Nhưng đây là điều mà hắn phải làm.
Hắn, lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi này.
Là thời điểm chấm dứt không phải sao?
Lúc Lạc Tu Trúc tiến vào, vừa chứng kiến khuôn mặt tinh xảo lại lạnh lùng của thiếu niên, Diệp Gia Ngôn cùng Lạc Trữ Tương theo bản năng ngừng thở.
Đột nhiên cảm thấy được, có kiểm tra hay không, đã không sao cả.
Bởi vì khuôn mặt của thiếu niên, cực kỳ giống mẹ của Diệp Gia Ngôn, cũng chính là bà ngoại của hắn.
Nhìn thấy khuôn mặt giống như sao y từ mẹ của mình, đôi mắt Diệp Gia Ngôn biến thành hơi nước mênh mông.
Còn cần kiểm tra DNA làm gì chứ? Khuôn mặt này đã đủ sức thuyết phục.
Lạc Tu Trúc chỉ cõng một ba lô, bên trong là hai bộ quần áo.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị một nữ nhân gắt gao ôm vào trong ngực, rất nhanh vùng cổ một mảnh ướt sũng.
- Con của mẹ a! Con của mẹ!
Diệp Gia Ngôn không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể nhìn thấy con trai ruột của mình.
Nhưng vừa nghĩ tới hai mẹ con cách biệt 18 năm không gặp, nàng lại cảm thấy vô cùng bi thống.
Nàng rốt cục làm sai cái gì, phải nhận thống khổ như thế?
Lạc Tu Trúc lập tức mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ tới người trong gia đình này ngay cả kiểm tra cũng không cần kiểm tra, cứ như vậy thừa nhận sao?
Trong nháy mắt trong lòng hắn dâng lên thật nhiều ý niệm trong đầu.
Ánh mắt hắn chớp chớp, nhìn thấy trên thân thể năm người hiện liên kim quang, công đức này nhìn thấy cũng không giống loại người trong lòng có quỷ a.
Lạc Tu Trúc thu hồi năng lực của mình, nhu nhu ấn đường, vỗ nhẹ sau lưng nữ nhân:
- Trước tỉnh táo một chút, con cảm thấy được nên làm xem xét trước đi.
Gia đình này không phải người xấu, lại nhẹ nhàng liền tin tưởng lời nói của mình..
Không phải một nhà đều là ngốc trắng ngọt đi?
Giữa trưa, người Lạc gia còn chưa kịp ăn cơm, người cả nhà liền chạy tới cơ cấu xem xét ở thành thị cách vách.
- Tu Trúc phải không, con.. có đói bụng không? Đợi làm kiểm tra xong chúng ta đi ăn cơm đi?
Cuộc đời Diệp Gia Ngôn lần đầu tiên hạn chế như vậy.
Lạc Trữ Tương ngồi bên ghế lái phụ cũng phụ họa nói:
- Đúng vậy đúng vậy, đợi cùng đi ăn cơm đi! Vừa lúc kiểm tra còn phải chờ hai giờ.
Vừa lúc ăn cơm, nhìn xem đứa nhỏ này thích ăn cái gì.
Diệp Gia Ngôn nhìn thân thể gầy yếu của Lạc Tu Trúc, trong lòng không nhịn được nhói đau, đứa nhỏ này làm sao gầy tới như vậy? Sắc mặt cũng không có chút huyết sắc! Trước kia đứa nhỏ này trải qua những ngày như thế nào?
Lạc gia an bài hai xe đi Tân thị, xe phía trước là ba anh em Lạc gia, Lạc Khải Minh, Lạc Trường Canh cùng Lạc Trấn Tinh.
Lúc này vẻ mặt Lạc Trấn Tinh dại ra mờ mịt, trong mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
Dáng vẻ của hắn làm trong lòng Lạc Khải Minh cùng Lạc Trường Canh khổ sở, nhưng bọn họ cũng không biện pháp an ủi đứa em trai này.
Hơn nữa.. đứa em út ruột thịt mới trở về nhìn thân thể tựa hồ không tốt lắm, rõ ràng cũng là 18 tuổi, nhưng thấp hơn nửa cái đầu, thân thể gầy gò vô cùng.
- Em không sao..
Qua hồi lâu Lạc Trấn Tinh mở miệng an ủi.
Nhưng vừa mở miệng là thanh âm khàn khàn, làm sao có thể nói là không sao?
Lạc Trường Canh muốn an ủi, lại không biết nên nói như thế nào.
Nếu em trai ruột đã trở lại, Trấn Tinh nên đi đâu?
Trên xe lại lâm vào trầm mặc, không khí cũng trở nên ngưng trọng.
Không bao lâu bọn họ đi tới mục đích, cơ cấu xem xét nằm mặt sau bệnh viện nhân dân số 1 Tân thị, vị trí thật dễ tìm.
Lạc Trữ Tương mang theo Lạc Tu Trúc đi làm kiểm tra, nhân sĩ chuyên nghiệp rút máu của bọn họ xong, dặn họ hai giờ sau hãy tới.
- Vậy.. chúng ta đi ăn cơm?
Diệp Gia Ngôn thật cẩn thận hỏi, nhìn bộ dáng ôn nhu cẩn thận của nàng, trong lòng Lạc Trấn Tinh càng thêm chua xót.
Sau này hắn sẽ không còn cơ hội gặp lại người mẹ đã nuôi hắn 18 năm trước mắt.
Lạc Tu Trúc nghe vậy gật gật đầu, Diệp Gia Ngôn cùng Lạc Trữ Tương cao hứng dẫn hắn đi tới một phòng ăn.
Chứng kiến cả nhà Lạc gia cùng đi tới, tiếp tân nhanh chóng tươi cười chào đón:
- Lạc tiên sinh, Diệp nữ sĩ, đã lâu không gặp, hôm nay cũng là Kim Phong Ngọc Lộ sao?
Lạc Trữ Tương gật đầu, cúi đầu giải thích với Lạc Tu Trúc:
- Kim Phong Ngọc Lộ là tên của phòng riêng, nhà hàng này là nơi yêu thích của cha với mẹ con, bọn họ làm đồ ăn rất ngon, hơn nữa còn riêng tư bí mật.
Lạc Tu Trúc cũng không biết nên làm sao trả lời, hắn có nghĩ qua tình huống của Lạc gia, hoặc là sẽ cho rằng hắn nói bậy nói bạ trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.
Hoặc là cho hắn vào, nhưng hoài nghi lời nói của hắn.
Hoặc là đã biết, nhưng thái độ thật lãnh đạm.
Nhưng không ngờ được hai người này vừa nhìn thấy hắn, thậm chí thiếu chút nữa không cần làm xem xét, trực tiếp ôm hắn khóc.
Sau khi đi vào phòng riêng, Diệp Gia Ngôn gọi vài món mà gia đình thường ăn, lại hỏi yêu thích của Lạc Tu Trúc.
Ánh mắt nhân viên nhìn qua thiếu niên tuấn tú, trong lòng thật tò mò thiếu niên này lại là ai.
Lạc Tu Trúc hơi giương mắt, con ngươi lạnh lùng tiếp xúc ánh mắt của nhân viên, nhất thời làm đối phương giật mình, vội vàng cúi đầu.
- Con đều có thể, không khó ăn.
Lạc Tu Trúc cũng không có bao nhiêu cảm giác.
Nhưng mà..
- Con thích ăn ngọt.
Khẩu vị có chút thích ngọt.
Diệp Gia Ngôn vội vàng gọi thêm hai món đồ ăn ngọt, chờ nhân viên rời khỏi, trong phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Lạc phụ cùng Lạc mẫu liếc nhau, cuối cùng vẫn là anh cả Lạc Khải Minh trở thành người xấu.
- Tiểu Trúc, em làm sao tìm tới được?
Nghe xưng hô thân mật, Lạc Tu Trúc dừng một chút, nháy mắt chợt nổi da gà.
Nhưng hắn cũng không uốn nắn xưng hô của đối phương, ngồi thẳng người thẳng thắn nói cho bọn họ biết:
- Tôi nhìn thấy từ trong quá khứ của cha mẹ nuôi.
Chỉ một câu ngắn ngủi, lại làm cho CPU của mọi người đốt cháy.
Cái gì gọi là nhìn qua từ trong quá khứ?
Lạc Tu Trúc chống cằm, bộ dạng uể oải giải thích:
- Tôi có một năng lực đặc thù, có thể chứng kiến quá khứ cùng tương lai của một người. Sau đó tôi từ trong quá khứ của cha nuôi thấy được các vị.
Nói xong hắn đột nhiên ném ra một quả bom:
- Về phần tại sao hắn lại biết các vị, đó là bởi vì tôi bị hắn tự tay đổi tới được.
Tự tay đổi! Đây là.. cố ý!
Trong lòng năm người trước mặt cả kinh, nhất là Diệp Gia Ngôn, Lạc Trữ Tương cùng Lạc Trấn Tinh, lỗ tai ba người ông ông vang rền, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Nhìn bộ dáng há hốc mồm của bọn họ, Lạc Tu Trúc kiên nhẫn chờ bọn họ hoàn hồn.
Qua một hồi lâu, một thanh âm khàn khàn vang lên:
- Bọn hắn ở đâu?
Lúc này nói chuyện không phải là những người khác, mà là Lạc Trấn Tinh.
Dựa theo lời nói của thiếu niên này phỏng đoán, chính mình hẳn là bị đối phương cố ý an bài ở lại Lạc gia.
Không nghĩ tới lại giống như lời suy đoán của Lạc phụ.
Lạc Tu Trúc nhìn hắn, nói:
- Hiện tại sao, hẳn là bị nhốt trong trại tạm giam Xuyên tỉnh, hai ba tháng sau đại khái sẽ bị phán xử tội chết.
Hai người cấu kết bắt cóc hơn một trăm đứa bé, trong đó còn dùng không thiếu thủ đoạn bạo lực, không có khả năng không bị phán xử tội chết.
- Tội chết? Bọn hắn làm gì sao? Giết người sao?
Diệp Gia Ngôn chói tai kêu lên.
Lời của đứa bé này thật sự là rất dọa người.
Ngón tay Lạc Tu Trúc gật cái bàn, bình tĩnh nói:
- Bởi vì bọn họ từng là thành viên của tổ chức buôn người, bắt cóc hơn một trăm nhi đồng, hơn nữa còn là tù trốn trại bị truy nã hơn hai mươi năm.
Theo lời của hắn nói ra, Lạc Trấn Tinh càng thêm tuyệt vọng.
Hắn không nghĩ tới cha mẹ ruột của mình lại là loại người như vậy.
Tên buôn người, tội chết, hai từ này tạc cho đầu óc mọi người thật lâu không thể hoàn hồn.
Vẻ mặt Lạc Khải Minh phức tạp nhìn Lạc Trấn Tinh, nói thật ra, hắn rất khó đem đứa con của tên buôn người liên hệ cùng một chỗ với Lạc Trấn Tinh.
Những người khác cũng đều nhìn qua.
Tâm tình Lạc phụ Lạc mẫu càng phức tạp, bọn họ tự mình đem đứa nhỏ này nuôi lớn, tự nhiên hiểu rõ tính cách của hắn.
Nhưng đứa nhỏ này là nhi đồng của tên buôn người? Còn là cố ý đổi đến trước mặt bọn họ?
Lạc Tu Trúc theo tầm mắt của bọn họ dừng trên người Lạc Trấn Tinh.
Đây là nhi đồng thay thế nguyên chủ hưởng thụ 18 năm cuộc sống trong Lạc gia sao?
Không thể không nói, Lạc gia rất biết nuôi nhi đồng.
Đều là 18 tuổi, Lạc Trấn Tinh cũng đã cao hơn 1m80, vai rộng thắt lưng chật, dáng người hoàn toàn không giống như là một thiếu niên.
Nhìn cánh tay đầy cơ bắp, người này hẳn đã kiên trì rèn luyện nhiều năm.
Hơn nữa từ vừa mới bắt đầu, hắn cũng không cảm nhận được ác ý gì.
Cho dù một khi phát hiện cuộc sống cẩm y ngọc thực của mình là giả, hắn cũng không có câu oán hận.
Nhìn thấy ánh mắt của Lạc Tu Trúc, Lạc Trấn Tinh vô cùng áy náy, khóe mắt đều đỏ lên.
Lạc Tu Trúc nháy mắt, trong con mắt đen nhánh chảy qua một đạo ngân quang, nhìn giống như là những con cá nhỏ, lưu động một vòng bên ngoài đồng tử.