Lúc này trong mắt hắn nhìn qua không còn là Lạc Trấn Tinh, mà là toàn bộ cảnh tượng kể từ khi Lạc Trấn Tinh được sinh ra.
Hắn chứng kiến một tuần trước đối phương sợ hãi khi biết mình không phải con ruột, chứng kiến một năm trước đậu trường học vui mừng, chứng kiến ba năm trước hắn suýt nữa bị xe đụng..
Mãi cho tới lúc đối phương được sinh ra, khi đó bên ngoài phòng sinh của mẹ hắn cũng không có người, được y tá rửa sạch lại ôm đưa vào một căn phòng khác.
Trong phòng không có ai.
Qua không lâu y tá ôm qua một đứa trẻ thứ hai, nàng còn than thở lên:
- Phải ngoan ngoãn nha, cha của các con đều đi hỗ trợ chống thiên tai, đợi lát nữa sẽ tới thăm các con.
Lúc nàng đang chuẩn bị tìm kiếm thẻ bài ghi chép thân phận đeo lên giường của trẻ con, bên ngoài nhất thời truyền vào tiếng thét chói tai:
- Xuất huyết nhiều! Toàn bộ y tá qua đây!
Vì thế y tá cũng không kịp tìm kiếm, dù sao trên giường còn lại đã có, đến lúc đó cũng có thể phân chia.
Sau khi nàng rời đi, một nam nhân lén lút lẻn vào phòng, người này chính là cha nuôi của nguyên chủ.
Chỉ thấy đối phương thật cẩn thận đem nhi đồng trong lòng mình trao đổi với đứa bé thứ hai vừa ôm tới, sau khi thành công còn lộ vẻ tươi cười đắc ý:
- Hắc! Như vậy sau này nếu lão tử không có tiền, cũng có thể đi gõ một số!
Nhi đồng của người khác tùy tiện bắt cóc, con trai ruột của mình giao cho kẻ có tiền thay thế nuôi.
Dù đối phương không chịu cho tiền, đứa bé kia tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, lúc sau tiền đồ khẳng định sẽ tốt lắm.
Như vậy tuổi già của mình có bảo đảm!
Lúc hắn chuẩn bị rời đi, ngọn đèn trong phòng khám chợt lóe, bị cúp điện.
Nam nhân hoảng sợ, theo bản năng lui ra sau một bước, kết quả đánh lên cái giường nhỏ khác, xoạch một tiếng vang nhỏ, một thẻ thân phận rụng xuống đất.
Nam nhân cũng không biết việc này, hắn vội vàng đem giường trẻ con đẩy trở về, kết quả bước chân vừa chuyển lại đem thẻ thân phận đá tới một cái giường khác.
Sau khi hắn đi rồi, qua một hồi lâu y tá mới trở về.
Nàng mệt mỏi thở ra nhẹ nhõm, chứng kiến thẻ thân phận rơi xuống dưới giường, lập tức nhặt lên bắt lên giường.
Sau đó nàng lại lật ra một thẻ thân phận khác, viết vài chữ, bắt lên cái giường còn lại.
Qua hồi lâu, một vị cảnh sát toàn thân ướt sũng đi theo y tá vào phòng, đem con ruột của cha nuôi ôm đi.
Mà Lạc phụ thì mang đi Lạc Trấn Tinh.
Nói cách khác, cha ruột của Lạc Trấn Tinh cũng không phải tên buôn người cha nuôi, mà là vị cảnh sát kia!
- Ha! Ha ha ha ha ha ha!
Lạc Tu Trúc đột nhiên nở nụ cười, đem mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Hắn càng cười càng cảm thấy thật buồn cười, nếu không phải hắn không ở Xuyên tỉnh, bằng không hắn sẽ đi theo đôi vợ chồng kia nói một câu.
Hắc! Con ruột mà ông bà đổi đi, cũng không ở Lạc gia!
Cười chết, tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
- Sao.. làm sao vậy?
Nhìn thấy hắn cười chảy cả nước mắt, Diệp Gia Ngôn lo lắng hắn bị kích thích.
Lạc Tu Trúc lắc đầu, lau nước mắt, đè nén ý cười nói:
- Anh lại không phải là con ruột của cha nuôi tôi, lúc trước toàn bộ tính toán của hắn đều thất bại!
- Cái gì!
- Thật vậy chăng?
Lạc Trữ Tương cùng Lạc Trấn Tinh cả kinh bật dậy.
Lạc Tu Trúc gật đầu, quay đầu hỏi Lạc phụ:
- Lúc đó các vị đi tới phòng khám, còn có một sản phụ thứ ba cũng ở đó đúng không? Lúc ngài đi đào đất, bên cạnh có phải có một vị nam nhân mặc đồ cảnh sát?
Lạc Khải Minh cùng Lạc Trường Canh run bần bật, bọn họ cũng nghĩ tới.
Lúc ba cha con bọn họ chống lũ, bên cạnh đích xác có một vị thúc thúc mặc chế phục cảnh sát.
Cho nên..
Trong lúc mọi người mơ hồ chờ mong, Lạc Tu Trúc gật gật đầu, khẳng định ý nghĩ của bọn họ:
- Đúng vậy, hắn chính là con ruột của nam nhân mặc chế phục cảnh sát, không phải là con của tên buôn người cha nuôi, kế hoạch của hắn bị chính hắn thần xui quỷ khiến phá hủy.
Sau đó hắn liền đem một màn mình nhìn thấy được nói ra.
Sau khi nói xong, hắn liền chứng kiến diễn cảm phức tạp muốn nói lại thôi của năm người.
Thoáng suy nghĩ một chút, hắn liền biết những người này phức tạp chuyện gì.
- Tôi nói rồi, tôi có thể chứng kiến quá khứ của một người, cho dù lúc hắn mới sinh ra, chỉ cần đối phương ở đây, tôi liền biết khi đó xảy ra chuyện gì.
Góc nhìn của hắn là hình thức nhìn thờ ơ của một kẻ thứ ba, nhìn qua đồ vật tự nhiên sẽ càng thêm toàn diện một chút.
Nghe xong lời của hắn, Lạc phụ Lạc mẫu nhất thời không biết nên nói gì.
Không tin sao.. nhưng đứa nhỏ này chuẩn xác nói ra chuyện của nam nhân mặc chế phục cảnh sát.
Tin tưởng sao.. nhưng tình huống này thật không thể tưởng tượng.
Vừa lúc đồ ăn mang lên, Lạc phụ nói:
- Ăn cơm trước nói sau, đều đói bụng rồi đi!
Trừ bỏ Lạc Trấn Tinh, những người khác đều có chút nửa tin nửa ngờ.
Mà Lạc Trấn Tinh là tin tưởng nhất, hoặc là nói hắn không phải tin tưởng năng lực của Lạc Tu Trúc, mà là thân phận chân thật của chính mình.
Không ai muốn thừa nhận cha mẹ ruột của mình là kẻ buôn người.
Mọi người ăn cơm có chút ủ rũ, thật vất vả ăn hết, Lạc phụ nhìn thời gian – kết quả kiểm tra hẳn cũng có rồi.
- Đi thôi, chúng ta đi xem một chút.. báo cáo giám định.
Vừa nói xong, tâm tình biến thành khẩn trương.
Siêu năng lực gì cũng không trọng yếu! Quan trọng là.. đứa nhỏ này rốt cục có phải là người Lạc gia hay không!
Trừ bỏ Lạc Tu Trúc, tâm tình mọi người đều không yên đi tới cơ cấu giám định.
Bọn họ vừa đi qua, đã có người đem phần báo cáo giám định đưa tới.
Nhìn trang giấy nhẹ nhàng trong tay, Lạc Trữ Tương có chút không dám lật qua nhìn xem.
- Lão bà.. em xem đi!
Hắn run rẩy đưa cho Diệp Gia Ngôn.
Diệp Gia Ngôn hung hăng trừng mắt liếc hắn, nhưng bản thân nàng cũng phi thường lo lắng sợ hãi.
Đứa nhỏ này giống y đúc bà ngoại của hắn, nhất định là con ruột!
Lạc Khải Minh cùng Lạc Trường Canh cũng rất khẩn trương, Lạc Trấn Tinh càng không cần phải nói.
Nhìn thấy mọi người nhìn trang giấy giống như nhìn mãnh thú, khóe môi Lạc Tu Trúc co rút lại, trực tiếp đưa tay cầm trang giấy lật ra.
- Tốt lắm, đã lật ra rồi, xem đi.
!
Năm người không nghĩ tới Lạc Tu Trúc hành động dứt khoát như vậy, ánh mắt vô ý thức nhìn vào cuối trang.
- Hách!
Lạc Trữ Tương hít sâu một hơi, một giây sau liền ôm Lạc Tu Trúc gào khóc.
- Con của tôi a! Đây là con của tôi! Con của tôi rốt cục đã trở lại!
Kết quả xem xét đã ra rồi, mặt trên chói lọi viết ủng hộ Lạc Trữ Tương là người cha trong sinh vật học của Lạc Tu Trúc.
Cha sinh vật học, chính là cha con ruột có huyết thống!
Chứng kiến hàng chữ này, Lạc Trữ Tương cùng Diệp Gia Ngôn làm sao còn nhịn được?
Lạc Tu Trúc cũng biết hai người bọn họ cảm xúc kích động, vỗ nhẹ lên sau lưng bọn họ, làm yên lòng nói:
- Đừng khóc đừng khóc.
Ba huynh đệ còn lại cũng rất cảm động, Lạc Trấn Tinh cũng vì lời nói trước đó của Lạc Tu Trúc nên hiện tại cũng không có cảm xúc tuyệt vọng gì.
Mặc dù mình đích xác không phải con ruột, nhưng cũng không phải đứa con của kẻ buôn người, tin tức này xem như cứu thục hắn thoát khỏi tâm lý tự chán ghét chính mình.
Diệp Gia Ngôn cố gắng bình phục tâm tình kích động của chính mình, ôm mặt Lạc Tu Trút nức nở nói:
- Đã trở lại là tốt rồi! Đã trở lại là tốt rồi!
Lạc Trữ Tương vẻ mặt áy náy:
- Nếu không phải mọi người đều rời khỏi, con cũng sẽ không bị người đổi!
Vừa nói tới đổi, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Lúc trước hắn chỉ thuận miệng suy đoán, không ngờ thật sự có người làm ra loại sự tình này!
Hắn nắm nắm cánh tay cùng cổ tay của Lạc Tu Trúc, thân thể thật gầy yếu, nhất định là kẻ buôn người cũng không nuôi dưỡng tốt cho nhi đồng.
Lạc Tu Trúc khoát tay:
- Không liên quan gì mọi người, kẻ ác nha, người bình thường như chúng ta làm sao có thể nghĩ được kẻ ác sẽ làm ra chuyện xấu gì đây?
Chỉ cần là người bình thường, đều sẽ không nghĩ tới loại chuyện này.
Lạc Trữ Tương lắc đầu, đây chính là trách nhiệm của hắn, là hắn không chiếu cố tốt nhi đồng của hắn cùng Gia Ngôn.
Nếu đã xác định là con của mình, Lạc phụ Lạc mẫu tính toán lập tức trở về nhà, có thể cùng nhi đồng quen thuộc hơn một chút.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị lên xe, nơi cửa lớn bệnh viện bên cạnh truyền tới tiếng la khóc bén nhọn.
- Bệnh viện vô lương trị chết người a! Đáng thương cho con dâu tôi lớn bụng, bị bác sĩ làm hại một xác hai mạng!
Bước chân Lạc Tu Trúc dừng lại, híp mắt nhìn qua chỗ truyền tới thanh âm.
Xung quanh đồng tử của hắn hiện lên một vòng viền bạc, dưới ánh mắt nhìn soi mói, Lạc Tu Trúc chứng kiến trên bầu trời bệnh viện, một mảnh trời u ám.
Đây là biểu hiện có người làm việc ác, hơn nữa nhìn mây đen cũng không phải là chuyện nhỏ gì.
- Vì sao lại dừng lại?
Diệp Gia Ngôn thấy hắn không nhúc nhích, cũng đi theo nhìn sang, nghe được bên kia truyền tới tiếng la khóc, không khỏi nhướng mày.