Hiện tại bọn hắn dùng yêu cầu này, chỉ khi nào cho bọn hắn gặp con nuôi một mặt, đối phương mới đem địa chỉ của nhi đồng bị mua bán lộ ra.

Lạc Tu Trúc uống xong ngụm trà sữa cuối cùng, thỏa mãn hé mắt, chậm rì rì nói:

- Sẽ không, bọn hắn sẽ không nói cho ngài biết.

Trong ánh mắt khó hiểu của Lý cảnh quan, hắn nói tiếp:

- Bởi vì bọn hắn cũng không biết người mua là ai, ở trong tổ chức, lừa gạt mua cùng bán, là hai ba người qua tay.

Bởi vậy Lục ca cùng Thất tỷ phụ trách nhiệm vụ lừa gạt bắt cóc tự nhiên không biết tin tức gì của người mua.

Lý cảnh quan trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đưa ra một vấn đề:

- Làm sao cậu biết?

Lạc Tu Trúc cười cười, ngón tay chỉ vào hai mắt của mình:

- Tôi nói, tôi là nhìn thấy qua.

Làm đứa con của thiên đạo, phải có chút bổn sự mà người khác không có.

Tỷ như bản lĩnh của hắn là ngược dòng nhìn quá khứ cùng biết trước được tương lai.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể chứng kiến bất cứ người nào hoặc là chuyện gì phát sinh qua, cùng với chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

- Tôi nói bọn hắn không biết, thì là thật sự không biết.

Ở trước đôi mắt của hắn, không ai có thể giấu diếm được hắn.

Nói thì nói như vậy, Lạc Tu Trúc vẫn đi theo Lý cảnh quan vào phòng.

Vẻ mặt Lý cảnh quan phức tạp nhìn thiếu niên phía sau, phát hiện đối phương đút tay vào túi quần, bộ dáng nhàn nhã như đi dạo phố.

Lời của hắn Lý cảnh quan không tin, nhưng..

Lúc trước thẩm vấn hai kẻ hiềm nghi, bọn hắn hiển nhiên cũng không biết từ khi nào con nuôi của mình biết được thân phận chân thật của hắn.

Bởi vậy lần này bọn hắn muốn gặp thiếu niên một mặt, cũng là muốn hiểu rõ ràng vấn đề này.

Bộ nệm kia sau khi mua về cũng không hề động đậy, cho nên Lạc Tu Trúc rốt cục làm sao mà biết được?

Nhìn thấy nam nhân, Lạc Tu Trúc nghiêng đầu, mỉm cười nói:

- Xem ra, chỉ có một mình tôi đi Kinh thị.

Ngay lúc cảnh sát còn đang nghi hoặc những lời này là có ý gì, nam nhân bật dậy, bàn tay đeo còng tay áp lên bàn, phát ra tiếng rít gào điên khùng.

- Mày cũng biết sao?

Không có khả năng a? Đứa nhỏ này làm sao biết bọn hắn đi Kinh thị là vì cái gì?

Chuyện này vô luận là hắn hay là nữ nhân cách vách, đều khó có khả năng bại lộ đi ra!

Nhớ tới chuyện thiếu niên biết về cái nệm, nam nhân bỗng nhiên cảm giác được sau lưng chợt lạnh.

Hắn chăm chú nhìn thiếu niên, mãi tới lúc này hắn mới phát hiện thiếu niên cười thật hung hăng càn quấy khinh thường.

Mà loại vẻ mặt này, trước kia bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua.

- Mày.. là ai?

Môi hắn run rẩy lên, trong mắt nam nhân tràn đầy hoảng sợ.

Hắn cảm thấy được thiếu niên này.. có lẽ cũng không phải là con nuôi của mình.

Trừ bỏ bề ngoài, không có chỗ nào tương tự.

Chân mày Lạc Tu Trúc nhảy dựng, nhé, cuối cùng đã phát hiện a! Nhưng có phải là quá muộn rồi hay không?

Lý cảnh quan nhìn nhìn Lạc Tu Trúc, lại nhìn nhìn nam nhân vẻ mặt giống như đang gặp quỷ, trong lòng nhất thời lâm vào trầm tư.

Những cảnh sát khác vẫn không rõ rốt cục xảy ra chuyện gì.

Lý cảnh quan cắt đứt nam nhân chất vấn, lạnh giọng nói:

- Người đã mang đến, ông cũng nên thực hiện lời hứa của mình.

Nhưng toàn bộ lực chú ý của nam nhân đều tập trung trên người Lạc Tu Trúc, hoàn toàn không để ý lời nói của Lý cảnh quan.

- Mày là ai? Làm sao mày biết về quyển vở? Ai nói với mày!

Nam nhân càng hỏi càng tức giận, cuối cùng vỗ bàn hét to.

- Nè! Muốn làm gì!

Mấy cảnh sát khác rống lên một tiếng, làm kẻ bị tình nghi như thế nào còn kiêu ngạo như vậy đây?

Lạc Tu Trúc gác chéo chân, thảnh thơi nhìn đối phương, khóe môi nhếch lên cười:

- Ông đoán a!

Nam nhân lập tức cảm thấy một cỗ huyết khí xông thẳng thiên linh cái, xông đến mức hắn có chút choáng váng.

Qua hồi lâu hắn cúi đầu phát ra tiếng hừ cười, thanh âm chói tai như ống bễ vỡ nát.

- Mày không nói cho tao.. tao sẽ không nói ra chỗ ở của những đứa trẻ kia..

Lạc Tu Trúc hoàn toàn không chút sợ hãi uy hiếp của hắn, uể oải vạch trần:

- Chó má! Ông hoàn toàn không hề biết gì cả.

- Nhị tam qua tay mua bán, tứ ngũ tìm kiếm người mua, lục thất bát cửu điều nghiên địa hình bắt cóc trẻ con, ông đứng hàng thứ sáu, hoàn toàn không có khả năng nhúng tay qua chuyện mua bán.

Ánh mắt Lạc Tu Trúc tựa hồ chảy xuôi một hồ nước, dưới ngọn đèn biến thành liễm diễm.

- Những điều này ông không phải đều đã quên đi?

Toàn trường một trận trầm mặc, không ai ngờ được thiếu niên lại biết rõ về chuyện của tổ chức buôn người.

Lý cảnh quan cúi đầu nhìn đỉnh đầu của thiếu niên, bỗng nhiên vang lên lời nói trước đó của hắn.

Hắn nói, hắn có thể chứng kiến hết thảy.

- Oanh!

Trái tim của hắn nháy mắt hung hăng nhảy lên, loại chuyện kỳ quái này hắn vốn không hề tin tưởng.

Nhưng điều này làm cho hắn nhớ lại phía trước từng qua tay một vụ án, một thi thể làm sao cũng không tìm thấy cuối cùng lại bị một người được mời đến kháp tay tính toán một phen, liền tìm được rồi.

Qua một hồi lâu, nam nhân tựa hồ rốt cục tìm về thanh âm của mình:

- Vì cái gì việc này mày cũng biết?

Lạc Tu Trúc nhún vai, không tiếp tục trả lời.

Ánh mắt nam nhân nhìn Lạc Tu Trúc, hoàn toàn không còn có vẻ gì liên quan tới đứa con nuôi.

Thiếu niên này không phải con nuôi của hắn, không phải nhi đồng ôn nhu đến mức có chút yếu đuối kia.

Đây là một ác ma!

Oanh một tiếng nam nhân ngã xuống ghế ngồi, cả người đều phát run.

Thấy thế Lý cảnh quan cũng biết ảo tưởng của bọn hắn tan biến.

Đối phương thật sự không biết những đứa trẻ kia bị lừa gạt buôn bán tới những địa phương nào.

Tiễn thiếu niên ra ngoài, Lạc Tu Trúc lắm miệng hỏi một câu:

- Hai tội phạm đứng hàng nhị cùng tam trong tổ chức kia đâu?

Không đào được tin tức hữu dụng, không có khả năng cứ như vậy bị phán quyết tội chết đi?

Nhưng Lý cảnh quan thở dài một hơi, tràn đầy tiếc nuối nói:

- Bọn hắn đều chết hết. Chết trong quá trình đuổi bắt, là bị lão đại của bọn hắn một phát bắn chết.

Cũng chính bởi vì vậy, bọn họ bị chặt đứt tin tức, căn bản không có biện pháp tiếp tục liên lạc.

Lạc Tu Trúc suy tư một chút, không nói gì thêm.

Khi hắn rời đi, Lý cảnh quan thật sâu nhìn theo bóng lưng của hắn, mãi tới khi đối phương hoàn toàn biến mất.

Một cảnh sát khác đi tới, nhẹ nhàng đụng bờ vai của hắn, nhỏ giọng nói:

- Đầu nhi, đứa nhỏ này..

Có chút kỳ quái a!

Biết nhiều bí mật như vậy, sẽ không phải cũng có quan hệ với tổ chức kia đi? Tuy rằng nhìn tuổi thì không quá giống.

Nhưng Lý cảnh quan chỉ lắc đầu:

- Đừng động nhiều như vậy, làm tốt chuyện của chúng ta là được rồi.

Cho dù kỳ quái cũng không sao cả, đối phương cũng không có làm chuyện xấu.

Ngay nháy mắt về tới nhà, Lạc Tu Trúc cũng cảm giác thân thể giống như được suối nước nóng gắt gao bao vây, toàn thân đều ấm áp.

Hắn biết đây là công đức đã đến, đang bổ khuyết nuôi dưỡng linh hồn của chính mình.

Không thể không nói, loại cảm giác này thật sự thư thái.

Lạc Tu Trúc ngồi dưới đất, sau lưng dựa vào cửa lớn, nhắm mắt lại lẳng lặng hưởng thụ cảm giác được tẩm bổ.

Chứng cớ vô cùng xác thực, vậy đôi vợ chồng cũng không còn cách nào bài bác, chỉ có thể chờ bị hình phạt, cho nên công đức có thể lập tức đi vào trong thân thể Lạc Tu Trúc.

Mãi tới khi cảm giác này hoàn toàn sút giảm, Lạc Tu Trúc đi tới chỗ phòng tắm, nhìn đôi môi vẫn còn tái nhợt của mình.

Công đức đến rồi, nhưng còn xa xa không đủ dùng.

Đem hai tên buôn người từng bắt cóc mua bán hơn trăm nhi đồng cử báo, lấy được công đức nhiều nhất chống đỡ hắn một tháng.

Trong một tháng nếu không có công đức khác tiếp tục bổ khuyết, hắn cần tiến ICU.

Nhưng trước khi kiếm công đức, hắn còn có một việc phải làm – hắn không có tiền!

Không phải là tiền dùng cơm, mà là tiền đến trường cùng sinh tồn ngày sau này!

Lạc Tu Trúc không chút do dự, rất nhanh làm ra một quyết định.

Hắn muốn đi xem Kinh thị, tìm cha mẹ ruột của thân thể này, mặc kệ đối phương có nguyện ý nhận hắn hay không, trước muốn một khoản tiền chống đỡ rồi nói sau.

Đôi vợ chồng kia nếu dám làm ra chuyện trao đổi nhi đồng, chứng minh gia cảnh của cha mẹ ruột thân thể này hẳn là tốt lắm.

Lạc Tu Trúc cũng không tham lam, nếu đối phương nguyện ý cho hắn một khoản tiền, hắn cũng sẽ hỗ trợ nhìn một chút tình huống của bọn họ, nếu có nguy hiểm thì nhắc nhở một tiếng.

Đương nhiên, bọn hắn tin hay không lại là một chuyện khác.

Cha mẹ nuôi tuy rằng bị bắt, nhưng muốn phán quyết phỏng chừng phải đợi thêm hai ba tháng, chờ phán quyết xong toàn bộ tài sản của bọn hắn phải bị tịch thu.

Hắn vào phòng ngủ chính lục soát ra một chút tiền mặt, tiền này là bọn hắn dùng chuẩn bị chạy trốn.

Đếm một chút, có hai vạn đồng, không tính là nhiều nhưng hoàn toàn đủ cho Lạc Tu Trúc đi Kinh thị cùng tiêu dùng cả một mùa hè.

Lúc chạng vạng, Lạc Tu Trúc đi mua vé máy bay ngày mai cùng di động mới còn có dãy số điện thoại, sau đó quay về cục công an.

Bởi vì chuyện lúc sáng, trong cục có không ít người nhận thức thiếu niên cử báo cha mẹ nuôi của mình.

Hắn vừa đi vào, đã có người hỏi thăm chẳng lẽ hắn lại phát hiện ra manh mối gì.

- Lý cảnh quan có ở đây không? Tôi có việc tìm hắn.

Lý cảnh quan đang xem tư liệu trên lầu đột nhiên bị gọi đi xuống, nhìn thấy Lạc Tu Trúc liền hỏi:

- Làm sao vậy? Có đầu mối mới?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play