Công Đức Này, Tôi Muốn!

Chương 8:


2 tháng

trướctiếp

Bên kia Lạc Tu Trúc nhìn bà già lăn lộn khóc lóc om sòm, miệng phát ra tiếng cười hừ lạnh.

Nghe thật đắc ý khoái trá.

Nhưng mà tiếng cười kia dừng bên tai bà già, lại tự dưng cảm giác được một tia rét run.

- Xem ra bà là muốn cho người ta nói thẳng ra mới bằng lòng thừa nhận phải không?

Bà già còn đang lăn lộn dừng phắt lại, mới ngẩng đầu liền tiếp xúc ánh mắt quỷ dị.

Xung quanh đồng tử màu đen u sâm có một vòng viền bạc vô cùng rõ ràng, bà già cảm giác hết thảy những gì về mình đều bị thiếu niên trước mặt xem thấu.

- Đến đi, cho chúng tôi nhìn xem rốt cục bà từng làm những việc gì.

- Lý Quế Phân, người thôn Vĩnh Hòa trấn Vĩnh Xuyên Tân thị, sinh năm 1953, lúc 5 tuổi ăn vụng bánh trong nhà lại vu tội cho nữ hài cách vách, làm cho nàng thiếu chút nữa bị cha mẹ đánh cho tàn phế.

- Lúc 10 tuổi lên núi cắt cỏ cho heo, bởi vì ghen tỵ em gái ăn được ngon hơn mình, liền đẩy nàng một phen, làm cho em gái ngã xuống núi hủy mặt, sau này bởi vì mặt mày có sẹo nên không khả năng gả vào gia đình khá giả, bị cha mẹ đưa cho ông già năm mươi tuổi, về sau khó sinh qua đời.

- Năm 13 tuổi cố ý dẫn dụ một nữ thanh niên tri thức đến ruộng bắp, để cho nàng bị lưu manh trong thôn cưỡng hiếp, sau đó đối phương phải tự vận.

- Năm 17 tuổi vì gả cho nam nhân mình thích, cố ý tạo lời đồn đãi xấu xa cho cô gái mà nam nhân kia yêu thích, may mắn tâm lý đối phương đủ cứng rắn, cha mẹ cũng yêu thương nàng nên mang theo nàng trực tiếp rời khỏi thôn, bằng không phỏng chừng cùng một kết cục như nữ thanh niên tri thức.

- Năm 25 tuổi bà cho rằng nam nhân của mình ngoại tình, đi nhà xưởng tìm một nữ tính đại náo, cuối cùng điều tra người ta trong sạch rõ ràng, bà còn không chịu bỏ qua, luôn đi đặt điều bôi xấu người ta.

- Năm 40 tuổi, ngày mà con lớn nhất của bà kết hôn, cố ý làm khó dễ con dâu, giở đủ trò tra tấn nàng, cho dù nàng đã mang thai cũng không cho nàng ăn cơm.

- Sau khi nàng sinh ra cháu gái, lúc nàng còn ở cữ ngay cả một quả trứng bà cũng không cho ăn, nàng ăn chút bí đỏ bà còn đau lòng mắng chửi người.

- Về sau con dâu thiếu chút nữa bị bà giày vò tinh thần rối loạn, cũng may người nhà nàng mang theo nàng rời khỏi trong thôn, còn mang đi cả cháu gái.

- 50 tuổi, con lớn nhất của bà cưới vợ thứ hai, bà vẫn dùng cùng một thủ đoạn nhưng người ta kiên cường hơn, căn bản không chiều ý bà, sinh ra cháu gái xong bà giật dây đứa con ngoại tình, đối phương trực tiếp đưa ra ly hôn chạy lấy người.

- Bởi vì cưới hai đời vợ nên những thôn xung quanh không còn gia đình nào nguyện ý gả con gái cho con lớn nhất của bà, bà cảm thấy đều là vấn đề của những cô gái kia, mỗi ngày lải nhải, cuối cùng làm cho con lớn nhất của bà bỏ nhà đi.

- Con lớn nhất bỏ đi, bà liền gây sức ép con út, nhưng con út không nuông chiều bà, thật vất vả tới 70 tuổi bà mới nhìn thấy con út lập gia đình, nhưng con dâu luôn không mang thai, bà bắt đầu tìm kiếm phương thuốc cổ truyền.

- Ngày con dâu bà mang thai, kết quả con út của bà xảy ra sự cố qua đời, bà liền cho rằng là con dâu khắc chồng, thủ đoạn tra tấn nàng càng lợi hại hơn.

- Đêm qua, bà dùng thứ mà bà gọi là phương thuốc cổ truyền cưỡng chế rót vào miệng con dâu, muốn cho thai nhi thoát khỏi vấn đề dị dạng mà bác sĩ đã nói, nhưng tôi nói cho bà biết, loại thuốc kia chỉ là đủ loại dược liệu lung tung mài thành bột, căn bản vô dụng, ngược lại bởi vì trong thuốc còn có dược vật khiến người sẽ sinh non, làm cho con dâu bà một xác hai mạng!

Lạc Tu Trúc nói xong lui ra sau một bước, ánh mắt băng sương nhìn chăm chú vào bà già 70 tuổi:

- Chính bà tự mình tính toán, từ nhỏ tới lớn bà rốt cục đã làm hại bao nhiêu người?

Có người đã chết, có người thống khổ vài chục năm còn không bằng đã chết, nếu không nhờ tổ tiên là quân nhân kháng chiến, có đại lượng công đức che chở con cháu, bà già này sớm chết từ lâu.

Lạc Tu Trúc hơi ngẩng đầu lên, hai mắt dừng giữa không trung trên đầu bà già.

Trong mắt hắn, có một đoàn công đức thật loãng đang cố gắng hòa dịu tội nghiệt trên người bà già.

Nhưng tội lỗi của bà ta quá sâu quá dày, công đức cũng đã tiêu hao không ít, hiện giờ trực tiếp hại chết hai mạng người, ác nghiệt này căn bản không tiêu giải được.

Người xung quanh nghe xong lời của Lạc Tru Trúc, đều bị sợ ngây người.

Ngay từ đầu kinh ngạc với thiếu niên yếu đuối trước mắt này, không ngờ hắn biết kháp còn biết tính!

Sau lại khiếp sợ bà già này gây quá nhiều nghiệp chướng, đây quả thực là tội lỗi chồng chất!

Bọn hắn nhìn thiếu niên cùng bà già giằng co, người nguyên bản đồng tình bà già sôi nổi chuyển thành ghét.

Bản thân bà già cũng bị sợ choáng váng, bà ta hốt hoảng nhìn người xung quanh chỉ trỏ mình, đủ loại cảm xúc chán ghét đập vào mặt mà đến.

- Không.. không liên quan gì tôi! Không liên quan gì tôi! Đều là lỗi của bọn hắn! Không liên quan tôi!

Bà già sau một trận hốt hoảng, đột nhiên bén nhọn rống lên một tiếng.

Có người còn có chút hoài nghi thiếu niên nói hươu nói vượn, chứng kiến thái độ của bà già, liền hiểu được những chuyện này đều là thật sự.

- Thật là khủng khiếp.. bà già này vì sao luôn một mực hại người!

- Thật sự là nghiệp chướng! Người như thế sao còn mặt mũi sống trên đời nga! Một xác hai mạng đâu!

- Nếu bà già này còn có mặt mũi, cũng không làm được nhiều việc ác như vậy!

- Hại chết con dâu không đủ, còn nghĩ qua đến bính đồ sứ bác sĩ! Thật sự đáng thương cho tiểu Chu thầy thuốc, gặp phải ác nhân như vậy!

Không ngừng có thanh âm xì xào bàn tán truyền vào tai bà già, bà ta không nghĩ tới lại có một ngày mình ở trong bệnh viện bị người đem quá khứ lột trần.

Bà già run rẩy thân thể, muốn ngất cho xong, cố gắng trốn một chút.

Nhưng Lạc Tu Trúc không cho bà ta cơ hội như vậy.

Hắn vươn ra hai ngón tay:

- Tôi cho bà hai lựa chọn, một là chính mình đi tự thú, nói mình dùng phương thuốc cổ truyền gì hại chết con dâu cùng thai nhi trong bụng nàng.

- Thứ hai..

Hắn dừng một chút, tiếp theo nhếch môi cười rộ lên:

- Thứ hai nha, bà có thể chết không thừa nhận, nhưng tôi dám cam đoan trong vòng một ngày bà tuyệt đối sẽ có báo ứng, báo ứng liên tiếp không ngừng, tra tấn cho tới lúc bà chết! Hơn nữa cho tới khi đó dù bà đi tự thú cũng vô dụng.

Bà già không tin theo dõi hắn, ánh mắt có chút hung ác.

Lạc Trấn Tinh vừa nhìn, lập tức chắn trước mặt thiếu niên, phòng ngừa lão thái bà lại bổ nhào qua.

- Đừng tưởng rằng có công đức của tổ tông, là có thể phù hộ cho bà sống tới hết tuổi thọ mà yên ổn chết, bà cũng đã tiêu hao sạch sẽ, không có ai cứu được bà.

Bà già tức giận thở dốc, nhìn như thở không ra hơi, nhưng tinh thần còn rất tốt.

Bà già không có bao nhiêu do dự, lập tức đứng lên đi ra ngoài, lúc sắp ra cửa, bà ta chợt nghe thanh âm tiếng cười băng sương lại trào phúng của thiếu niên:

- Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, từ bi không độ tự tuyệt người.

Cái gì đáng chết quỷ cái gì tự tuyệt người! Bà ta nghe không hiểu! Bà ta làm đúng! Đều là lỗi của những người đó!

Bà ta làm đúng!

Bà già bước ra khỏi bệnh viện, Lạc Tu Trúc giơ tay lên không trung làm ra động tác xé rách, tiếp theo nhìn nhìn di động, mặt không chút thay đổi nói:

- Còn có nửa giờ, đợt báo ứng thứ nhất đi ra.

Những người khác theo dõi động tác khó hiểu của hắn, hiện giờ nghe được thời gian xác thực, có chút người hiếu kỳ đi theo, muốn nhìn xem bà già trên người đầy tội nghiệt rốt cục sẽ gặp được báo ứng gì.

Bà già đi rồi, mấy nam nhân khác cũng nhìn nhau, lén lút rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại thi thể của sản phụ cùng thai nhi uổng mạng.

Lạc Tu Trúc nhìn nhìn, xoay người nhìn qua Lạc Trữ Tương cùng Diệp Gia Ngôn, hỏi:

- Có muốn toàn chút công đức hay không?

Hai vợ chồng nháy mắt hoàn hồn, theo Lạc Tu Trúc mở miệng nói ra quá khứ của bà già, đến lúc bà già đều cam chịu, bọn họ đã bị bổn sự của thiếu niên làm khiếp sợ.

Ngược dòng quá khứ biết trước tương lai chẳng hạn.. nhìn thấy như là tuyệt kỹ của thầy tướng số.

- Công đức gì?

Lạc Trữ Tương tâm tình phức tạp hỏi.

Lạc Tu Trúc chỉ vào hai cỗ thi thể, hỏi bọn họ xuất ra một khoản tiền hỏa táng hai mẹ con, lưu tro cốt trong lầu tro cốt là được.

- Tổng cộng tiêu phí chỉ hai ba ngàn, nhưng lấy được công đức vượt xa số tiền quyên ra, đối với hai vị mà nói thực tính.

Từ sau khi hắn kéo đứt liên hệ giữa bà già cùng công đức của tổ tông bà ta, một đại đoàn công đức cũng đã từ trên trời giáng xuống dừng trên người hắn.

Còn lại chút công đức, giao cho người của Lạc gia đi.

Lạc Tu Trúc nghĩ nghĩ, chỉ vào ba anh em còn lại nói:

- Bỏ đi, đến lúc đó nhìn xem cần bao nhiêu tiền, năm người chia đều phân phối, như vậy công đức có thể dừng trên thân năm người.

Đều là anh em ruột của nguyên chủ, cũng lấy chút công đức bàng thân đi!

Lạc Trấn Tinh đứng bên người Lạc Tu Trúc, rõ ràng chứng kiến sắc mặt thiếu niên hồng nhuận không ít.

- Vậy còn cậu?

Hắn hỏi.

Lạc Tu Trúc vui vẻ nói:

- Của tôi đã có.

Nếu hắn không kéo đứt liên hệ công đức cùng bà già kia, chỉ sợ báo ứng còn chưa tới được, đến lúc đó bà già còn hãm hại thêm vài người.

Tỷ như bác sĩ cùng y tá vừa rồi.

Cho nên hành vi của hắn chẳng những tìm kiếm chân tướng cho sản phụ, chọc thủng âm mưu, còn cứu tương lai của mấy người này, cứ như vậy công đức tự nhiên không ít.

Có vài người đi đường đứng khoảng cách không xa, nghe được lời của hắn, nhịn không được tiến lên hỏi:

- Công đức báo ứng.. thật sự có thứ này sao?

Đã có báo ứng, vậy tại sao có người xấu còn có thể sống được trôi chảy đây?

Ngón tay thiếu niên thon dài, chỉ lên đỉnh đầu của hắn:

- Anh đã quên công đức của tổ tông sao? Tạo ác nghiệt, đầu tiên là tiêu hao công đức trên người, khi toàn bộ công đức đều bị tiêu hao không còn, mới có thể nghênh đón báo ứng.

- Trên thân một người có ba loại công đức: Loại thứ nhất là do chính mình tích lũy, loại thứ hai là người nhà tổ tông sau khi qua đời phân phối công đức, loại thứ ba là kiếp trước còn sót lại công đức.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp