Công Đức Này, Tôi Muốn!

Chương 25:


2 tháng

trướctiếp

- Đúng rồi, nghe nói là thủ hạ của đầu lĩnh tổ chức lúc trước, đi theo bọn hắn cùng nhau phụ trách giao dịch, nhưng lúc trước chỉ có một mình hắn chết, cho nên không có nói ra.

Lạc Tu Trúc nhìn ghi chép trên điện thoại, cũng không biết bọn họ làm sao moi ra tin tức.

Những người khác cũng cảm thấy kinh ngạc, bọn họ từng điều tra vụ án tương quan, hiện giờ đã qua hai mươi năm, không ngờ còn có tin tức sao?

Rất nhanh ba xe cảnh sát đi tới trước cửa nghĩa trang.

Lạc Tu Trúc cùng phó sở trưởng ngồi chung một xe, đối phương đưa qua một phần văn kiện, là người kia để lộ ra tin tức.

- Bởi vì thời gian đã qua thật lâu, chính hắn cũng nhớ không rõ lắm, chỉ có thể nhờ cậu nhìn xem một chút.

Hắn tiếp nhận văn kiện, mặt trên là hai phần báo cáo thẩm vấn, một phần là hai mươi năm trước, một phần khác.. là mới hai ngày vừa rồi.

So sánh lời chứng một chút, đương sự đích xác thừa nhận hai mươi năm trước hắn đi theo nhị ca tam ca trong tổ chức, đem nhi đồng bị bắt cóc bán đi.

Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không nhớ được địa phương bán bọn nhỏ.

Mục đích của bọn họ chính là ngục giam Xuyên tỉnh, người kia bị giam trong này.

Theo thường lệ những người khác chỉ có thể chờ đợi bên ngoài, ngay lúc Lạc Tu Trúc chuẩn bị đi theo phó sở trưởng vào trong, Diệp Gia Ngôn giữ chặt tay hắn.

Lạc Tu Trúc vừa xoay người, nàng đã ôm lấy khuôn mặt hắn căn dặn:

- Lần này con tuyệt đối không thể tới gần hắn.

Ánh mắt của nàng mang theo cảnh cáo, thân thể hắn cứng đờ, lập tức làm ra bộ dáng nhu thuận:

- Con đã biết, mẹ!

Diệp Gia Ngôn vỗ đầu của hắn, cười a a nói:

- Lần trước con quả nhiên đi vào.

Không xong! Bị lừa không đánh mà tự khai!

Cũng may Diệp Gia Ngôn cũng biết không phải lúc tính sổ, chỉ nhéo nhéo lỗ tai hắn lại cho hắn rời đi.

Thiếu niên rời đi có chút nhanh, lập tức biến mất trước mặt mọi người.

Lạc Trấn Tinh tò mò hỏi:

- Mẹ, làm sao mẹ biết em trai sẽ đi vào phòng thẩm vấn?

Diệp Gia Ngôn cười lạnh một tiếng:

- Tụi con không phải luôn thích dĩ thân thử hiểm sao?

Ngay cả lão đại cũng nhìn thấy trầm ổn mà thôi, lúc trước vận động cực hạn liền hắn chơi hứng khởi nhất.

Lạc Khải Minh xấu hổ sờ mũi, đi tới phía sau Lạc Trường Canh: Em trai tốt! Giúp anh ngăn lại!

Ba anh em.. nga không, bốn anh em đều cùng một đức hạnh!

Lạc Tu Trúc đột nhiên hắt hơi một cái, không cần nghĩ cũng biết mẹ ruột đang nói thầm chính mình.

Sau đó hắn gặp được người biết chuyện duy nhất.

Đối phương lúc bị bắt đã hơn ba mươi tuổi, ngồi tù hai mươi năm hiện tại sắp sáu mươi tuổi.

Trong phần văn kiện nói người này là tù chung thân, mà hắn đồng ý nói ra là bởi vì muốn được giảm hình phạt.

Hai mươi năm cuộc sống tù tội, hắn chịu đủ rồi!

Hai người còn cách lan can nhìn nhau, phạm nhân cũng không rõ vì sao người tới là một thiếu niên.

Nhưng khi hắn đối diện thiếu niên, lập tức cảm giác linh hồn mình bị thứ gì gắt gao hấp chặt, thiếu chút nữa bị kéo rời khỏi thân thể của chính mình.

Cũng may cảm thụ này cũng không duy trì thời gian quá dài, qua vài phút sau thiếu niên liền đứng dậy:

- Thu phục, tôi đã biết.

Sau khi thiếu niên rời khỏi, phạm nhân u mê bị mang về, trên đường hắn rất là mờ mịt:

- Quản giáo, tôi.. như vậy là được rồi sao?

Cảm giác hắn vẫn chưa làm gì a!

Quản giáo cũng không xác định đối phương đang làm gì, nhưng hắn nhận thức phó sở trưởng sở cảnh sát.

Nếu là người do vị này mang tới được, bảo đảm nhất định là có.

- Chờ tới lúc đó tìm được người rồi, sẽ biết là được hay không.

Hỏi hắn cũng vô dụng, hắn cũng xem mà không hiểu được không!

Lạc Tu Trúc cùng phó sở trưởng đi vào trong một căn phòng, hắn lần lượt dựa theo tấm hình đối ứng mà viết xuống địa chỉ.

Hơn một trăm nhi đồng bị bắt cóc hai mươi năm, hắn đều tinh tường thấy được vị trí của bọn họ.

- Đây là tin tức hơn hai mươi năm trước, nhưng mặt trên có tin tức những người đã mua nhi đồng, muốn tìm hẳn là rất nhanh tìm được. Nếu như vậy còn tìm không thấy, ngài đem ảnh chụp của họ cho tôi, tôi tiếp tục nhìn từng người một.

Phó sở trưởng vô cùng cảm tạ, đối phương đã giúp cảnh sát rất nhiều, kế tiếp bọn họ cũng không thể tiếp tục ỷ lại hắn.

- Cậu đều giúp chúng tôi đi được 99 bước, cũng không thể một bước cuối cùng còn cần cậu phụ giúp, lúc sau liền giao cho cảnh sát đi! Mấy năm nay chúng tôi cũng không có ngừng điều tra, nhiều ít cũng có chút manh mối.

Phó sở trưởng cất kỹ ảnh chụp, những gia đình này cuối cùng đợi được hi vọng.

- Cảm tạ cậu đồng chí Lạc Tu Trúc.

Giơ tay chào, đây là kính ý lớn nhất mà hắn có thể biểu hiện ra ngoài.

Lạc Tu Trúc đè lại tay hắn:

- Không cần phải như vậy, nói không chừng tới lúc đó còn cần các vị hỗ trợ.

Sau này hắn sẽ thường xuyên giao tiếp với cảnh sát, mà sở công an Xuyên tỉnh là chứng minh tốt nhất cho hắn.

Phó sở trưởng vừa nghe lời của hắn, liền hiểu được là có ý tứ gì.

Hắn lộ ra tin tức:

- Sở trưởng 404 đi Kinh thị, hắn hẳn sẽ báo cho bộ quốc an sự tồn tại của cậu.

Trước tiên báo cáo, lúc sau hành động của Lạc Tu Trúc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Ban đầu Lạc Tu Trúc cũng không để trong lòng, nhưng hắn đánh giá thấp quốc an xem trọng hắn.

Hoặc là nói, là cảnh giác.

Người Lạc gia ở Xuyên tỉnh chơi một tuần, mới vừa xuống máy bay còn có hai người tự xưng thuộc bộ quốc an muốn nói chuyện với Lạc Tu Trúc.

Lạc Tu Trúc chứng kiến công đức trên người bọn họ, không chút do dự đi theo bọn họ rời đi.

- Tôi cũng đi!

- Tôi cũng vậy! Chúng ta cùng đi!

Người Lạc gia cũng không được yên tâm, nhưng lần này lại bị Lạc Tu Trúc cự tuyệt.

- Trong sân bay chỉ sợ đã có không ít fan, nhất là nhị ca cùng Trấn Tinh, nếu mọi người cùng đi theo, còn phải giải thích đâu, không cần thiết làm vậy.

Hắn ở trong này cũng đã nghe được thanh âm của fan ở bên ngoài la hét, liền cự tuyệt yêu cầu của bọn họ.

- Mẹ đi cùng được rồi chứ.

Diệp Gia Ngôn nói.

- Mẹ, con muốn uống canh gà táo đỏ, mẹ trở về giúp con chuẩn bị, con rất nhanh sẽ về.

Lạc Tu Trúc cười híp mắt ôm nàng, kiên nhẫn làm yên lòng nàng:

- Yên tâm đi, con không có việc gì, ở thế giới này, con vĩnh viễn là an toàn.

Nếu ai dám hạ ngáng chân cho hắn, thiên đạo sẽ đem người đánh cháy đen tiêu tán.

Cuối cùng người Lạc gia vẫn không thể đi theo Lạc Tu Trúc, chỉ có thể đầy cõi lòng lo lắng nhìn thấy hắn ngồi lên một chiếc xe màu đen.

Khi xe khởi động, nụ cười trên mặt Lạc Tu Trúc nháy mắt biến mất.

- Là sở trưởng 404 cho các anh tới tìm tôi sao?

Thanh âm thiếu niên dịu dàng, nhưng ba người có mặt lại nghe được cỗ hàn ý.

Bọn họ cũng không giấu diếm, liền gật đầu thừa nhận.

- Phải, hắn nói cậu là người có thiên phú nhất mà hắn từng gặp qua, vả lại xem thái độ của cậu, hẳn là sẽ rất thích ý cùng chúng tôi hợp tác.

Lạc Tu Trúc nhếch môi, chợt hỏi:

- Nga? Vậy hắn có ý kiến gì với việc trong sở có người bị tôi phong cấm lực lượng?

Hắn động thủ đã được mười ngày, mà người nọ cho tới nay còn chưa trở lại tìm hắn, ý nghĩa bàn tay đen sau màn còn chưa bị bắt giữ.

Vả lại không ai có thể cởi bỏ phong cấm của hắn.

Người bộ quốc an cũng nghe qua chuyện này, nhưng đối với cảm xúc đầy căm phẫn của sở 404 mà nói, bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Bọn họ từng tiếp xúc qua người kia, bị phong cấm lực lượng biến thành người thường, có thể làm cho người ta càng yên tâm hơn so với trước kia.

- Sở trưởng nói, dựa theo yêu cầu của cậu mà làm.

Lạc Tu Trúc nhíu mày, vị sở trưởng kia thoạt nhìn còn có thể cứu.

Nhưng nếu làm sở trưởng, không quản lý tốt cấp dưới, hắn chính là không làm tròn bổn phận.

Khi bọn họ đi tới quốc an, Lạc Trường Canh gặp chút phiền toái nhỏ.

Phía trước thương trường bên Xuyên tỉnh bị phong tỏa, có không ít người cầm cameras quay chụp, vừa lúc chụp được hình ảnh Lạc Trường Canh cùng Lạc Trấn Tinh đi vào thương trường.

Tuy hai anh em che kín khuôn mặt, nhưng đối với fan mà nói đừng nói là lộ toàn thân, dù chỉ lộ cánh tay cũng sẽ bị nhận ra được.

Cho nên liền có fan hỏi thăm bọn họ có từng đi qua thương trường XX hay không.

Hai anh em cũng không nghĩ tới fan lại mẫn tuệ như vậy, rõ ràng đã áp xuống tin tức.

Hai người liếc nhau, bất đắc dĩ thừa nhận.

Cũng may fan chỉ quan tâm họ có bị liên lụy hay không, cũng không biết chuyện bọn họ tay không bắt được hung phạm.

Thế nhưng khi fan tuôn ra chuyện này trên internet, có một đại V có ngàn vạn fan phát bài giận dữ mắng mỏ hai người vô tổ chức vô kỷ luật, xem thường tính mạng người đi đường.

Mà tài khoản đại V kia, còn chói lọi đánh dấu năm chữ lớn « Cán bộ huyền học hội ».

Tài khoản này mắng không hiểu ra sao cả, đại bộ phận fan đều không hiểu là chuyện gì xảy ra.

Nguyên bản fan cũng không thèm để ý đối phương, nhưng người này lại không chịu buông tha, bắt đầu xem tướng cho Lạc Trường Canh, hơn nữa còn tỏ vẻ đối phương rất nhanh sẽ xuống dốc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp