Lạc Trữ Tương mỉm cười, bộ dáng cao hứng làm không ít người sinh ra tò mò.
Giới giải trí thường xuyên có nghệ sĩ gánh vác danh hào học bá, cái gì mà thi thứ nhất ngành biểu diễn, hoặc là xuất thân từ danh giáo gì gì đó.
Có chút so sánh càng thái quá, thi vào trường cao đẳng điểm văn hóa 400 cũng thổi thành học bá.
Hiện giờ trọng lượng học bá cũng ngày càng thấp.
Nhưng hôm nay Lạc Trữ Tương ở trước mặt nhiều người công khai tỏ vẻ con út của mình có thành tích thi cử thật không sai.
Không ít người bên dưới liếc nhau, chờ nghe số điểm của vị "học bá" này.
- Khuyển tử thi vào trường cao đẳng số điểm 666, quyết định đi đại học Ngũ Giác Tràng học chuyên nghiệp Hán ngữ!
Khoan khoan? Bao nhiêu? 666?
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của khách nhân nhìn về phía mình, Lạc Trữ Tương suýt nữa bật cười.
Hắn ra vẻ tiếc nuối nói:
- Thật đáng tiếc, Hán ngữ hệ đại học Viên Minh Viên cần tới 667 điểm! Còn kém một điểm! Không có biện pháp chỉ có thể đi đại học Ngũ Giác Tràng.
Lời này làm cho mọi người không biết nên nói gì.
Ngũ Giác Tràng chính là đại học bài danh trước năm trong cả nước, người thi đậu đều là danh xứng với thực học bá.
Cái gì gọi là "chỉ có thể đi vào Ngũ Giác Tràng"? Ông không muốn thì cho bọn họ đi a! Bọn họ cũng có nhi đồng cần tham gia thi tốt nghiệp!
- Phía trước chúng tôi còn lo lắng đứa nhỏ này cần đi học xa thì phải làm thế nào đây? Nhưng hiện tại không cần lo lắng! Nếu là đại học Ngũ Giác Tràng, cũng là trường học mà Trấn Tinh cần đi học! Trước đó hắn cũng thi vào ngoại ngữ hệ chuyên Nga của trường này đâu.
Ý là, nhà bọn họ không chỉ có một học bá, còn là hai!
Mọi người tê rần, bỗng nhiên nhớ tới cả gia đình này sáu người đều là học bá.
Lạc Trữ Tương tốt nghiệp đại học Colombia, Diệp Gia Ngôn tốt nghiệp đại học Ngũ Đạo Khẩu, con lớn nhất tốt nghiệp Oxford, con thứ hai là thứ nhất trường nghệ thuật biểu diễn hơn nữa điểm văn hóa là 580 tiến vào Bắc Ảnh, hiện giờ hai đứa con còn lại đều tiến vào đại học Ngũ Giác Tràng.
Diệp Gia Ngôn thay xong quần áo quay trở về, liền chứng kiến mấy vị phu nhân có quan hệ khá thân mật vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ nhìn mình.
Nhìn thấy nàng đi qua, bọn họ không nhịn được hỏi:
- Cô làm sao mà dạy nhi đồng a.
Sao đứa bé nào cũng thành học bá chứ!
Thai song sinh trước đó còn chưa tính, con ruột còn do chính mình nuôi lớn, hoàn mỹ kế thừa cũng thật bình thường.
Nhưng hai đứa con sau, một là con nuôi nhưng chính mình nuôi lớn, một con ruột nhưng chưa từng nuôi qua, làm sao cũng đi theo kế thừa gien học bá đây?
Các phu nhân vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Gia Ngôn, hi vọng nghe được nàng hướng dẫn bảo điển dạy dỗ con cái.
Nhưng nàng lại nhún vai nói:
- Các cô hỏi lầm người, người mang nhi đồng càng nhiều không phải tôi, mà là Trữ Tương.
- Cái gì?
Các phu nhân kinh hãi.
Làm.. làm sao có thể đây?
- Cô không phải không muốn giúp chúng tôi nên mới nói như vậy đi?
Nam nhân làm sao biết mang nhi đồng a? Bọn hắn hiểu sao?
- Biết hay không, cũng phải thử qua mới biết được thôi.
Biểu hiện của Diệp Gia Ngôn thật thản nhiên, giống như nói tới thường thức mà người nào cũng biết.
- Tôi cũng không lừa các cô, lúc trước tôi ở cữ xong, trở về tiếp nhận công tác, vô luận là thai song sinh hay là Trấn Tinh đều do một tay Trữ Tương nuôi lớn.
- Nói không chừng con trai cần cha hướng dẫn chăm sóc càng nhiều, lúc ba nhi đồng còn nhỏ tính cách thật giống Trữ Tương, học tập cũng không cần thúc giục, chính bọn nhỏ đã biết cần đuổi theo cha mình.
Những phu nhân khác nghe xong cúi đầu nhớ lại, phát hiện Diệp Gia Ngôn cũng không lừa gạt các nàng.
Diệp Gia Ngôn đều nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ.
Nàng xuất thân gia đình bình thường, ở trong mắt người ngoài là nàng trèo cao.
Nhưng trên thực tế Lạc gia hoàn toàn không có ý nghĩ này.
So sánh với gia thế, Lạc gia càng xem trọng tài năng cùng phẩm chất.
Nàng ở cữ sao, tỏ vẻ muốn quay về công tác, Lạc Trữ Tương cùng cha mẹ chồng đều không phản đối, chỉ tìm thêm bảo mẫu, dặn dò dù bận việc cũng phải quan tâm nhi đồng nhiều hơn.
Nhưng nhi đồng một hai tuổi là thời điểm quan trọng nhất.
Ngay lúc nàng rối rắm làm sao cân bằng, Lạc Trữ Tương chủ động lui một bước.
Hắn chia rõ công tác cùng gia đình là 3: 7, phần lớn thời gian dùng chiếu cố nhi đồng, mà Diệp Gia Ngôn thì ngược lại 7: 3, tập trung vào công tác nhiều hơn.
Nghĩ tới quá khứ, thần sắc nàng càng thêm ôn nhu.
* * *
Diễn thuyết xong, Lạc phụ đẩy con út tới bên cạnh Lạc Trấn Tinh.
- Hai đứa muốn chơi thì chơi, không chơi thì lên tầng năm nghỉ ngơi, nhưng mà!
Lạc Trữ Tương chỉ chỉ vào trán Lạc Tu Trúc, đưa ra một yêu cầu:
- Đêm nay bên cạnh con nhất định phải có người, nếu Trấn Tinh đi vắng, còn phải đi tìm hai anh trai! Biết không?
Giới giải trí đều là hồ ly, hắn sợ hãi con trai bảo bối bị gạt.
Lạc Tu Trúc run rẩy, hắn đã 18! Không phải 8 tuổi!
- Ai.. con không hiểu, ngoan, nghe lời cha được không?
Lạc Tu Trúc đồng ý.
Lúc rời đi, Lạc Trấn Tinh nói:
- Cha chỉ là lo lắng cho em mà thôi, không phải thật sự muốn quản lý em.
Lạc Tu Trúc gật đầu:
- Điểm này em biết rõ.
Chính vì biết, cho nên hắn mới ngoan ngoãn nghe lời.
Trong du thuyền còn có một ít phòng chiếu phim cùng hạng mục giải trí ngoài trời, Lạc Tu Trúc nghĩ tìm phòng chiếu phim hoặc là quay về tầng năm.
Nhưng khi bọn họ đi qua vẫn gặp được người.
Còn là người quen của Lạc Trấn Tinh.
Người này mặc váy màu đỏ bó sát, da trắng nõn nà.
Nữ nhân phất tay, cười chào hỏi:
- Ai nha! Em trai tốt của tôi!
Lạc Trấn Tinh vừa nghe xưng hô, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, bộ phim trước hắn sắm vai em trai của nữ nhân này, nàng tựa hồ kêu thuận miệng, kết phim rồi vẫn tiếp tục xưng hô như thế.
Nữ nhân cười càng thêm giả dối:
- Vì sao không kêu người nha, em trai thân ái?
Lạc Trấn Tinh thở dài giới thiệu:
- Đây là Bặc Ny Á, em có thể cưng hô nàng là Bố Lạc Ny Á.. a!
Bặc Ny Á vừa nghe muốn vươn tay bịt miệng hắn:
- Không được kêu tôi như vậy!
Lạc Trấn Tinh co rụt ra sau, tránh được tay nàng, nhìn như ghé vào bên tai Lạc Tu Trúc, trên thực tế thanh âm của hắn làm ba người đều nghe được rõ ràng:
- Nàng yêu nhất là nhân vật Bố Lạc Ny Á, tên của nàng lại tương tự, cho nên tên lóng này mọi người đều biết, fan còn gọi là Áp Áp đâu.
Bặc Ny Á đã bỏ quên, nàng cũng không phải kháng cự nick name này.
Nhưng mà hiện tại đã có rất ít người kêu nàng là Bặc Ny á, nàng có cảm giác mình bị mất tên khai sinh.
Lạc Tu Trúc chủ động đưa tay:
- Chào cô Bặc Ny Á, tôi là Lạc Tu Trúc.
Ánh mắt nàng chợt sáng lên, hai tay cầm chặt tay Lạc Tu Trúc, hưng phấn ô ô kêu:
- Cuối cùng có người kêu tên khai sinh của tôi! Tu Trúc đệ đệ cậu thật tốt!
Bộ dáng của nàng như trúng giải thưởng lớn.
- Hai cậu đang muốn đi đâu vậy? Tu Trúc đệ đệ không phải là diễn viên hôm nay sao?
Bặc Ny Á hỏi.
- Em trai của tôi cũng không phải người trong giới giải trí, đã gặp mặt là được rồi.
Bặc Ny Á gật đầu:
- Đích xác, vậy hai cậu tính toán đi đâu?