-!
Lạc Trấn Tinh giật mình cảm giác được một cỗ nhiệt khí từ thân dưới nhảy lên, hắn vội vàng ngửa ra sau, thoát ly tay của Lạc Tu Trúc:
- Đừng làm!
Thiếu niên không sao cả nhún vai:
- Được rồi!
Sau đó hắn quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm những người kia.
Lạc Trấn Tinh mím môi, dùng sức nhu lỗ tai của mình, cảm giác có chút nóng lên.
Một lát sau hắn cuối cùng tỉnh táo lại, khiến cho Lạc Tu Trúc chọn hai người nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Kết quả thiếu niên nói:
- Em xem xong rồi!
Thật nhanh!
- Em xem ai?
Hắn hỏi.
Lạc Tu Trúc chỉ thanh niên cùng nữ nhân kia, không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình.
- Hai người này chẳng những nhận thức, bí mật quan hệ còn rất chặt chẽ, có thể dễ dàng đưa bọn hắn đi ngồi tù.
Ngồi tù? Thì ý là nói.. hai người phạm tội?
Lạc Trấn Tinh khiếp sợ nhìn Lạc Tu Trúc, càng thêm tò mò hai người kia phạm phải chuyện gì.
Một giây sau đôi môi hơi lạnh của thiếu niên dán bên tai của hắn, không đợi hắn cảm giác tê rần, lời của đối phương làm hắn sợ choáng váng.
- Bức lương làm xướng, kê đơn cho nghệ sĩ dưới tay đưa lên giường đại lão, trong đó còn có nam nữ không kiêng kỵ.
Đây vẫn là tương đối nhẹ, thanh niên càng nghiệp chướng.
Hắn quay phim, lợi dụng khuôn mặt cùng danh nghĩa mời nhân viên làm việc, ngay tại chỗ tìm kiếm một ít nữ hài xinh đẹp nhưng nhà nghèo, sau đó cũng đưa lên giường của đại lão.
- A, không thể không nói, hắn đúng là thái giám thật tốt a.
Cổ đại hoàng đế tuyển phi, cũng không có kêu thái giám đi địa phương khác vơ vét cô gái xinh đẹp đem thượng cống đi?
- Hơn nữa càng đáng sợ chính là, bọn hắn đều chụp hình cùng internet của các cô gái, dùng uy hiếp các nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Một là nghệ sĩ bị người chú ý, một là cô gái xuất thân ở khu nghèo khó, một khi vài thứ kia bị hấp thu ánh sáng, các nàng sẽ bị lời đồn đãi giày vò vô cùng thống khổ.
Cho dù kẻ làm sai cũng không phải các nàng.
Lạc Tu Trúc nhu nhu trán, nói thật hắn có chút buồn nôn.
Hình ảnh.. lại chứng kiến nụ cười trên mặt hai người kia, hắn thật sự cảm thấy thật ghê tởm.
- Làm sao vậy? Không có sao chứ?
Lạc Trấn Tinh nhìn thấy sắc mặt Lạc Tu Trúc tái nhợt, hoảng sợ muốn kêu bác sĩ.
Nhưng Lạc Tu Trúc ngăn cản hành vi của hắn:
- Không cần, anh lấy chút đồ ngọt cho em, để cho em hoãn một chút là được.
Lạc Trấn Tinh nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó xoay người đi tới khu đặt đồ ngọt.
Đúng lúc này một người lặng yên không một tiếng động đi tới.
- Chào anh.
Lạc Tu Trúc xoay người, sau lưng hắn là một nam nhân mặc âu phục màu xám.
Nam nhân mày kiếm mắt sáng, trán mẩy, nhìn thấy là bộ dáng chính nhân quân tử.
Sự thật hắn cũng đúng là chính nhân quân tử.
Công đức trên người hắn rất nồng, cỗ khí xám lại rất nhợt nhạt, gần như là không có.
Lạc Tu Trúc chỉ nhìn hắn một cái, cũng không phản ứng hắn, hiện tại hắn còn đang khó chịu, không muốn để ý tới ai.
Nhưng nam nhân cũng không ngại hắn lạnh lùng, ngược lại còn tiến lên một bước, cứ thế giới thiệu chính mình:
- Chào anh, tôi là Nghiêm Thành Hiên, là nghệ sĩ truyền thông Thiên Đỉnh.
Đối phương chạy tới trước mặt mình vươn tay, nhìn vẻ tươi cười thân cận trên mặt nam nhân, Lạc Tu Trúc bận tâm nơi này là buổi tiệc do Lạc gia tổ chức, cũng chỉ đành đưa tay bắt tay đối phương.
- Chào anh, tôi là Lạc Tu Trúc, đứa con nhỏ nhất của Lạc gia.
Nghiêm Thành Hiên nghe được lời này, trong mắt ý cười càng đậm:
- Tôi đã biết về anh, xem qua internet trong bệnh viện, biểu hiện của anh thật sự siêu cấp khốc.
Lạc Tu Trúc hồ nghi nhìn thoáng qua người này, người này sẽ không phải muốn cho hắn hỗ trợ toán mệnh đi?
Không biết có phải ý tứ trong ánh mắt của hắn quá rõ ràng, Nghiêm Thành Hiên che miệng cười rộ lên:
- Không không không, tôi không phải ý tứ kia! Tôi không muốn tìm anh toán mệnh!
Nghiêm Thành Hiên lấy ra di động hỏi:
- Có thể thêm bạn tốt không?
- Tôi không quen với anh.
Lạc Tu Trúc thản nhiên cự tuyệt đối phương.
Nhưng Nghiêm Thành Hiên không buông tha:
- Tôi chỉ muốn cùng anh kết giao bạn bè, không quen cũng không sao, sau này trò chuyện nhiều hơn sẽ quen thôi!
Nhưng Lạc Tu Trúc vẫn cự tuyệt.
- Vì sao vậy?
Nghiêm Thành Hiên tựa hồ có chút ủy khuất.
Thiếu niên lắc đầu:
- Không vì cái gì, chỉ cảm thấy không cần thiết.
Nghiêm Thành Hiên không muốn bỏ qua, nhưng thái độ của thiếu niên kiên quyết, trong lúc nhất thời hai người biến thành giằng co.
Lạc Tu Trúc nheo mắt, tính cách của hắn cũng không kiên nhẫn, nhưng nơi này là buổi tiệc, là cha mẹ đặc biệt tổ chức tiệc chúc mừng cho hắn.
Cũng may Lạc Trấn Tinh đã trở lại, một tay bưng chén chè, một tay bưng bánh ngọt đi tới bên cạnh.
- Làm sao vậy?
Hắn nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Lạc Tu Trúc, lại nhìn Nghiêm Thành Hiên đứng đối diện.
Hắn xem như nhận thức người này, trước kia từng hợp tác quay phim, nhưng không tính quá quen thuộc.
Nghiêm Thành Hiên nhìn thấy Lạc Trấn Tinh, ánh mắt nhất thời sáng ngời, cảm thấy có thể nhờ hắn khuyên bảo thiếu niên thêm chính mình.
Nhưng nghe xong thỉnh cầu của Nghiêm Thành Hiên, Lạc Trấn Tinh cau mày:
- Anh tìm tiểu Trúc có việc gì sao?
Ách?
Phản ứng của Lạc Trấn Tinh khác với suy nghĩ của Nghiêm Thành Hiên, hắn do dự một chút, chỉ nói là chính mình đơn thuần muốn nhận thức một chút mà thôi.
- Nhưng tiểu Trúc cũng không muốn, nếu đã như vậy thì thôi đi.
Nói xong hắn đưa chè cho Lạc Tu Trúc, khoát vai hắn đi qua một bên.
Nghiêm Thành Hiên không nghĩ tới Lạc Trấn Tinh không cho mình mặt mũi, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai huynh đệ càng chạy càng xa.
Hai người đi qua một chỗ khác, Lạc Tu Trúc cùng Lạc Trấn Tinh hỏi thăm đối phương.
Chủ yếu là tò mò người kia vì sao phải dây dưa chính mình hỏi phương thức liên lạc.
Nhưng Lạc Trấn Tinh cũng không biết.
Lúc trước còn hợp tác, tuy không quá quen thuộc nhưng vẫn nhìn ra được đối phương rất tốt.
- Trên thân người nọ đều là công đức, đích xác không có làm qua chuyện xấu, nhưng hắn tới đây để làm chi?
Cũng không phải muốn tính mạng..
Lạc Trấn Tinh còn định phụ họa Lạc Tu Trúc, nhưng vừa tiếp xúc khuôn mặt xinh đẹp của hắn, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ.
Sẽ không phải..
Hắn nhất thời cứng ngắc, trong lòng tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nhận chân ngẫm lại, hình như cũng là có khả năng.
Nhưng mà.. nhưng mà làm sao có thể đây?
Không đợi hắn nghĩ xong, một bàn tay trắng nõn thon dài bắt lấy cổ tay hắn, Lạc Trấn Tinh mãnh liệt ngẩng đầu, liền chứng kiến cha mẹ cùng hai anh trai đều đang nhìn mình.
- Đi thôi! Buổi tiệc cần chính thức bắt đầu rồi.
Lạc Trấn Tinh phục hồi lại tinh thần, đi theo người nhà đi tới trước mặt mọi người.
- Diễn viên buổi tiệc hôm nay cũng không phải tôi, mà là con út của tôi.
Lạc phụ đẩy Lạc Tu Trúc, đem hắn đẩy lên trước mặt mọi người.
Thiếu niên cảm nhận được có ánh mắt ghê tởm xen lẫn giữa những ánh mắt tò mò khác.
Khóe miệng hắn nhếch lên, bắt lấy một ánh mắt nhanh chóng nhìn qua, nam nhân còn đang ý dâm đột nhiên tiếp xúc ánh mắt lạnh lùng lại trào phúng của thiếu niên, vốn là sửng sốt, theo sau một cỗ sợ hãi mãnh liệt nảy lên trong lòng.
Bị phát hiện!
Sắc mặt nam nhân liền trắng nhợt, Lạc Tu Trúc chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình.
Thiếu niên đứng trên đài, người bên dưới tự nhiên cũng thấy được hành động của hắn.
Có chút người theo ánh mắt thiếu niên nhìn sang, chứng kiến là ai, không khỏi lộ ra biểu tình xem thường cùng giật mình.
Nguyên lai là hắn a.
Diệp Gia Ngôn giương mắt lạnh lẽo nhìn người nọ, trành tới mức đối phương tuôn mồ hôi lạnh.
Nhưng hai vợ chồng cũng không phải không để ý đại cục, buổi tiệc vẫn còn tiếp tục, nhưng bên cạnh người kia lại có thêm một bảo an.
Danh nghĩa là bảo hộ.
- Cảm tạ mọi người nhận lời dự tiệc chúc mừng đậu đại học của con tôi, đứa nhỏ này bởi vì vợ chồng chúng tôi sơ sẩy, đi lạc bên ngoài 18 năm, hiện giờ rốt cục đã tìm trở về.
Lạc Trữ Tương nghĩ tới việc này, hốc mắt liền phiếm hồng.
- Nhi đồng tự mình cố gắng học tập, ngày hôm qua có được thành tích thi vào trường cao đẳng, chúng tôi đã lập tức kiểm tra, thành tích phi thường không sai!