Nàng chắp hai tay sau lưng, mắt hạnh trợn lên, trong mắt hiện điểm sáng, là một nữ nhân trẻ tuổi nhìn thấy thật có sức sống.

Lạc Tu Trúc có ấn tượng tốt với nàng, hơn nữa trên người nàng còn có một tầng công đức nồng đậm, thái độ của hắn tự nhiên nhu hòa không ít:

- Tính toán tìm một chỗ xem phim đi.

Bặc Ny Á chắp hai tay, cúi đầu khẩn cầu:

- Có thể mang theo tôi không? Tôi cũng thật nhàm chán!

Lạc Tu Trúc không đáp, nhìn qua Lạc Trấn Tinh:

- Được không?

Lạc Trấn Tinh không nghĩ tới thiếu niên sẽ hỏi ý kiến của mình:

- A? Anh? Anh không sao cả, đều xem ở em, nếu em để ý thì thôi.

Bặc Ny Á nặng nề hừ một tiếng, trừng mắt liếc:

- Tôi thật sự là uổng công cứu cậu!

Ý nàng là nội dung bộ phim họ đã quay trước kia.

Lạc Trấn Tinh cũng hừ một tiếng:

- Cô cũng nói diễn viên là tiểu Trúc, vậy hôm nay đương nhiên lấy ý kiến của hắn là việc chính.

Bặc Ny Á ngẫm lại cũng phải, vì thế chà xát hai tay, lộ ra ánh mắt cầu xin như chó con:

- Em trai làm ơn!

Lạc Tu Trúc cũng chưa trả lời, ngược lại hỏi nàng vì sao muốn đi theo bọn họ.

- A? Việc này..

Bặc Ny Á ngượng ngùng nắm bắt làn váy của mình cúi đầu ấp úng.

Hai anh em không lên tiếng, lẳng lặng chờ câu trả lời của nàng.

Ngay lúc nàng định mở miệng nói ra, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện phía sau lưng nàng.

- Hai vị tiểu thiếu gia Lạc gia..

Thanh âm hờn dỗi uyển chuyển bay vào trong tai hai người.

Bặc Ny Á nghe thanh âm quay phắt người lại, liền chứng kiến một nữ nhân mặc váy dài tóc đen thẳng tắp đi tới.

Nữ nhân chứng kiến Bặc Ny Á, phát ra tiếng giễu cợt rất nhẹ.

Chứng kiến nữ nhân xuất hiện, Lạc Trấn Tinh trong nháy mắt nhíu mày, nhưng rất nhanh khôi phục lại.

Lạc Tu Trúc nhận thấy được giữa hai nữ nhân này không khí không đúng lắm, còn đang nghi hoặc thì hắn cảm giác tay của mình bị kéo nhẹ.

Quay đầu nhìn lại, liền chứng kiến Lạc Trấn Tinh đưa mắt ra hiệu cho mình âm thầm trốn.

Vì sao phải đi?

Xem hiểu ánh mắt của Lạc Tu Trúc, Lạc Trấn Tinh có chút đau đầu, hắn muốn giải thích nhưng.. đương sự đang ở đây, hắn cũng không tiện nói cái gì.

Lạc Trấn Tinh lưu ý hai nữ nhân, thấy tâm tư hai nàng không ở nơi này, rất nhanh theo sát giải thích.

- Hai người này vừa thấy mặt liền tranh cãi, còn muốn tìm người phân xử cho bọn họ!

Cho nên đi nhanh lên đi.

Lạc Tu Trúc gật đầu, cùng Lạc Trấn Tinh chậm rãi thối lui ra sau, rời khỏi hành lang.

Về phần hai nữ nhân còn đang nhìn nhau, hoàn toàn không phát hiện bọn họ đã rời đi.

Đi ra hành lang, Lạc Trấn Tinh mang theo Lạc Tu Trúc quanh quẩn phương hướng khác, trực tiếp quay về tầng năm.

- Vẫn là ở đây nghỉ ngơi đi, nơi này chỉ có chúng ta mới có thể đi lên.

Lạc Tu Trúc nhìn dáng vẻ của hắn có chút muốn cười:

- Thật khủng bố như vậy sao?

Lạc Trấn Tinh ngồi bên cạnh hắn nâng trán thở dài:

- Em chưa nhìn thấy qua trận thế kia đâu..

Khuôn mặt hắn hơi có chút vặn vẹo:

- Anh cảm thấy được đạo diễn cũng rất đáng thương, anh còn chạy được, đạo diễn thì không, mỗi ngày đều nghe hai nàng cãi nhau.

Lạc Tu Trúc nghiêng đầu hỏi:

- Phim trường không phải là đạo diễn lớn nhất sao?

- Nói thì nói như vậy, nhưng hai người này một là nhất tỷ trong công ty, một là trong nhà có bối cảnh, đạo diễn làm sao mở miệng?

Mắng cũng không dám mắng, chỉ có thể cẩn thận dỗ dành hai vị bà cô.

Nhưng cũng may ngoại trừ điểm này, hai nàng cũng tốt lắm.

Quay phim không sợ khổ không sợ mệt, kỹ xảo biểu diễn vững chắc còn khiêm tốn nhận chỉ giáo, hơn nữa đối đãi người khác cũng rất không sai, cãi xong bởi vì chột dạ còn mời người ăn cơm nhận lỗi.

- Nếu không bởi vì như vậy, anh phỏng chừng đạo diễn sớm nổ.

Lạc Tu Trúc ôm gối, lẳng lặng nghe hắn kể chuyện trong phim trường.

Lạc Trấn Tinh chợt hỏi:

- Hay là hôm nào anh mang em đi phim trường nhìn xem một chút? Kỳ thật còn rất thú vị.

Studio cùng hiện trường quay chụp ngoài trời tóm lại có cảm giác không giống như nhau.

- Được, anh dẫn em đi xem.

Lạc Tu Trúc hứng trí nói.

- Làm sao vậy?

Bàn tay thiếu niên áp lên mặt hắn, trong lòng Lạc Trấn Tinh đánh cái đột, theo bản năng lui ra sau.

Lạc Tu Trúc thuận thế thu hồi tay của mình, hai tay nâng cằm, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn.

Tại lúc này, trong đầu Lạc Trấn Tinh thình lình hiện lên một vấn đề.

Hắn hỏi:

- Khi em nhìn thấy quá khứ của anh, chứng kiến tương lai của anh sao?

Phía trước hắn luôn không có ý thức tới chuyện này, mãi tới khi nhìn thấy Lạc Tu Trúc sử dụng năng lực vài lần, mãi tới hôm nay mới đột nhiên nhớ tới.

Hắn có chút tò mò, tương lai của mình rốt cục sẽ là cái gì?

Lạc Tu Trúc không nói gì, trên mặt lộ vẻ tươi cười ý vị thâm trường:

- Thấy được, muốn biết sao?

Lạc Trấn Tinh muốn nói muốn, nhưng lời tới bên miệng thì ngừng lại.

Có một vấn đề mới: Hắn muốn biết tương lai có tác dụng gì? Trước tiên tránh thiên tai nhân họa sao? Nhưng nếu Lạc Tu Trúc đã xem qua, nếu quả thật hắn gặp nguy hiểm, em trai khẳng định sẽ nhắc nhở chính mình, cho nên.. chính mình có biết hay không hữu dụng sao?

Không có.

Chẳng những vô ích, ngược lại sẽ quấy nhiễu hướng đi của tương lai.

Cũng như là thương trường Cao Xa, thấu qua tương lai tìm được hung phạm thả bom, sau đó bắt lấy hung phạm, tương lai của thương trường đã sửa đổi.

Nếu hắn trước tiên đã biết tương lai, có thể ở trong một vài lựa chọn làm ra hành vi khác biệt?

Tương lai bị sửa, nguyên bản hắn có thể an toàn lại biến thành chuyện xấu.

- Không! Anh không muốn biết.

Hắn quyết đoán cự tuyệt.

Quả nhiên, nghe được hắn cự tuyệt, Lạc Tu Trúc lộ ra vẻ tươi cười vui mừng.

- Có thể ngăn trở hấp dẫn, không tệ lắm!

Hắn vươn tay vỗ nhẹ lên ngực Lạc Trấn Tinh, không biết có phải là ảo giác hay không, Lạc Trấn Tinh cảm giác tay của hắn có chút hơi ngừng lại.

Vỗ xong, Lạc Tu Trúc thu tay về, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm lồng ngực của hắn.

- Làm.. làm sao vậy?

Lạc Trấn Tinh có chút hoảng.

Lạc Tu Trúc cười cười:

- Không, anh có thể giúp em lấy chút đồ uống đi lên sao? Em có chút khát.

Đương nhiên có thể!

Chứng kiến Lạc Trấn Tinh đứng lên rời đi, Lạc Tu Trúc cúi đầu nhìn tay của mình, bàn tay vẫn còn lưu lại xúc cảm khi vỗ ngực.

- Thật lớn a..

Mặc quần áo còn chưa cảm giác được thế nào, nhưng vừa chạm vào liền phát hiện thật sự là lớn lại rắn chắc.

Biểu tình của hắn biến thành vi diệu:

- Mình nguyên lai còn biến thái như vậy sao?

Nhưng không thể không nói, cảm xúc cũng thật tốt.

Hắn lắc đầu, đi ra chỗ ban công quan sát người trên boong.

Đúng lúc này hắn chợt thấy hai thân ảnh giống như đã từng quen biết, đang lén lút đi lên lầu.

Hắn nhớ lại một chút, nhận ra là ai – Đàm Ảnh cùng Hàn Vận.

Hai tiện nhân bức lương làm xướng.

Thang máy là trong suốt, nhưng Lạc Tu Trúc chỉ nhìn thấy một người dùng thang máy, người kia chỉ sợ là đi thang lầu.

Chỉ sợ là vì không muốn làm cho người chứng kiến bọn hắn quen biết còn thân mật.

Lạc Tu Trúc chứng kiến thang máy của Hàn Vận dừng ở lầu bốn, như vậy hai người này hẹn trên lầu bốn.

Nghĩ tới một ít hình ảnh trong quá khứ của hai người, Lạc Tu Trúc quyết định đi xuống nhìn xem.

Hắn vừa xuống lầu bốn, vừa lúc nhìn thấy Đàm ảnh xuất hiện nơi cửa thang lầu, vì tránh bị phát hiện hắn lắc mình tránh sau cây cột.

Ngay sau đó hắn chứng kiến Đàm Ảnh công khai đi vào một gian phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play