Lạc Tu Trúc lộ ra vẻ tươi cười giảo hoạt, nương theo danh nghĩa này, cảnh sát có thể danh chính ngôn thuận tiến vào trong nhà.
Đến lúc đó hắn nói súng ống giấu trong nệm, đối phương khẳng định sẽ xé mở ra xem.
Về phần cuối cùng nắm bắt tới tay có phải là súng ống hay không, lại có ai sẽ để ý đây?
Huống hồ Lạc Tu Trúc cũng không có nói dối, trong phòng ngủ chính đích xác cất giấu súng.
Còn là hai khẩu!
Lạc Tu Trúc chậm rãi uống nước ấm mà nhân viên cảnh sát khác đưa tới, thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có thể, hắn cũng muốn chính mình cầm chứng cớ lại đây.
Nhưng đêm qua hắn mới tới, đôi vợ chồng kia lại nói ngày mốt mang theo hắn cùng đi Kinh thị du lịch.
Nói là du lịch, đoán chừng là muốn đi tìm con ruột của mình lừa đảo đi.
Hơn nữa linh hồn của mình cần công đức mới có thể tẩm bổ, hiện tại không kiếm chút công đức mà dùng, đừng nói ngày mốt, ngày mai phỏng chừng phải tiến vào ICU (đơn vị điều trị tích cực hay là phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện cho bệnh nhân nặng).
Nếu đã như vậy, trước mắt lại có một phần đại công đức, Lạc Tu Trúc không có khả năng trơ mắt buông tha cho.
Về phần ân tình cha mẹ nuôi.. ha? Bị nuôi cũng không phải hắn, có bản lĩnh đi xuống âm phủ tìm đứa nhỏ kia đi thôi.
Không bao lâu, Lý cảnh quan đã quay trở lại.
Nhìn năm nhân viên cảnh sát đi theo phía sau hắn, Lạc Tu Trúc lộ nụ cười hài lòng:
- Không sai, nhớ rõ lưu hai người dưới lầu nhà tôi.
Hai tội phạm bị hiềm nghi đối sáu cảnh sát, nhìn thấy tựa hồ có chút dư thừa, nhưng Lý cảnh quan cũng hiểu rõ nhất hai con cá lọt lưới kia rốt cục gian xảo bao nhiêu.
Rõ ràng là tội phạm truy nã, nhưng đối phương lại chạy thoát hai mươi năm, nếu không phải đứa nhỏ này phát hiện không đúng, bọn hắn chỉ sợ cả đời cũng không bắt được người.
Xe rất nhanh đi tới trước tiểu khu cũ, thấy xe cảnh sát xuất hiện, không ít lão nhân đi tập thể dục hoặc thức dậy sớm tò mò nhìn qua.
Lạc Tu Trúc mang theo bọn họ đi tới dưới lầu, chỉ vào cửa lớn nói:
- Nơi này là lối ra duy nhất, trừ phi bọn hắn nhảy cửa sổ, bằng không chỉ có thể từ nơi này rời đi.
Có hai nhân viên cảnh sát gật đầu, tự giác lưu lại phòng bị kẻ hiềm nghi bỏ chạy.
Bốn người còn lại đi theo Lạc Tu Trúc lên lầu sáu.
Vặn chìa khóa, Lạc Tu Trúc mở ra cửa phòng, lúc này mới hơn chín giờ sáng, hai vợ chồng còn ngủ trong phòng.
Hắn mở cửa, đứng trong phòng khách, chuyện kế tiếp cơ bản không liên quan với hắn.
Lý cảnh quan hít sâu một hơi, dùng sức gõ cửa, rất nhanh bên trong truyền ra thanh âm nam nhân không kiên nhẫn:
- Ồn ào cái gì!
Hắn lại gõ, sau đó mở miệng nói:
- Xin chào, chúng tôi thuộc cục công an, nhận được cử báo nói trong nhà của ông có súng ống kiểu cũ, những vật này chúng tôi cần tịch thu. Phiền toái mở cửa ra.
- Cái gì súng ống gì chứ?
Nam nhân hiển nhiên còn chưa ngủ tỉnh, mơ mơ màng màng đi tới mở cửa.
Có lẽ bởi vì trốn chết quá lâu vẫn chưa bị bắt được, làm lòng cảnh giác của hắn cũng đi theo hạ thấp rất nhiều.
Nhưng ngay nháy mắt mở cửa, chứng kiến chế phục cảnh sát, thần kinh trong đầu nam nhân nháy mắt buộc chặt.
- Súng gì chứ? Tôi không có!
Hắn la lớn.
Cùng lúc đó, nữ nhân nằm trên giường cũng tỉnh lại, vừa mở mắt liền chứng kiến chế phục cảnh sát, nháy mắt trong mắt hiện tia lợi hại cùng cảnh giác.
Lý cảnh quan không phản ứng nam nhân, ngược lại nhìn qua Lạc Tu Trúc ngồi ở một bên:
- Cậu nói súng ống để nơi nào?
Theo tầm mắt của hắn, nam nhân cũng nhìn thấy Lạc Tu Trúc, nhìn khuôn mặt tái nhợt lại hờ hững của thiếu niên, hắn chửi ầm lên:
- Thằng chó kia mày đang làm gì đó!
- Trong nệm, xé mở là có thể nhìn thấy!
Thanh âm thiếu niên giảm bớt vẻ suy yếu, còn mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Nhưng vừa nghe nhắc tới chữ nệm, sắc mặt nam nữ nhân đồng thời trắng bệch.
Một giây sau nam nhân lập tức xoay người, bổ nhào hướng cửa sổ, nữ nhân cũng muốn đi, lại bị nam nhân một phát bắt được xô về hướng cảnh sát.
Cũng may bốn cảnh sát nhìn chằm chằm hai vợ chồng, thấy thế cũng đi theo xông lên trước, lúc nửa thân nam nhân vừa thò ra ngoài, liền nắm chặt chân của hắn.
Mà nữ nhân thì bị Lý cảnh quan một mình đè xuống.
Nữ nhân cố gắng giãy dụa, đáng tiếc dù thế nào cũng không phản kháng được lực lượng một nam giới trưởng thành.
Nhất là hàng năm công tác ở tiền tuyến, nam nhân dù hơn bốn mươi tuổi vẫn còn có cơ bụng.
Nữ nhân bị đè dưới đất, ánh mắt phẫn hận trừng mắt Lạc Tu Trúc:
- Mày đang làm gì đó? Mày rốt cục muốn làm gì! Mày là tên kiêu ngạo!
Lạc Tu Trúc nhẹ giọng cười một chút, hai tay nâng mặt mình, mặt mày rủ xuống nhìn mẹ nuôi trước mắt.
- Nga? Tên kiêu ngạo? Lúc trước chính là ông bà tự tay đem tôi trong từ trong gia đình cẩm y ngọc thực đổi tới được đâu.
Chỉ vì điều này, bọn hắn cũng không tư cách mắng Lạc Tu Trúc vong ân bội nghĩa.
Vừa nghe lời này, nữ nhân lập tức bất động, ả kinh ngạc nhìn Lạc Tu Trúc:
- Làm sao mày biết?
Chuyện này hắn làm sao mà biết được?
Nhìn Lạc Tu Trúc cười cười không nói lời nào, vẻ mặt nữ nhân lập tức vặn vẹo:
- Làm sao mày biết! Nói!
Lạc Tu Trúc vươn ngón tay gật hai mắt của mình:
- Nhìn thấy nha..
Nữ nhân không tin tưởng lời hắn nói, ngược lại nghĩ đối phương đang gây hấn với mình, giãy dụa muốn giáo huấn Lạc Tu Trúc.
Nhìn nữ nhân vẫn còn hung hăng càn quấy, Lạc Tu Trúc dùng một tay nâng cằm lên, mặt không chút thay đổi nhìn ả.
Nói thật, hắn kỳ thật thật muốn biết đôi vợ chồng này lúc nào mới có thể ý thức được – hắn đã không còn là đứa nhỏ trước kia.
Nam nhân cũng bị bắt trở về, hai cảnh sát dưới lầu bị kêu đi lên, nhìn thấy hai người bị bắt trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nam nhân còn đang gầm rú nói cảnh sát bạo lực chấp pháp oan uổng người tốt, cửa nhà tụ tập một đám quần chúng vây xem náo nhiệt.
Đến lúc này Lý cảnh quan còn dùng súng ống làm lấy cớ.
Lạc Tu Trúc làm một thành viên trong nhà, ở trước mặt mọi người chỉ vào một vị trí trong phòng ngủ chính nói:
- Nơi này có hai cây súng.
Những cảnh sát khác có chút kinh ngạc, bọn hắn thật sự nghĩ tới súng ống chỉ là lấy cớ, không nghĩ tới thật sự là có!
Nhưng nghĩ tới trình độ hung tàn của tổ chức kia, thành viên trong tổ chức có súng cũng rất bình thường.
Tìm được hai khẩu súng lục, ánh mắt mọi người tập trung chỗ nệm.
- Nơi này..
Lạc Tu Trúc chỉ vào nệm nói:
- Nơi này cũng có cái gì.
- Tạp chủng! Mày dám!
Nam nhân phẫn nộ rít gào.
Nhưng hiện tại hắn đã là cá trong chậu, giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
Hai cảnh sát dùng kéo cắt bỏ, vươn tay vào trong móc ra một đồ vật bằng da gì đó.
Trong ánh mắt chờ mong lẫn sợ hãi của mọi người, cảnh sát rút ra một quyển vở bằng da dầy cỡ một lóng tay.
Vừa nhìn thấy quyển vở, hai vợ chồng giống như bị hút đi toàn bộ tinh khí, sắc mặt đột nhiên biến thành xám trắng.
Xong đời! Lần này hoàn toàn xong đời!
Nhân viên cảnh sát đem quyển vở giao cho Lý cảnh quan, hắn lật xem một chút, không bao lâu cười thành tiếng.
Tiếng cười kia, nghe vô cùng lạnh lùng cùng thống hận.
- Đã lâu không gặp, Lục ca! Thất tỷ!
* * *
Lạc Tu Trúc ngồi trong cục cảnh sát, trước mặt bày trà sữa, còn có bánh bích quy kẹo cùng điểm tâm nhỏ, thái độ như tiếp đãi khách quý.
Hắn đang cầm ly uống trà sữa ngọt ngào nóng hầm hập.
Ở thế giới của hắn, cũng không có vật này.
Không biết đến lúc đó trở về có thể đem những đồ vật này cũng mang theo được hay không.
Còn rất dễ uống!
Hắn thích!
Gần 12h trưa, Lý cảnh quan mang theo khuôn mặt đen thui đi ra.
Hắn ngồi đối diện Lạc Tu Trúc, vừa định mở miệng lại có chút do dự, một lát sau nghiêng đầu khó chịu hỏi:
- Cậu đói bụng sao? Tôi cho người mua cho cậu một phần cơm thế nào?
Lạc Tu Trúc nhìn hắn thật lâu, đôi mắt hoa đào tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, làm cho Lý cảnh quan chợt run lên.
Theo sau hắn liền phát hiện không đúng lắm.
Hắn là một lão hình cảnh có kinh nghiệm phá án phong phú, hiện giờ lại bị một đứa bé nhìn đến run lên?
Đứa nhỏ này có chỗ nào không đúng hay không?
Không đợi hắn nghĩ lại, Lạc Tu Trúc mở miệng hỏi:
- Bọn hắn nói ra yêu cầu gì?
Lý cảnh quan bỗng nhiên sửng sốt, không tưởng tượng nổi nhìn thiếu niên trước mắt.
Đứa nhỏ này có phải quá thông minh mẫn tuệ rồi hay không?
Hắn dùng lực nhu nhu mặt mình, cúi đầu rầu rĩ nói:
- Bọn hắn nói muốn gặp mặt cậu, sau đó mới bằng lòng đem vị trí của nhi đồng nói cho chúng tôi biết.
Lúc phá vụ án của tổ chức kia, kỳ thật có rất nhiều tin tức là không được đầy đủ, cho tới bây giờ bọn họ mới hiểu được, bộ phận không trọn vẹn là bị hai người này mang đi.
Quyển vở kia ghi chép là toàn bộ nhi đồng mà bọn hắn bắt cóc sau khi tiến vào tổ chức.
Không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình.
Từ lúc bọn hắn gia nhập tổ chức cho tới khi chấm dứt, cũng đã bắt cóc hơn một trăm đứa bé!
Hơn một trăm!
Con số này làm mọi người đều giật mình.
Nhưng trong quyển vở không có nói tin tức của người mua.