Ai có thể nghĩ tới, nữ nhân dễ thương xinh đẹp trước mắt không ngờ lại là một nam nhân!
Chứng kiến Lạc Tu Trúc bị kinh hách, Tiêu Kiêu che miệng cười lên ha ha:
- Ôi chao, quả nhiên! Dọa người mới thật là thú vị!
Lạc Tu Trúc ho khan hai tiếng, nghe được lời của hắn trừng mắt liếc hắn một cái.
- Được rồi, không đùa cậu! Có người nhờ tôi nhắn cho cậu, hỏi cậu có muốn gia nhập sở 404 hay không?
Tiêu Kiêu nhìn chăm chú vào Lạc Tu Trúc hỏi.
Lời của hắn làm đám người phía sau nổ tung:
- Hắn dựa vào cái gì! Sở 404 không phải người nào cũng vào được!
Lạc Tu Trúc nhướng mắt, nhẹ nhàng liếc bọn hắn một cái, trong mắt khinh thường vô cùng bắt mắt.
- Không cần!
Hắn quyết đoán cự tuyệt.
Tiêu Kiêu tựa hồ không hề ngoài ý muốn:
- Cũng phải, bằng vào bản lĩnh của cậu, tới hay không đều giống nhau, nói không chừng đi qua còn bị khinh bỉ.
Lạc Tu Trúc lắc đầu phủ nhận lời của hắn:
- Tôi không có khả năng bị khinh bỉ, nếu tôi đi vào sở 404, vậy các anh phải chuẩn bị thật sự biến thành 404.
Có ý tứ gì? Bọn hắn trừng to mắt, khó hiểu nhìn Lạc Tu Trúc.
- 404 not found, nói không chừng tôi sẽ đem toàn bộ mọi người phong cấm hết năng lực, đều biến thành người thường xong rồi sở 404 còn cần tồn tại sao?
Cam! Thật có đạo lý!
Đến lúc này bọn hắn mới ý thức được thiếu niên trước mắt là một người có thể phong cấm lực lượng của bọn họ.
Nếu hắn thật sự mất hứng, đem toàn bộ đều phong cấm, sở 404 đích xác không cần tiếp tục tồn tại.
- Ha ha ha ha ha, nếu là như vậy, vậy cũng rất không sai!
Nói xong Tiêu Kiêu còn hôn gió một cái.
- Không đến thì thôi, vốn hắn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng.
Tiêu Kiêu đứng lên, nếu sự tình đã giải quyết xong, vậy hắn cũng nên đi.
Trước khi đi hắn gật vào danh thiếp trên bàn:
- Có gì cần giúp đỡ, có thể liên lạc tôi nga! Tôi chỉ lấy công đức làm thù lao.
Hắn liêu liêu mái tóc dài của mình, cứ như vậy rời khỏi.
Những người khác thấy vậy cũng liền đi theo.
Lạc Tu Trúc vẫn ngồi trong đình, hắn nhìn danh thiếp trong tay, thật lâu sau bỗng nhiên bật cười.
- Xem ra, cũng không phải mỗi người đều không có thuốc nào cứu được.
Nam nhân kia tuy ăn mặc nữ trang, nhưng công đức trên người lại thuần túy cùng thâm hậu nhất.
Nếu cùng người như vậy hợp tác.. cũng không phải không được.
Lạc Tu Trúc đi vào biệt thự liền bị Lạc Trường Canh bắt được:
- Em trai em trai! Đến! Chúng ta đi chọn quần áo!
Bị mạnh mẽ đưa lên xe, Lạc Tu Trúc mới hỏi:
- Chọn quần áo gì vậy?
Lạc Trấn Tinh ngồi bên ghế lái phụ, giải thích:
- Phía trước cha mẹ nghĩ đem em giới thiệu ra ngoài, tiếp qua một tuần sẽ công bố thành tích thi vào trường cao đẳng, ngày hôm sau công bố chúng ta định tổ chức tiệc rượu.
Lạc Trường Canh liên tục gật đầu:
- Đúng vậy đúng vậy! Tuy rằng đã chuẩn bị cho em không ít quần áo mặc hàng ngày, nhưng không có lễ phục a! Nhân cơ hội này chuẩn bị vài bộ cho em.
Tiệc rượu a..
Lạc Tu Trúc suy tư, hỏi thăm bình thường mời ai đến dự tiệc?
- Đại bộ phận đều là người giới giải trí, đồng bạn có hợp tác với công ty khẳng định cũng sẽ đi qua.
Tuy rằng Thiên Thu hợp tác với công ty không chỉ có ngành sản suất truyền thông giải trí, nhưng là một trong vài đại công ty giới giải trí, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều ngôi sao xuất tràng.
- Minh tinh a..
Lạc Tu Trúc cân nhắc một chút, theo sau cười có chút quỷ dị:
- Mọi người không sợ tới lúc đó em sẽ lần lượt cử báo sao?
Ban đầu Lạc Trường Canh còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ tới Trương Gia Tú.
- Ách.. kỳ thật không phải mỗi người đều phạm tội..
Thần sắc của hắn có chút hư.
Nhưng lời này của hắn đích xác đúng vậy, ở giới giải trí, đại bộ phận ngôi sao đổ phòng là bởi vì vấn đề đạo đức cùng trốn thuế lậu thuế.
Nhưng vô luận là bên ngoài.. ngoại tình hay là nộp thuế, đều không tạo thành phạm tội, nhiều lắm là trái pháp luật đi?
Nga không đúng, vượt qua mười ngàn đã tính là phạm tội..
Nghĩ vậy Lạc Trường Canh có chút đau đầu:
- Em trai, em đừng tới lúc đó một lưới bắt hết, chọn vài người làm lớn giết già dọa khỉ trước đi.
Nếu như vậy còn không thể làm cho bọn họ nhanh chóng bổ sung, đã nói lên hoàn toàn hết thuốc chữa.
Nghệ sĩ trốn thuế lậu thuế, bọn họ cũng không dám dùng a.
Vạn nhất cực khổ quay phim mấy tháng, chuẩn bị xong xuôi chỉ còn kém chiếu phim, đột nhiên có người bởi vì vấn đề trốn thuế lậu thuế làm cho không thể chiếu phim, tiền quay phim chẳng phải sẽ lãng phí một cách vô ích?
Nghĩ vậy Lạc Trường Canh nháy mắt sửa miệng:
- Tới lúc đó em cứ nhìn xem! Thực có vấn đề thì nói với cha cùng đại ca, bọn họ sẽ biết nên xử lý như thế nào.
Nói xong hắn còn phi thường kiêu ngạo ưỡn ngực, dương dương tự đắc nói:
- Giống như Thiên Thu chúng ta, tuyệt đối sẽ không làm loại sự tình này!
Trốn thuế lậu thuế? Không có khả năng!
Lạc Trấn Tinh nhìn vào kính chiếu hậu, chứng kiến biểu tình lâm vào trầm tư của Lạc Tu Trúc.
Hắn không phải muốn giết gà dọa khỉ đi?
Nhưng hắn rất nhanh liền kịp phản ứng, em trai một ngày nhiều nhất xem hai người, nhất định là sẽ chọn kẻ có hành vi phạm tội nghiêm trọng nhất mà xem.
Mà nói trốn thuế lậu thuế có nặng hay không, nói nhẹ thì không nhẹ, nếu quả thật có người bởi vì vấn đề này mà hành vi phạm tội sâu nặng, kim ngạch thuế chỉ sợ là rất lớn.
Vừa nghĩ như thế, người như vậy bị cử báo là đương nhiên.
Khi Lạc Trấn Tinh thu hồi tầm mắt, trong mắt Lạc Tu Trúc chợt hiện ý cười.
Khác với ý nghĩ của bọn họ chính là, hắn kỳ thật không tính toán xuống tay với hành vi trốn thuế lậu thuế.
Nhưng đúng như ý nghĩ của Lạc Trấn Tinh, nếu vì bản thân trốn thuế lậu thuế mà làm ra hành vi phạm tội khiến cho tội nghiệt sâu nặng, đã nói lên kim ngạch thật sự là không nhỏ.
Giết heo con suốt một tháng cũng không có bao nhiêu thịt, muốn ăn thịt nhất định là heo trưởng thành nặng mấy trăm cân mới tốt!
Khi bọn họ đi vào cửa hàng, Lạc Trường Canh nhận được điện thoại của người đại diện.
Vừa mở máy, liền nghe thanh âm rít gào của người đại diện:
- Anh cùng Trấn Tinh lại tay không chế phục hung phạm? Chuyện này vì sao anh không nói với tôi!
Lạc Trường Canh bị hắn rít gào chấn vang đầu óc, vội vàng đem di động giao cho Lạc Trấn Tinh, chính mình đi qua một bên hòa hoãn một chút.
Hai anh em chỉ dùng một người đại diện, Lạc Trấn Tinh nhìn vẻ mặt thống khổ của anh trai tiếp máy.
- Alo, Dư ca?
- Ha ha, đừng gọi tôi ca, tôi không xứng, cảm ơn!
Dư ca hít sâu một hơi, đem câu hỏi vừa rồi hỏi lại một lần.
Tay không chế phục hung phạm mang theo bao thuốc nổ, đây là hành vi chán sống gì vậy?
Lạc Trấn Tinh gãi đầu, giảng đạo lý, lúc Lạc Tu Trúc để cho hắn đi ngăn cản, hắn hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy.
Dù sao em trai không có khả năng hại bọn họ.
- Dư ca, chuyện này anh làm sao mà biết được?
Chuyện này ngoại trừ cảnh sát Xuyên tỉnh, hẳn không còn người nào biết được đi?
Quả nhiên, đối diện hồi đáp:
- Chính cậu đi vi bác nhìn xem đi, sở công an Xuyên tỉnh mạnh mẽ khen ngợi cậu cùng Trường Canh, cũng nói loại hành vi này quá nguy hiểm, không đề xướng người thường đi làm. Nhưng mà..
Trong giọng nói của hắn tràn ngập nghi hoặc:
- Em út nhà cậu, rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?
Lạc Trấn Tinh sửng sốt, vội vàng lên mạng xem xét, kết quả nhiệt lục soát đầu tiên lại là Lạc Tu Trúc.
Con út Lạc gia là Kha Nam!
Lạc Trấn Tinh:
-?
Đầu đề này có ý tứ gì?
Hắn điểm vào vừa nhìn, phát hiện có người đem tiểu Trúc liên hệ thành học sinh tiểu học tử thần, vốn là nhắc tới tên buôn người, sau đó lại là bà già giết con dâu mang thai đi bính đồ sứ bác sĩ, ma cọp vồ ngôi sao, hiện tại là vụ án nổ mạnh.
Đây không phải giống như là Kha Nam, đi tới đâu xảy ra sự cố tới đó sao?
Thấy có người cảm thấy Lạc Tu Trúc là điềm xui, Lạc Trấn Tinh lập tức liền tức điên.
Cái gì xui? Nếu không có hắn nhắc nhở, vụ án thương trường nổ mạnh sẽ chết bao nhiêu người?
Hắn không chút nghĩ ngợi, trực tiếp dùng tên thật của mình đỗi lại:
- Cho nên ý của anh chị là, hắn không nên nhúng tay, im lặng xoay người bỏ đi đúng không? Đến lúc đó thương trường nổ mạnh chết người, anh chị có thể phụ trách tính mạng của những người đó?
Sau khi hắn phát xong đoạn nói này, sở công an Xuyên tỉnh công bố danh sách số liệu, đây là nhân số dân chúng đi dạo thương trường cùng sơ đồ bố trí thuốc nổ cùng ngày.
- Nếu như không có Lạc Tu Trúc tiểu đồng chí cực lực ngăn cản, căn cứ chuyên gia tính ra, lần này vụ án nổ mạnh sẽ chết hơn một ngàn người.
Nói cách khác, Lạc Tu Trúc cứu vớt một ngàn người.
Ở đâu là tử thần? Tử thần cũng sẽ không đi cứu người.
Người vừa đem Lạc Tu Trúc xem thành tử thần, lập tức liền lặn mất tăm, không dám nói thêm câu nào.
Lạc Trấn Tinh hừ lạnh một tiếng, vừa hừ xong liền nhận được tin tức người đại diện phẫn nộ phát tới.
Hắn biết mình tùy tiện phát vi bác không tốt lắm, nhưng mà..
Nhìn thấy thiếu niên mặc âu phục màu trắng bạc đi tới, trong lòng hắn chợt mềm nhũn: Không nói là hắn trước thua thiệt Lạc Tu Trúc, trước mắt mà nói bọn họ là anh em, làm sao có chuyện em trai bị vu tội mà anh trai có thể thờ ơ.