Lạc Tu Trúc hoàn toàn không nóng nảy, ai biết người này có phải là kẻ tối đen nhất trong toàn trường hay không?
Một ngày hắn chỉ có thể nhìn được hai người, dù cộng thêm ngày mai cũng chỉ bốn người mà thôi.
Nếu như hắn nhớ không lầm, lần này chỉ tính thư mời cũng đã một hai trăm, càng đừng nói phiếu mời biểu diễn.
Nếu đem toàn bộ nhân viên đều cộng lại, nhân số trên du thuyền tuyệt đối vượt qua một ngàn người.
Trong một ngàn chọn bốn, hắn sẽ mệt chết đi.
Nghe vậy Lạc Trấn Tinh cũng không quấy rầy hắn, chỉ cho người chuẩn bị nước ấm cùng khăn mặt, phương tiện cho em trai chườm ánh mắt.
Lạc Tu Trúc vẫn tiếp tục nhìn xem đám người phía dưới, trong những người này có công đức áp qua hắc vụ, có người trên thân chỉ có một tầng khói xám, có người công đức cùng nghiệp một bên một nửa.
Chỉ tiếc đều không phải mục tiêu của hắn.
Vừa nhìn thấy người thứ nhất có tội nghiệt nồng hậu nhất, hắn lại chứng kiến người thứ hai có tội nghiệt thâm hậu, khói đen đều đem mặt che lấp.
Hơn nữa chỉ nhìn bề ngoài, người này chỉ mới hai mươi mấy ba mươi tuổi.
Lạc Tu Trúc hơi nhíu mày, không có phản ứng quá lớn, tiếp tục nhìn xuống.
Mãi tới khi 7h đúng, thảm đỏ bị thu lại, du thuyền bắt đầu khởi động, lúc này hắn mới buông kính viễn vọng tiếp nhân khăn ướt nóng hầm hập che lên ánh mắt mỏi mệt của mình.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cười thành tiếng.
- Người của giới giải trí, thật sự là biết điều a!
Lạc Trấn Tinh không hiểu ý tứ của hắn, nhưng Lạc Tu Trúc cũng không giải thích, ngược lại ôm vai hắn cùng hắn cùng nhau đi xuống.
- Bây giờ thì khó mà nói, chờ em xem xong sẽ nói cho anh biết.
Hai người đi vào lầu một, Lạc phụ vẫy tay, theo sau giới thiệu người trước mặt cho bọn họ biết:
- Đây là chủ tịch tập đoàn Quan Vũ, kêu Cố bá bá.
Vị Cố bá bá này, trên người chỉ có một tầng khói xám nhàn nhạt, công đức không ít, là một người thường làm từ thiện thật không ít.
May mắn đối phương không nghe được lời nói trong lòng Lạc Tu Trúc, bằng không biết mình ở trong mắt thiếu niên cũng chỉ là một người thường, chỉ sợ sẽ nổ tung.
- Chào Cố bá bá.
Hai người đồng thanh hô.
Cố đổng vừa cười vừa quan sát Lạc Tu Trúc, mặc dù thiếu niên mới tìm về không bao lâu, nhưng khí chất lại không giống như nhà bình thường nuôi lớn.
Đương nhiên, càng không giống như là tiểu thiếu gia sinh sống trong gia đình giàu có.
Hắn càng quan sát Lạc Tu Trúc, càng cảm thấy thiếu niên không đơn giản.
Khi đối mặt thiếu niên, trong nội tâm hắn có dục vọng mơ hồ như muốn thối lui ra sau, tựa hồ chính mình bị thợ săn theo dõi.
Hắn và Lạc Tu Trúc nói chuyện phiếm vài câu, hỏi thăm việc học tập cùng sở thích, cũng không hỏi gì về trạng huống cuộc sống trước kia của hắn.
Tán gẫu thêm vài câu, Lạc phụ cho hai người tự đi chơi.
Ngoại trừ hai người họ, Lạc mẫu, Lạc đại ca cùng nhị ca đều đang bồi người nói chuyện phiếm.
Lạc Trấn Tinh mang theo Lạc Tu Trúc đến chỗ tiệc đứng, lấy cho hắn ly nước trái cây, sau đó tìm chỗ hẻo lánh ngồi xuống.
- Trước đó em nói người có ý tứ kia là người nào? Rốt cục là ai?
Hắn vẫn còn băn khoăn chuyện này đâu!
Lạc Tu Trúc cầm ly, nhu thuận chỉ cho Lạc Trấn Tinh nhìn xem bốn người kia.
- Nam nhân đứng chỗ tháp champagne, mặc âu phục màu xám, bụng phệ, tội của hắn đều sắp đem toàn thân hắn bao trùm, nhưng là có cái gì giúp hắn ngăn cản nghiệp cắn lại.
- Nữ nhân mặc váy trắng lộ lưng, tội nghiệt của nàng cũng rất nặng, em suy đoán đại khái nàng gián tiếp lây dính qua mạng người.
- Thanh niên kia, đại khái hai ba mươi tuổi đi? Âu phục màu đen cà vạt bạc còn khảm kim cương, hắn là người có nghiệp nặng nhất, em cũng hoài nghi có phải hắn tự mình ra tay giết người hay không.
- Lão đầu cuối cùng, lão nhân này không phải người quốc nội đi? Hắn hại người khẳng định cũng không thiếu.
Còn lại cũng có người nghiệp khá nặng.
Hắn lại điểm thêm vài người, làm cho Lạc Trấn Tinh đem thân phận những người này nói cho mình biết.
- Là những người này, anh đều biết đi?
Một lát sau bên cạnh không thanh âm, Lạc Tu Trúc nhìn lại, phát hiện vẻ mặt Lạc Trấn Tinh phức tạp nhìn mình.
- Làm sao vậy?
Thiếu niên tươi cười xinh đẹp, nhưng lời nhổ ra thật băng sương:
- Anh sợ sao?
Lạc Trấn Tinh mơ hồ cảm giác được Lạc Tu Trúc không vui, liên tưởng đến lời đối phương đã nói, hắn tựa hồ hiểu được chuyện gì.
- Không sợ hãi, thân chính không sợ ảnh tử tà, anh không sợ em quan sát anh mỗi ngày xem anh có trái pháp luật phạm tội gì hay không.
Nói xong hắn còn cười cười:
- Nếu là như vậy, vậy cũng rất không sai, có thể ngăn cản anh sau này đi sai bước nhầm.
Hiện tại hắn cảm giác mình không có khả năng làm trái pháp luật hay phạm tội, nhưng tương lai ai cũng không dám cam đoan.
Nhưng lúc này hắn lại cho rằng, nếu vạn nhất một ngày kia hắn thật sự làm sai, hi vọng có thể có người áp giải hắn đi tự thú đi thừa nhận trừng phạt.
Khi Lạc Trấn Tinh nói những lời này, trong mắt phi thường chân thành, hắn là thật tâm thật ý cảm thấy được có Lạc Tu Trúc giám sát hắn là chuyện phi thường không sai.
Lạc Tu Trúc trầm mặc, cuối cùng quay đầu sang nơi khác:
- Sẽ không, em sẽ không để cho anh đi tới một bước này.
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lạc Trấn Tinh càng thêm cao hứng.
Chờ hắn tỉnh táo lại, liền giới thiệu mấy người kia cho Lạc Tu Trúc biết.
- Nam nhân đứng chỗ tháp champagne là quan tổng tài công ty văn hóa truyền thông hữu hạn Phù Quang, cha không thích hắn, cảm thấy được người này thủ đoạn bỉ ổi, bản thân anh có nghe nói qua hắn luôn bức bách nữ nghệ sĩ bồi rượu, nhưng không có chứng cớ gì.
- Nữ nhân kia là Hàn Vận, diễn viên từng lấy được giải thưởng Ngọc Mẫu Đơn, cũng là lão bản phòng công tác Thất Âm, nhưng người này thích đùa giỡn đại bài, tính tình không tốt, thường xuyên mắng nhiếc nhân viên công tác.
Nhưng không nghĩ tới tội nghiệt của nàng nặng như vậy! Hẳn là bí mật làm nhiều chuyện ác độc.
- Nam nhân đeo cà vạt màu bạc..
Lạc Trấn Tinh tạm dừng, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Lạc Tu Trúc chứng kiến phản ứng của hắn, hỏi hắn chuyện gì?
- Tê.. nói như thế nào đây, nếu không phải em nói cho anh biết hắn nghiệp chướng nặng nề, anh tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện này.
Biểu tình Lạc Trấn Tinh một lời khó nói hết, đương nhiên đây không phải nói hắn không tin lời Lạc Tu Trúc, chỉ là thật sự không ngờ mà thôi.
- Lão đầu cuối cùng mà em nói, là một tài phiệt quốc gia cách vách, hắn thích nhất là đùa bỡn nữ đoàn, việc này trong thượng tầng quốc gia kia đều không coi là chuyện đại sự gì.
- Sau đó hắn đi tới Hoa Hạ, cũng muốn dùng ích lợi mê hoặc nữ nghệ sĩ bên này, thậm chí còn muốn xuống tay với nữ nghệ sĩ của Thiên Thu, chẳng qua đều bị mẹ đánh trở về.
- Thật sự đánh! Lúc trước mẹ bành bạch hai bàn tay lắc lên mặt hắn, hắn còn không biết xấu hổ muốn động thủ! Kết quả bị cha đè xuống đất đập cho một trận!
Lạc Trấn Tinh càng nói càng phẫn nộ, cũng càng thêm hưng phấn.
Lạc phụ không cho hắn thư mời, nhưng nếu hắn đã đến nơi này đã nói rõ phần thư mời kia bị chuyển giao.
- Anh nói cho em nghe! Cha khẳng định sẽ đối chiếu danh sách, đến lúc đó sẽ biết là ai dám đem thư mời qua tay! Anh dám cam đoan, ngày sau Thiên Thu tuyệt đối sẽ không cùng đối phương tiếp tục hợp tác!
Lạc Trấn Tinh kề tai Lạc Tu Trúc nói nhỏ, kết quả ngày càng gần, cánh tay hai người cũng ép sát lẫn nhau.
Khóe mắt Lạc Tu Trúc khẽ liếc, cảm nhận được bên người truyền ra chân khí ấm áp, tâm tình có chút phức tạp.
Hắn từng có đồng bạn từng cùng mình kề tai nói nhỏ, còn không chỉ một người.
- Tiểu Trúc!
Lạc Tu Trúc nghiêng đầu ân một tiếng:
- Anh tiếp tục, em đang nghe.
Lạc Trấn Tinh đánh giá hắn, vừa rồi trong nháy mắt hắn tựa hồ cảm giác được tình tự của Lạc Tu Trúc không đúng lắm.
- Khụ! Dù sao em nhìn xem thôi! Ba người này hoặc là nghe nói hoặc là ai cũng biết rõ, nhưng chỉ riêng.. Đàm Ảnh Phong ai cũng khen ngợi, danh tiếng cũng rất tốt, vô luận là thành tích hay tính cách đều phi thường nổi bật.
Kết quả ở trong mắt Lạc Tu Trúc, lại là người ác nhất.
Lạc Trấn Tinh thở dài một hơi:
- Không nghĩ tới, hắn lại giấu kín được như vậy..
Người như vậy cũng thật là đáng sợ!
Lạc Tu Trúc đột nhiên vươn tay, nắm cằm của hắn, thong thả xoay về phía mình:
- Anh không nghi ngờ em nói bậy sao?
Lạc Trấn Tinh nháy mắt, mờ mịt hỏi:
- Nhưng em sẽ sao?
Thiếu niên nheo mắt lộ nụ cười hài lòng, lắc đầu:
- Thật ngoan!