Công Đức Này, Tôi Muốn!

Chương 4:


2 tháng

trướctiếp

Khóe môi Lạc Tu Trúc co giật, trong mắt có chút bất đắc dĩ, những cảnh sát khác cúi đầu bật cười.

Lý cảnh quan sờ gáy, hoàn toàn không biết bọn họ đang cười cái gì.

Ngay sau đó hắn liền chứng kiến Lạc Tu Trúc đưa qua một tờ giấy nhỏ, trên giấy viết một dãy số.

- Đây là số điện thoại của tôi, nếu ngài có thể tìm được ảnh chụp của mấy nhi đồng bị bắt cóc, có lẽ tôi có thể giúp đỡ được.

Hắn không nói rõ ràng, nhưng Lạc Tu Trúc tin tưởng Lý cảnh quan nhất định biết mình có ý gì.

Nghe được hắn nói như vậy, sắc mặt Lý cảnh quan quả nhiên xảy ra một ít biến hóa.

Chần chờ một lát, hắn nhỏ giọng xác nhận:

- Thật sự có thể chứ?

Việc này nghe thật mơ hồ a..

- Có ảnh chụp, vẫn là ảnh chụp toàn bộ mặt, có lẽ có thể chứng kiến, ngài trộm cầm tới tôi xem thử một lần, vạn nhất thật sự tìm được rồi đối với ngài với tôi đều có lợi.

Tìm được vị trí nhi đồng đang ở lại, công tích của Lý cảnh quan cũng có được, bản thân hắn lại có thêm công đức.

Đây gọi là vẹn toàn đôi bên!

Đem số điện thoại giao cho Lý cảnh quan, hắn quay lại khách sạn, chờ ngày mai đi chuyến bay qua Kinh thị.

* * *

Kinh thị Lạc gia, trước đó không lâu mới phát sinh một đại sự.

Bọn hắn phát hiện đứa con út thế nhưng không phải con ruột!

Làm xong xem xét, nhìn thấy kết quả báo cáo, một nhà năm người của Lạc gia đều lâm vào trong trầm mặc.

Mà đương sự Lạc Trấn Tinh, khi biết được mình cũng không phải con ruột, trong khoảng thời gian này đầu óc trống rỗng.

Hiện giờ chứng kiến phần báo cáo kiểm tra, lại trước mắt tối sầm.

- Không có quan hệ không sao!

Nhìn thấy con út muốn ngất xỉu, Lạc phụ Lạc mẫu vội vàng đỡ lấy hắn.

Nhưng trong lòng bọn họ cũng rất sốt ruột, nếu Lạc Trấn Tinh không phải là con của bọn họ, vậy.. con ruột của bọn họ ở nơi nào?

Sau khi bọn họ về tới trong nhà, anh hai Lạc Trường Canh liền mang theo Lạc Trấn Tinh trở lại phòng, còn lại anh cả cùng Lạc phụ Lạc mẫu ngồi trong phòng khách.

- Em trai luôn bị chúng ta nhìn đến trưởng thành, rất không có khả năng trên đường bị người đổi, cho nên.. đại khái là lúc mẹ sinh hắn xuất hiện vấn đề.

Trong lòng anh cả Lạc Khải Minh cũng có chút nghi hoặc, lúc trước khi Lạc mẫu sinh em út mình cùng người nhà cũng không thể bồi bên cạnh nàng, cụ thể xảy ra chuyện gì cũng không có ai biết.

Hồi tưởng lại lúc sinh con thứ ba, Diệp Gia Ngôn tự hỏi thật lâu.

- Khi đó chúng ta ở Xuyên tỉnh, vốn là đi tìm lão Trần tiên sinh, sau đó dọc đường không phải mưa to làm đất đá trôi sao? Mẹ hoảng sợ nên nước ối vỡ.

Không có biện pháp, cuối cùng bọn họ chỉ có thể dừng xe ở gần một phòng khám nhỏ.

Diệp Gia Ngôn rất nhanh được y tá đẩy vào phòng sinh, mà ngay lúc đó Lạc Trữ Tương mang theo hai đứa con trai đi xúc cát bỏ vào trong bao tải, chồng chất bên ngoài phòng khám phòng ngừa mưa to đem phòng khám ngập lụt.

Cũng chính bởi vì vậy, lúc ấy trừ bỏ y tá cùng bác sĩ, hoàn toàn không có ai bồi bên cạnh Diệp Gia Ngôn.

Nghĩ tới đây Lạc phụ cảm giác có chút kinh hãi:

- Không phải vì sơ hở lúc đó, làm cho con của chúng ta bị người thay đổi?

Trong đầu hắn nháy mắt nghĩ tới có thể có người cố ý đổi nhi đồng, bởi vì ngày sau có thể quang minh chính đại chạy tới tống tiền.

Không thể không nói, suy đoán của hắn cũng rất đúng.

Nhưng rất nhanh Lạc mẫu phủ định:

- Vậy cũng không nhất định, lúc ấy trong bệnh viện không chỉ có hai sản phụ.

Lúc đó còn có hai phụ nữ có thai giống như nàng, hơn nữa bởi vì đất đá trôi cho nên phòng khám một mảnh hỗn loạn.

Thay vì nói có người cố ý đổi, nàng càng tin tưởng là không cẩn thận ôm sai.

Lạc Khải Minh thấy mẹ ruột siết chặt nắm tay, trong lòng chua xót.

Tuy rằng Lạc mẫu nói như vậy, nhưng hắn cảm giác bởi vì trên thực tế mẹ mình không dám tưởng tượng suy đoán của Lạc phụ.

Vạn nhất, thật sự có người cố ý, đã nói lên nỗi thống khổ của nhà bọn họ trong khoảng thời gian này toàn bộ đều là bởi vì ác ý tạo thành.

Người a, sao có thể ác độc tới như vậy đây?

Hắn vỗ vỗ tay Diệp Gia Ngôn, làm yên lòng nói:

- Trước đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta cẩn thận điều tra một chút.

Nhưng nói thì nói như vậy, phòng khám kia từ mười năm trước đã đóng cửa, y tá bên trong cũng không phải ai đều làm việc tới mười năm.

Cho dù tìm được y tá phụ trách đỡ đẻ trước kia, ở trong ấn tượng của các nàng chưa chắc đã có chuyện trao đổi nhi đồng.

Thời đại khi đó không có máy tính ghi chép, phòng khám đóng cửa thì hồ sơ tư liệu cũng sẽ bị trực tiếp thiêu hủy, không có cameras theo dõi, hơn nữa khi đó còn thật hỗn loạn, dù bọn họ có tâm muốn điều tra cũng không có biện pháp tra được hai sản phụ khác là ai.

Chỉ biết là chồng của hai sản phụ một người cũng họ Lạc, một người họ Lục.

Diệp Gia Ngôn nghe được tin tức này, sắc mặt tái nhợt.

Này là ý nói.. nàng không có biện pháp tìm về con ruột của mình sao?

Đứng trên lầu hai Lạc Trấn Tinh mím chặt môi, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

Hắn không biết hai đứa trẻ còn lại có ai là con ruột của Lạc mẫu hay không, nếu có, hắn cũng không biết hoàn cảnh cuộc sống của đối phương hơn mười năm nay như thế nào.

Nếu hoàn cảnh gia đình kém cỏi, vậy hắn chính là chiếm cứ 18 năm cuộc sống cẩm y ngọc thực của người ta.

Hắn nặng nề thở ra một hơi, cảm giác áy náy nồng đậm bao trùm đem hắn bao vây bên trong.

Rất nhanh, hắn liền làm ra một quyết định.

Sau đại học, hắn rời khỏi nơi này là được, sau đó nhân cơ hội được nghỉ sẽ đi khắp các nơi tìm kiếm con ruột của Lạc gia.

Xem như.. làm giảm bớt sự áy náy của chính mình đi.

Hôm nay là hắn tính toán đem quyết định của mình nói cho những người khác, nhưng trước khi ăn cơm, Lạc gia đột nhiên nhận được thông tin của bảo an tiểu khu.

- Chào ngài Lạc tiên sinh, chỗ tôi có một bé trai tự xưng là con ruột mà các vị đã bỏ quên bên ngoài, nói là muốn gặp các vị một mặt.

Bảo an có chút mờ mịt, vừa nghe lời này của thiếu niên, hắn kỳ thật rất muốn cười.

Cái gì gọi là quên con ruột bên ngoài? Lạc tiên sinh rõ ràng chỉ có ba con trai!

Nhưng khi thiếu niên lộ vẻ cười, hắn phát hiện mình thế nhưng không cự tuyệt được đối phương.

Hắn nguyên tưởng rằng Lạc tiên sinh sẽ thật tức giận mắng chính mình, không ngờ ngữ khí của đối phương đột nhiên cất cao:

- Anh nói hắn tự xưng cái gì?

- Ách.. hắn nói là con ruột mà các vị quên bên ngoài..

Bảo an bất an lặp lại một lần.

Ngay sau đó hắn liền chứng kiến thiếu niên vươn tay với mình:

- Đem điện thoại cho tôi, tôi nói với bọn họ.

Bên kia Lạc gia cũng nghe được thanh âm thiếu niên, trong nháy mắt năm người đều ngây ngẩn cả người.

Nếu không phải chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này, bọn hắn nhất định sẽ nghĩ rằng thiếu niên này là một tên lường gạt.

Nhưng đúng ngay lúc này, đối phương lại dùng danh nghĩa như vậy xuất hiện..

Lạc Khải Minh cùng Lạc Trường Canh liếc nhau, trong mắt đôi anh em song sinh đều hiện lên một tia cảnh giác.

Sao lại vừa vặn ngay lúc này đây?

Tuy trong lòng Lạc phụ Lạc mẫu có chút chờ mong, nhưng bọn họ vẫn chưa thả xuống toàn bộ cảnh giác.

Thậm chí trong lòng Diệp Gia Ngôn sàng chọn những người có thể tiết lộ tin tức, trong đó có khả năng nhất là người trong cơ cấu kiểm tra đo lường.

Trong điện thoại truyền ra thanh âm một thiếu niên:

- Các vị ở 18 năm trước ở Xuyên tỉnh L thị Lạc trấn Miên Hoa thôn đi vào một phòng khám bệnh, sinh ra một bé trai, khi đó đúng lúc là mưa to, bên ngoài lại có đất đá trôi, chồng cùng hai con trai của ngài đi ra ngoài hỗ trợ, làm cho trong phòng sinh chỉ có một mình ngài đúng không?

Nhiều khâu nhỏ như vậy, Diệp Gia Ngôn nghe xong đầu óc ông vang một tiếng.

Đây là con của nàng! Có thể biết nhiền tin tức như vậy, cũng chỉ có người lúc ấy cùng nhau sinh con!

Nhưng Lạc phụ vẫn duy trì bình tĩnh, hỏi:

- Làm sao cậu xác định cậu là con trai ruột của tôi?

Lạc Tu Trúc cười một tiếng:

- Vấn đề này giao cho các vị không được sao? Các vị tìm bệnh viện làm xem xét cho tôi là được thôi.

Lạc gia có tiền, chỉ cần chịu tiêu tiền, kết quả kiểm tra có thể lấy được ngay trong ngày.

Có đồ vật gì đó càng có thể chứng minh quan hệ huyết thống rõ ràng hơn là đi làm kiểm tra?

Lời nói của Lạc Tu Trúc làm cho Diệp Gia Ngôn cùng Lạc Trữ Tương lập tức tâm động.

Đứa nhỏ này nói như vậy, hoàn toàn không chút sợ hãi bị kiểm tra, xem ra là thật sự..

Lạc Khải Minh nhìn thấy đôi mắt chờ mong cùng rưng rưng nước mắt của cha mẹ, nhưng hắn cũng không lập tức thừa nhận, trực tiếp gọi bảo an mang người vào trong nhà.

Sau khi cúp điện thoại, hắn đưa ra một yêu cầu:

- Chúng ta đi Tân thị làm xem xét.

Vì phòng ngừa đứa bé này do chút người nào đưa tới, cho nên tốt nhất tránh đi toàn bộ cơ cấu xem xét trong Kinh thị.

Diệp Gia Ngôn chần chờ một thoáng, chậm rãi gật đầu đồng ý.

Lạc Trấn Tinh đầu óc hỗn độn, hắn không nghĩ tới.. con ruột của cha mẹ.. Lạc phụ Lạc mẫu lại tự mình tìm tới.

Hắn cũng không biết là đáng tiếc, hay là thay bọn họ vui vẻ.

Điều kiện tiên quyết là, thiếu niên này là thật sự.

Trong lòng hắn lặng lẽ đem kế hoạch đẩy trước tiên một chút, vốn tính toán lên đại học liền rời đi, hiện tại xem ra chờ sau khi có kết quả, chính mình nên dọn đi rồi.

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng sớm hơn hai tháng, đột nhiên phải tách ra với người nhà đã tương xử hơn 18 năm.. trong lòng Lạc Trấn Tinh chỉ cảm thấy thập phần chua xót.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp