: "Tôi thực sự không nói dối các anh em. Cảnh sát đã lập biên bản, mọi người có thể đến kiểm tra. Chuyện xảy ra lần này là lỗi của tôi. Nhưng xin mọi người đừng lo, tôi,nhất định sẽ tìm cách bồi thường cho mọi người."

"Bồi thường?" Trần Chính Tiên khịt mũi: "Trả bằng cách nào? Hơn một trăm ngàn tệ, ông lấy gì trả cho chúng tôi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play