Sản phụ, một xác hai mạng, nghe thật thảm a.
Lạc Tu Trúc chỉ vào bên kia, nói:
- Chúng ta đi bệnh viện, bên kia có công đức đang đợi con.
Thu phục việc ác này, hắn lại có công đức nhập trướng!
Vừa mới dứt lời, hắn liền bước ra chân dài đi tới cửa bệnh viện.
Những người khác còn không kịp ngăn cản, cũng nhanh chóng theo sau.
Lạc Trường Canh hiếu kỳ dò hỏi:
- Cái gì là có công đức đang đợi em?
Vì cái gì lời của em trai hắn nói, bản thân hắn nghe cũng không hiểu lắm QwQ!
Lạc Tu Trúc không giải thích, chỉ cười cười nói:
- Đến lúc đó anh sẽ biết.
Đi vào cửa bệnh viện, bọn họ liền chứng kiến có vài người ngồi dưới đất, bên cạnh họ còn có một thi thể nằm trên tấm ván gỗ.
Nói đúng ra là hai cỗ thi thể - một sản phụ một trẻ con, thi thể máu chảy đầm đìa, tản ra mùi máu tươi tanh tưởi.
Vừa rồi còn một mực quát to, là một lão thái thái ngồi cách thi thể xa nhất, bà ta không ngừng gào khóc hét to đòi bệnh viện phụ trách, nói con dâu của mình bị bác sĩ làm hại một xác hai mạng.
Mặt khác vài người đều là nam giới trưởng thành, nhìn thấy còn rất cường tráng.
Nhưng trên mặt mấy nam nhân này không có chút vẻ bi thương, ngẫu nhiên giương mắt, đáy mắt lơ đãng toát ra vẻ tham lam cùng hung ác.
Nhìn thấy thật không giống người nhà của sản phụ.
Lạc Tu Trúc bọn họ cũng không tới gần, chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn trận náo kịch này.
Lạc Trữ Tương bọn họ nhìn một hồi, theo sau cúi đầu nhìn Lạc Tu Trúc, phát hiện trong mắt thiếu niên hưng trí dạt dào, như là nhìn thấy thứ gì thật thú vị.
Biểu tình của hắn làm cho bọn họ lập tức nghĩ tới năng lực của hắn.
Đứa nhỏ này, là đã phát hiện cái gì không thích hợp sao?
Lạc Khải Minh cùng Lạc Trường Canh liếc nhau, Lạc Khải Minh cười a a dò hỏi:
- Tiểu Trúc, bọn họ có vấn đề gì sao?
Lạc Tu Trúc cũng không quay đầu lại, khóe môi nhếch lên đầy vẻ ý xấu.
- Vấn đề a, còn nhiều đâu.
Hắn không thu hồi viền bạc bên ngoài đồng tử, mặc dù không nhìn qua quá khứ của lão thái bà kia, nhưng chỉ xem khí tức trên thân lão thái bà này thật sự là ác nhân.
Quanh thân bà ta đều bị sương khói màu đen bao phủ, cơ hồ nhìn không thấy mặt người.
Người như vậy, hoặc là kẻ đại hung đại ác, hoặc là từ nhỏ ác tới lớn, lượng biến khiến cho biến chất.
Nhưng cứ như vậy lại làm Lạc Tu Trúc có chút tò mò: Bà ta rốt cục đã làm những chuyện gì?
Viền bạc chuyển động, một vài cảnh tượng liền xuất hiện trong mắt Lạc Tu Trúc.
Cùng lúc đó, người của bệnh viện cũng đi ra.
Bác sĩ cầm đầu vẻ mặt ủy khuất nói:
- Tôi đã nói qua con dâu của bà cần kiêng ăn! Là bà càng muốn đút đồ vật cho nàng! Vậy thì cũng thôi, tôi nói nhiễm sắc thể thai nhi của nàng dị dạng, mời nàng đi làm kiểm tra, bà không muốn còn cưỡng bức mang nàng xuất viện! Hiện tại người không có quan hệ gì với tôi?
- Sao lại không liên quan tới anh! Kiêng ăn làm đói cháu của tôi thì làm sao bây giờ! Tôi xem là vì anh làm con dâu tôi đói bụng, mới làm cho nàng một xác hai mạng!
Thanh âm bà ta vừa nhọn vừa chói tai, làm người xung quanh đều cảm giác lỗ tai có chút không thoải mái.
Y tá cũng không nhịn được nữa, kêu lên:
- Bà cần làm kiểm tra đường huyết bụng không rỗng thì sao mà kiểm tra! Chúng tôi còn chưa nói bà đâu! Đều bảy tháng mới chịu tới làm dựng kiểm! Rốt cục là ai không đem sản phụ xem ra gì!
Y tá chỉ khoảng hai mươi tuổi, vừa khóc vừa kêu lên.
Cũng không biết là câu nói nào chọc phải chân đau của đối phương, mới vừa rồi bà già còn đang ra vẻ vô cùng bi thống lập tức liền nhảy dựng lên, hung ác bổ nhào hướng y tá.
- Tao phải xé nát miệng của mày!
Bác sĩ đứng phía trước chắn một chút, không ngờ lão thái bà càng thêm tức giận.
Bà ta chìa bàn tay gầy như móng vuốt gà chộp vào ánh mắt của bác sĩ.
Bác sĩ không kịp né tránh, chỉ đành theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn.
Nhưng qua một hồi lâu, hắn không cảm nhận được có cái gì đụng tới hai mắt của mình, hơn nữa thanh âm xung quanh cũng nhỏ hơn một chút.
Hắn mở mắt ra vừa nhìn, liền chứng kiến có một thiếu niên đang nắm chặt cổ tay bà già, lúc này mới giúp ánh mắt của hắn không bị lộng tổn thương.
- Bà đã cõng hai mạng người, còn muốn tiếp tục gây nghiệp chướng đi xuống a?
Lạc Tu Trúc đẩy ra bác sĩ, chính mình đứng đối diện bà già.
Hắn đột nhiên xuất hiện, chẳng những làm bác sĩ cùng bà già sợ ngây người, còn đem người Lạc gia làm hoảng sợ!
Con của bọn họ/ em trai khi nào thì chạy tới!
Chứng kiến bà già bị nắm chặt tay, mấy nam nhân vốn không nhúc nhích lúc này bật dậy, hung thần ác sát hướng thiếu niên xông tới.
Tiểu y tá thấy mấy nam nhân cao lớn hung ác, nhịn không được run run, giữ chặt tay áo thiếu niên nhỏ giọng kêu:
- Bọn hắn muốn đánh người! Anh chạy nhanh lên!
Nhưng Lạc Tu Trúc cũng không sợ hãi, ngược lại còn bảo y tá lui ra sau.
Mấy nam nhân đi tới trước mặt hắn, thân hình cường tráng so sánh với thân thể gầy yếu của thiếu niên, như là bầy sói bao quanh con mèo con.
- Mày cùng đám bác sĩ thiếu đạo đức này là cùng một bọn?
Mấy nam nhân vung nắm tay, chỉ cần thiếu niên nói một câu là phải chỉ sợ bọn hắn sẽ động thủ.
Mắt thấy mấy nam nhân muốn động thủ, đột nhiên sau lưng bọn hắn xuất hiện một đôi tay khoát lên vai mấy nam nhân:
- Anh muốn làm gì?
Mấy người kia vừa nhìn lại, liền nhìn thấy Lạc Khải Minh cùng Lạc Trường Canh.
Hai anh em cao chừng 1m90, nhìn xuống mấy nam nhân với ánh mắt cực kỳ băng sương.
Mà Lạc Trấn Tinh đem Lạc Tu Trúc chặn sau lưng mình, thân hình cao lớn hoàn toàn đem hắn ngăn chặn.
- Muốn động thủ?
Lạc Trấn Tinh bóp bóp nắm tay.
Nguyên lai không chỉ một người!
Nhìn thấy ba nam nhân trẻ tuổi thân cao hơn 1m90, sau lưng bọn họ còn có đôi trung niên nam nữ nhìn chằm chằm, mấy người kia nhất thời liền buông lỏng tay ra.
- Không đâu, chỉ hỏi một chút, nhưng nhi đồng nhà các người thật không gia giáo! Lão nhân nhà chúng tôi đều 70 tuổi, vạn nhất bị hắn nắm gãy tay làm sao bây giờ?
Bọn hắn càng nói càng đúng lý hợp tình.
Mà bà già cũng nhân cơ hội ô ô kêu đau, khóc nói thanh niên này lực đạo quá lớn, đem tay mình nắm đau đớn.
- Muốn bính đồ sứ tôi? Các người đừng chọc giận tôi, bằng không tôi đương trường ngã xuống đất ngất cơn sốc cho các người xem, đến lúc đó vào ICU các người phải bồi thường tiền.
Thân thể rách nát này của hắn, chỉ cần ngăn chặn công đức, hắn lập tức có thể vào ICU.
Một câu của Lạc Tu Trúc, thiếu chút nữa đem mấy người kia làm tức điên.
Nhưng nhìn kỹ lại, thân thể thiếu niên này nhìn thật suy yếu, môi tái nhợt, vừa nhìn bộ dáng cũng không khỏe mạnh.
Điều này làm mấy nam nhân nháy mắt có chút sợ.
Bà già lại không sợ.
Ngay lúc bà già còn ồn ào đòi bệnh viện đền tiền, thanh âm Lạc Tu Trúc chất vấn:
- Con dâu của bà vì sao đột nhiên sinh non, còn một xác hai mạng, không phải nên hỏi bà đêm qua cho nàng ăn cái gì sao?
Vừa dứt lời, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Bác sĩ cùng y tá ý thức được không thích hợp, vội vàng chất vấn:
- Bà cho nàng ăn cái gì?
Bà già lặng đi một chút, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lạc Tu Trúc.
Bị bác sĩ rống lên một câu, bà già giả bộ bụm mặt nằm lăn dưới đất, không ngừng lăn lộn kêu khóc:
- Không có lẽ trời a không có lẽ trời! Bác sĩ vô lương hại chết sản phụ còn trách móc lên người lão bà từ này! Tôi có thể cho nàng ăn cái gì! Đây là cháu của tôi a! Tôi đương nhiên cho nàng ăn ngon!
Bởi vì sự tình nháo lớn, viện trưởng cùng phó viện trưởng cũng đi qua, vừa lúc có vài nhà truyền thông nhận được tin cũng chạy tới.
Bà già thấy có phóng viên, liền nắm chặt tay phóng viên khóc lóc kể lể bệnh viện lòng dạ hiểm độc.
Phóng viên vừa nghe, liền biết có tin tức nóng nảy.
Đây là bệnh viện nhân dân số một Tân thị, chẳng những là bệnh viện tốt nhất, cũng bài danh hàng đầu trong cả nước.
Đột nhiên một bàn tay ngăn chặn màn hình của hắn.
- Diệp.. Diệp Gia Ngôn nữ sĩ..
Trong nghề phóng viên, Diệp Gia Ngôn tiếng tăm lừng lẫy.
Ánh mắt nàng vẫn đang nhìn Lạc Tu Trúc.
Ánh mắt nàng sắc bén:
- Chụp có thể, đừng vội vàng viết bài, chuyện này không đơn giản như anh tưởng tượng, đừng tới khi đó đợi bị người tố cáo lên tòa án nói anh bịa đặt.
Nàng hiểu rõ nước sâu trong giới truyền thông, mà loại sự kiện nháo sự y tế, luôn hấp dẫn ánh mắt dân chúng.
Nhưng đại bộ phận đều nghiêng hướng người bệnh, mặc dù bác sĩ là người đứng bên đạo lý lẽ phải.