Đầu tháng sáu tỉnh Xuyên, tuy rằng nhiệt độ cao nhất còn chưa vượt qua 30 độ, nhưng tới buổi sáng ngoài đường đã cảm thấy nóng.
Cũng may ban đêm trời vẫn mát lạnh.
Lạc Tu Trúc nằm trên giường, hắn nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, nghĩ tới mình đến nơi đây, càng nghĩ càng giận, không khỏi đứng lên hướng bầu trời đêm vươn ngón giữa.
Đây là thủ thế mắng chửi người mà hắn mới học được, mắng chính là thiên đạo của thế giới này.
Hắn chưa bao giờ biết, đứa con của thiên đạo còn có thể cho thế giới khác mượn dùng!
Cho mượn dùng thì cũng thôi, lúc xuyên qua lá chắn của thế giới lại làm cho linh hồn hắn bị thương, làm cho hắn hiện tại mang bộ dạng bệnh ủ rũ!
Đây là thiên đạo rắm thí gì vậy? Xác định không phải xem mình chướng mắt nên đặc biệt tra tấn mình?
Nếu không phải hiện tại đã muộn, hắn hận không thể lại đem thiên đạo mắng thêm một vòng.
Đột nhiên, trái tim của hắn nặng nề nhảy lên, Lạc Tu Trúc nhất thời trước mắt tối sầm.
Có kinh nghiệm hắn lập tức liền biết, đây là do mình quá tức giận làm cho thân thể có chút không chịu được.
Hắn nhanh chóng ngồi xuống giường, cố gắng bình phục tâm tình của mình, qua một hồi lâu trước mắt mới một lần nữa xuất hiện hình ảnh.
- Linh hồn quá yếu ớt rồi, thật sự là không xong thấu, không được, ngày mai mình phải động thủ.
Lạc Tu Trúc thở sâu một hơi, yên lặng nói với chính mình.
Hắn nghiêng đầu nhìn ra cửa gỗ già cỗi, hai người đang thảo luận ngoài cửa là cha mẹ nuôi của khối thân thể này.
Lúc Lạc Tu Trúc bị mượn tới, đúng lúc là một khắc thi vào trường cao đẳng chấm dứt, thiên đạo của thế giới này vội vàng truyền một chút thường thức cùng nhiệm vụ của thế giới này cho hắn xong, lại lần nữa lâm vào ngủ say.
Biết được thi vào trường cao đẳng là cái thứ gì, Lạc Tu Trúc cũng có chút may mắn.
May mắn là thi xong mới lại đây, bằng không hắn căn bản không biết chút tri thức gì!
Nhưng theo một góc độ khác mà nói, linh hồn nguyên lai của thân thể này cũng chỉ có thể chống đỡ được sau khi thi vào trường cao đẳng chấm dứt.
Nếu không phải Lạc Tu Trúc lại đây, năm nay trong trường thi sẽ xuất hiện một cỗ thi thể.
- Thật sự là đáng thương.
Mười tám năm trước bị một đôi cha mẹ nuôi cầm thú áp bức, thật vất vả chịu được thi vào trường cao đẳng chấm dứt, lúc sau là có thể nghênh đón cuộc sống tốt hơn.
Kết quả..
- Ngày mai liền động thủ đi, bằng không mình cũng không gánh được.
Trong đêm đen, trong căn phòng nho nhỏ truyền lại tiếng cười băng sương.
Ngoài cửa, đôi vợ chồng ngồi trong phòng khách thảo luận dị thường hưng phấn, trong ánh mắt hiện lên lục quang, cực kỳ giống lang sói lòng tham không đáy.
Rạng sáng hôm sau, Lạc Tu Trúc đơn giản rửa mặt, liền mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
Trước khi rời đi hắn nhìn cửa phòng ngủ chính đóng chặt liếc mắt một cái, khóe môi hơi nhếch lên.
Từ nay về sau, hắn hẳn là có thể tự do.
Đôi vợ chồng còn đang ngủ say căn bản không biết mình sắp gặp phải chuyện gì, bọn hắn đang ở trong mộng hoan hô chính mình sắp kiếm được số tiền lớn tới tay.
Lạc Tu Trúc trước tiên uống một chén cháo bán ở dưới lầu, nếu không đệm bụng, linh hồn không trọn vẹn của hắn chỉ sợ không được bao lâu sẽ bị ngất xỉu.
Theo sau hắn đi tới cục công an thành phố, nhìn cổng lớn màu lam cùng cảnh huy kim hồng sắc, bước vào.
Lúc này cục công an im ắng, cảnh quan mới đi làm nhàn nhã ngáp một cái.
Ngày tháng không có vụ án thật là rất thư thái.
Nhưng một giây sau, một thanh âm sáng sủa lại suy yếu vang lên trong đại sảnh:
- Tôi muốn tố giác, tôi phát hiện hai kẻ buôn người.
Tên buôn người!
Ánh mắt Lý cảnh quan lập tức sáng ngời!
Trong tay hắn còn cầm chén trà, liền nhanh chóng chạy xuống lầu, chứng kiến trong hành lang có một thiếu niên thân hình gầy yếu đang đứng.
Hắn theo bản năng nhíu nhíu mày, thân thể thiếu niên này, thấy thế nào có cảm giác như là Lâm Đại Ngọc?
- Là cậu muốn báo án?
Hắn đi tới, thiếu niên xoay người đối diện với hắn, lúc này Lý cảnh quan mới nhìn thấy bộ dáng của thiếu niên.
Một đôi mắt hoa đào sắc bén lại lạnh lùng, nhìn thấy liền cảm giác người này không dễ ở chung.
Lạc Tu Trúc nhìn trung niên nhân đi tới, nhìn khí thế của đối phương, hẳn là người đứng đầu.
- Đúng rồi, tôi muốn cử báo cha mẹ nuôi của tôi, bọn hắn là cá lọt lưới của tổ chức tên buôn người xuyên khu vực hai mươi năm trước.
Ngay từ đầu công an trong hành lang cũng chưa để ý thiếu niên, mà khi hắn nói ra ba chữ tên buôn người, lỗ tai mọi người liền dựng thẳng đi lên.
Bây giờ nghe nói về vụ án hai mươi năm trước, đại bộ phận mọi người lặng đi một chút, theo sau đều nhìn hướng Lý cảnh quan.
Nếu là vụ án hai mươi năm trước, vị này nói không chừng có nghe nói qua.
Quả nhiên sắc mặt Lý cảnh quan trầm xuống, cau mày hỏi hắn:
- Cậu xác định?
Hai mươi năm trước phá vụ án tổ chức buôn người xuyên khu vực, điều kiện như vậy chỉ có thể làm cho hắn nhớ được một vụ án.
Lạc Tu Trúc liếc mắt liền xem thấu tâm tư của hắn, môi hơi giật giật, phun ra hai cái tên:
- Lục ca cùng Thất tỷ, các vị luôn vẫn không truy tìm được đi?
Trong lòng Lý cảnh quan chấn động, lập tức liền tin thiếu niên.
Hắn mang theo thiếu niên đi vào phòng phía sau, hỏi rõ chi tiết nội dung tố giác.
- Cha mẹ nuôi của tôi chính là hai con cá lọt lưới, về phần chứng cớ, các vị có thể xé mở nệm của phòng ngủ chính, bản ghi chép giấu ở bên trong.
Bản ghi chép gì? Đương nhiên là bản ghi chép bắt cóc nhi đồng!
Tuy rằng không biết vì sao hai người này còn giữ lại chứng cớ, nhưng bây giờ đối với Lạc Tu Trúc mà nói, quả thực vô cùng phương tiện!
Nhưng dù Lạc Tu Trúc nói ra vị trí chứng cớ, công an cũng không thể tùy tiện tới cửa.
Hơn nữa nếu như đối phương thật là hai con cá lọt lưới, lẩn trốn gần hai mươi năm, vì sao lại bị một đứa bé biết thân phận?
Hơn nữa vì sao hai người này lại có một đứa con nuôi?
Nghe Lý cảnh quan nghi vấn, Lạc Tu Trúc cũng không giấu diếm:
- Theo thân phận nhìn lại, tôi là con ruột của bọn hắn, nhưng tôi biết tôi là bị bọn hắn cố ý đổi tới được.
- Bởi vì biết thân phận của mình không đúng, cho nên liền lưu ý một chút, sau đó đã phát hiện chuyện này.
Nhưng hắn cũng biết không có chứng cớ, cảnh sát rất không có khả năng tới cửa điều tra.
Nói xong, hắn thò tay vào túi quần lấy ra một bao viên đạn, lông mày nhíu lại, hơi có chút đắc ý nói:
- Cảnh sát thúc thúc, tôi tìm được một khẩu súng cùng viên đạn ở trong nhà, súng thì tôi không dám động, có thể cùng tôi về nhà lấy không?
Hai người liếc nhau một cái, Lý cảnh quan lập tức hiểu được ý tứ của thiếu niên.
- Đương nhiên! Loại đồ vật nguy hiểm như vậy khẳng định phải giao cho nhân viên chuyên nghiệp thì tốt hơn, cậu chờ tôi một chút, tôi đi tổ chức nhân công cùng đi với cậu!