Hai người nắm tay nhau từ thị trấn suối nước nóng trở lại khu vực lễ hội ẩm thực.

“Không nghĩ tới người càng ngày càng đông.” Thương Diễn Chi nhìn đám đông, quay mặt nhìn Nhiễm Anh: “Em muốn đi chỗ khác không?”

"Không, em muốn xem họ làm ăn thế nào."

Cô lo lắng quầy hàng của thôn có đối phó nổi với lượng khách lớn như này không.

Người quá đông nên Thương Diễn Chi phải vòng tay ra bảo vệ Nhiễm Anh, nhưng hành động này là không đủ để bảo vệ cô khỏi đám đông đang chen lấn.

Nhiễm Nhi Anh bị ép chặt, cơ thể cô bất giác hướng về phía Thương Diễn Chi. Anh choàng tay qua vai cô, kéo cô đi, tránh sự tiếp cận của người khác.

"Cảm ơn."

Khóe miệng Thương Diễn Chi cong lên: "Không có việc gì, không cần cảm ơn."

Nhiễm Anh mỉm cười trước lời nói của anh, trong lòng không khỏi rung động, cô nắm tay anh chậm rãi cùng dòng người đổ về phía quầy hàng bên trong.

"Đi thôi, đến ăn thử những món đặc sản của làng em."

“Ở đây còn có đặc sản gì mà anh chưa từng thử?”

Lời nói của Thương Diễn Chi khiến cho Nhiễm Anh mỉm cười. Đúng vậy, ba năm nay Thương Diễn Chi ghé về huyện Cầm khá nhiều lần. Năm ngoái khi làng tổ chức lễ hội, Thương Diễn Chi cũng đến.

“Vậy giờ anh có ăn không?”

"Ăn chứ"

Hai bên đường có rất nhiều đồ ăn vặt, Thương Diễn Chi nắm tay cô, thấp giọng hỏi: “Em có muốn ăn gì không?”

"Không, em nghĩ mấy món này không ngon bằng món bọn em bán đâu."

"Em cũng thật tự tin."

“Đó là điều đương nhiên.” Nhiễm Anh mỉm cười, trong lòng cô, mọi thứ ở quê cô đều là tốt nhất.

"A Anh."

"Chuyện gì ạ?"

“Đây có được coi là cuộc hẹn hò đầu tiên của chúng ta không?”

Mặc dù có rất nhiều người nhưng dù sao hai người vẫn đang nắm tay nhau, vậy cũng tính là hẹn hò đúng không?

"Anh nghĩ sao?"

Nhiễm Anh biết mình muốn nghe điều gì, nhưng càng như vậy cô lại càng không muốn nói. Rất nhanh, hai người đã bước tới trước quầy hàng của thôn Đại Thạch.

Ở chỗ Tiêu Xuân Cảnh, cô nhìn thấy những chiếc bánh nếp vừa ra khỏi nồi. Những chiếc bánh nếp mềm mại, thơm ngon được nhúng vào nước đường nâu đã khiến nhiều du khách vô cùng thích thú. Nhiễm Anh lấy một chiếc, đưa cho Thương Diễn Chi.

"Anh ăn thử đi."

Thương Diễn Chi không đưa tay đón lấy mà nắm lấy tay cô, đưa vào miệng mình, ngang nhiên ăn trước mặt mọi người.

Cảm thấy người khác đang chú ý tới họ, Nhiễm Anh bối rối rút tay lại.

"Đúng là rất ngon, ngon hơn những chiếc bánh nếp mà anh từng ăn."

Nhiễm Anh trừng mắt nhìn anh, quay đầu về phía chị Chu: “Hôm nay tình hình thế nào ạ?”

“Người nhiều quá.” Chị Chu cười rạng rỡ: “Chúng ta bận đến không ngừng tay.”

"Tôi đến giúp đỡ mọi người đây."

“Không, không cần đâu ạ.” Chị Chu xua tay, liếc nhìn Nhiễm Anh và Thương Diễn Chi bằng ánh mắt ẩn ý: “Hai người cứ đi làm việc của mình đi.”

"Tôi không có gì để làm."

Nhiễm Anh liếc nhìn Thương Diễn Chi: “Ở đây bận quá, anh về trước đi, xong việc em sẽ gọi cho anh.”

“Được.” Thương Diễn Chi không từ chối, nhưng trước khi đi vẫn không quên dặn cô: “Tối nay cùng ăn tối nhé.”

"Để xong việc em gọi anh sau."

Người đông như vậy, cô không biết khi nào mới xong.

Thương Diễn Chi cũng không tức giận, anh làm động tác gọi điện thoại rồi rời đi trước. Nhiễm Anh có chút buồn cười khi nhìn thấy anh như vậy, cảm thấy giám đốc Thương này quá là bám người.

“A Anh.” Chị Chu tiễn hai vị khách, đối mặt với khóe miệng nhếch lên của Nhiễm Anh, vỗ nhẹ vào vai cô: “Yêu đương rồi phải không?”

Không cần Nhiễm Anh trả lời, chị ấy đã tự mình có câu trả lời.

"Giám đốc Thương đúng là rất đẹp trai, A Anh, mắt nhìn người của cô rất tốt."

Quả thực Thương Diễn Chi là một người rất tốt, việc anh có thể đợi cô đến ba năm đã đủ nói lên điều đó.

"Nhưng A Anh, sau này cô có định sống ở tỉnh thành không?"

"Tôi..."

“A Anh, con định đi tỉnh thành à?”

BÀ Hứa Nhược Lan buổi sáng ra đồng trồng rau rồi mới cùng ông Nhiễm Trì đến đây, vừa đến nơi thì nghe được câu nói của chị Chu.

“A Anh, con có việc đi tỉnh thành à?”

"Bố, mẹ..."

“Không có.” Chị Chu nhìn bà Hứa Nhược Lan, không giấu được nụ cười trong mắt: “A Anh rất có năng lực, nếu tìm được một người bạn trai như giám đốc Thương, sau này sống ở tỉnh thành là thích hợp nhất.

Nhiễm Anh:...

Chị Chu, chị cũng không cần nhanh miệng thế chứ.

"Giám đốc Thương?"

“Bố, mẹ, chuyện này chúng ta nói sau được không?” Nhiễm Anh không muốn giấu, cũng không giấu được: “Chúng ta còn nhiều việc ở đây, xong việc về nhà nói sau đi ạ.”

“Không, trước tiên con nói rõ ràng đi.” Ông Nhiễm Trì nhìn con gái với vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ con gái mình với Thương Diễn Chi lại có bước phát triển nhảy vọt như vậy.

Ở đây có quá nhiều người, Nhiễm Anh cảm thấy bất đắc dĩ nên chào chị Chu rồi dẫn bố mẹ ra khỏi gian hàng lễ hội ẩm thực.

Ông Nhiễm Trì để mặc con gái kéo đi, nhưng vẻ mặt không vui cho lắm. Mãi đến khi đã xa khỏi đám đông, cuối cùng ông cũng tìm được cơ hội để lên tiếng.

“A Anh, con và giám đốc Thương thật sự ở bên nhau à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play