- Ông có thể không làm, 404 các ông đều có thể mặc kệ.
Trên mặt thiếu niên lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt, thanh âm ôn nhu như là tình nhân nói nhỏ.
- Nhưng nếu người này rơi trong tay tôi, tôi sẽ đem tội nghiệt của hắn chia đều phân phối lên mỗi người của 404.
- Ở chỗ này của tôi, cả sở 404 thậm chí là người huyền môn không có bao nhiêu là vô tội, thế giới này biến thành hình dạng tệ hại như vậy, các ông đều phải gánh chịu một nửa trách nhiệm.
- Các ông đã không có ý chí tiến thủ, tôi thay mặt ông trời thu hồi năng lực thiên phú của các ông, các ông có thể lý giải đi?
Thiếu niên vừa dứt lời, một đoàn điện quang đột nhiên sáng lên, ngay sau đó tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng trong tai mỗi người.
Hoàng hôn sét đánh, giống như đang hưởng ứng lời nói của thiếu niên.
- Không cần nghi ngờ tôi, các ông cũng không có tư cách nghi ngờ tôi, các ông có thể việc gì cũng không cần làm, nhưng tới cuối cùng đừng khóc lên cầu xin tha thứ là được.
Đây là Lạc Tu Trúc cho một đạo thông điệp cuối cùng, hắn không có thời gian hay tâm tư đuổi theo truy tung bàn tay đen sau màn.
Người nắm thiên địa chi lực của thế giới này cũng không chỉ có một mình hắn.
Hắn đang cố gắng ngăn cản phạm tội, cảnh sát thì đang cố gắng phá án, chỉ có đám người kia cố gắng vơ vét của cải.
Lạc Tu Trúc càng nghĩ càng giận, hận không thể đem đám người kia toàn bộ cầm ra xiên thành cá khô đem phơi nắng!
Một khối thịt xiên nướng còn hữu dụng hơn bọn họ!
Nhưng sau đó hắn nghĩ nghĩ, vẫn là bỏ qua.
Đám người kia dù làm thành cá mặn, chó cũng không ăn.
Trung niên nhân không nói gì, hắn bị Lạc Tu Trúc làm kinh sợ.
Hắn rõ ràng cảm nhận được thiên lôi đe dọa cùng uy hiếp, biết lời của thiếu niên là chân thật, nhưng..
Nhưng bởi vì hết thảy là thật sự, cho nên mới càng thêm kinh sợ.
Vì sao thiếu niên được thiên đạo thừa nhận? Còn ngoan ngoãn trở thành công cụ cho thiếu niên đe dọa bọn hắn?
Vì cái gì? Dựa vào cái gì?
Lạc Tu Trúc cảm nhận được trong mắt của hắn không phục, hắn cũng không phản bác, chỉ vỗ một chưởng lên đầu của hắn.
Nhưng một chưởng này dừng trong mắt trung niên nhân, lại hóa thành một bó quang màu bạc, trói chặt linh hồn của chính mình, khóa lại toàn bộ công đức cùng lực lượng của bản thân.
Nói cách khác, hiện tại hắn đã biến thành người thường không có công đức không có lực lượng.
Nga không đúng, hắn so với người bình thường còn không bằng, những người khác trên người nhiều ít có điểm công đức, nhưng công đức của hắn đã bị khóa lại.
- Ông có thể tới đây nói vậy ở trong sở 404 còn có chút địa vị, khi nào thì đem người kia tróc nã quy án, tôi sẽ cởi bỏ gông xiềng trên người ông.
Nếu luôn bắt không được, vậy luôn làm một người thường đi.
Ở trong mắt trung niên nhân, nụ cười của thiếu niên lập tức biến thành vẻ tươi cười của ác ma.
Hắn vội vàng đứng lên, lúc này không còn vẻ hung hăng càn quấy cực điểm trước đó, ngược lại như chó rơi xuống nước, lập tức rời đi nơi này.
Lạc Tu Trúc nhìn theo thân ảnh của hắn, trong lòng thầm lắc đầu.
Chỉ là không có lực lượng mà thôi, người này lập tức biến thành yếu đuối đi lên.
Điểm lực lượng như vậy, lại có thể làm cho một người biến thành tài trí hơn người.
Chứng kiến sau khi hắn biến mất, lúc này phó sở trưởng mới xoay người, đầy nghi hoặc nhìn Lạc Tu Trúc.
Thiếu niên nhún vai, nói:
- Chờ tin tức đi, tôi không tin hắn thật sự có thể ngồi yên được.
Về phần người nọ sau khi trở về, sẽ khiến cho tức giận..
Lạc Tu Trúc ha ha cười, nếu bọn hắn thật sự dám đến, có một tính một, toàn bộ đều khóa hết.
Ánh mắt phó sở trưởng chớp chớp, lập tức lộ ra vẻ tươi cười ấm áp:
- Thật sự là vất vả tiểu đồng chí.
Hiện tại thiếu niên đối với hắn, quả thực chính là đại bảo bối hình người, ngậm trong miệng sợ tan, phủng trong tay sợ quăng ngã.
- Ngày mai Cổ sở trưởng sẽ trở lại, đến lúc đó tôi để cho hắn đến bệnh viện thăm cậu một chút.
Đừng nói là nịnh hót gì, chỉ nói sự kiện thương trường suýt nổ mạnh, Lạc Tu Trúc ngăn cản được sự kiện này cũng đủ làm bọn họ cảm động rơi nước mắt.
Phải biết rằng đây chính là thương trường xa xỉ phẩm xa hoa nhất trong toàn tỉnh, người đi dạo bên trong đại bộ phận cũng không phải người thường.
Hắn khó thể tưởng tượng, vạn nhất những người đó đã chết, mình cùng sở trưởng làm sao mà giải thích?
Lạc Tu Trúc khoát tay:
- Bên tên buôn người phiền toái nhanh lên đi, tôi sẽ không ngai quá lâu trong Xuyên tỉnh.
Phó sở trưởng liên tục gật đầu, tỏ vẻ bên này hắn đã có manh mối.
Thu phục xong hết thảy, hắn mới đi theo người nhà quay về bệnh viện.
Vừa trở về, hắn liền chứng kiến Diệp Gia Ngôn đúng cửa phòng lại, nhíu mày, tựa hồ đang tự hỏi vấn đề gì khó giải quyết.
Hiện giờ trong phòng bệnh chỉ có người Lạc gia, cảm giác tò mò của họ cũng rốt cục được phóng thích.
- Tiểu Trúc, con có thể nói cho cha biết, năng lực của con rốt cục là cái gì không?
Lạc Trữ Tương ngồi trên giường bệnh cầm tay con trai ôn nhu hỏi.
Ban đầu bọn họ thật sự nghĩ tới Lạc Tu Trúc có thể chứng kiến quá khứ cùng tương lai của người khác mà thôi, tiếp theo lại phát hiện đối tượng từ người biến thành một địa phương nào đó.
Tiếp tục sau đó, lại là vừa rồi Lạc Tu Trúc lộ ra thủ đoạn kia.
- Vừa rồi con đã làm gì người kia?
Diệp Gia Ngôn hỏi.
Vẻ mặt thiếu niên rủ xuống, tựa hồ đang do dự gì đó.
Thấy thế Diệp Gia Ngôn cũng không cưỡng bách hắn, thay đổi vấn đề:
- Hành động kia của con, có tổn thương gì tới bản thân mình không? Có phạm pháp không?
Nàng cũng không phải thật sự tò mò, chỉ là muốn biết cử chỉ kia có hậu quả gì hay không mà thôi.
Lạc Tu Trúc ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Diệp Gia Ngôn hỏi lại:
- Nếu là phạm pháp, mẹ định thế nào?
Diệp Gia Ngôn không chút do dự kiên định nói:
- Mẹ sẽ để cho con đi tự thú, nhưng mẹ sẽ áp chế toàn bộ tin tức, chờ con bị trừng phạt hối lỗi sửa sai, cả nhà đều vẫn sẽ che chở cho con.
- Nếu không thể sửa đổi đây?
- Mẹ sẽ đem con nhốt trong nhà, mãi cho tới khi nào con chịu ăn năn mới thôi.
Lạc Tu Trúc đột nhiên nở nụ cười, theo sau hắn làm ra động tác khiến người kinh ngạc.
Hắn chủ động ôm lấy Diệp Gia Ngôn.
- Con không có tổn thương hắn, cũng không có phạm pháp, con chỉ là khóa lại công đức cùng lực lượng của hắn, làm cho hắn không có biện pháp sử dụng toán mệnh cùng trận pháp. Đơn giản mà nói, con đem hắn tạm thời biến thành một người bình thường mà thôi, chỉ cần hắn không làm chuyện xấu, cũng sẽ không bị nghiệp cắn nuốt.
Làm một người thường không thể làm chuyện xấu, điều này mà tính là phạm pháp gì đây?
Đối với những kẻ đã sớm thói quen ăn trên ngồi trước mà nói, để cho hắn trở thành người thường so với chết càng thêm khó chịu.
- Vậy sao, vậy mẹ an tâm.
Diệp Gia Ngôn lo lắng hai mẹ con họ có thể phải đối mặt với nước mắt sau song sắt tương lai.
Lạc Tu Trúc yên lặng vỗ lưng nàng, hắn không nói mình ẩn tàng một ít thủ đoạn không thể gặp ánh sáng.
Vì sao cho tới nay hắn chưa từng lây dính mạng người, thứ nhất là bởi vì sẽ tạo nghiệp, thứ hai có chút người.. có lẽ nên xưng là súc sinh, có chút súc sinh không xứng lập tức đi tìm chết, không bắt bọn hắn tra tấn vài chục năm cũng không cách nào phát tiết tức giận trong lòng.
Về phần lúc hắn động thủ có phạm pháp hay không.. ai! Thế giới của hắn đang ở trong thời loạn thế đâu, pháp luật chỉ là thùng rỗng kêu to.
Ở trong bệnh viện nằm đủ ba ngày, Lạc Tu Trúc cuối cùng xuất viện.
Phía trước sở trưởng đi tới bệnh viện, hắn nhân cơ hội nói muốn hỏi thăm tin tức của một người, biết được là liệt sĩ đã qua đời, đối phương vui vẻ đồng ý.
Cho nên sau khi ra viện người của Lạc gia cùng đi vào một nghĩa trang liệt sĩ.
Người hi sinh trong trận tai nạn kia, vô luận có phải là quân nhân hay không đều được thống nhất an táng ở trong này.
Mà mẹ của Lạc Trấn Tinh, sau khi qua đời tro cốt cũng được hợp táng cùng chồng của nàng.
Nhìn mộ bia trước mặt, Lạc Trấn Tinh yên lặng lau chùi tro bụi đọng phía trên.
Diệp Gia Ngôn cùng Lạc Trữ Tương cầm bó hoa đặt trước mộ bia, bái thật sâu.
- Đứa nhỏ này cứ giao cho chúng tôi đi, chúng tôi vẫn luôn yêu thương hắn trước sau như một.
Tuy rằng không phải con ruột, nhưng nuôi nhiều năm như vậy không phải nói muốn dứt bỏ thì có thể dứt bỏ.
Hơn nữa tình huống ngay lúc ấy không ai muốn phát sinh.
Lạc Tu Trúc nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ được khí tức trong nghĩa trang, ấm áp lại thuần túy.
Bởi vì lưu lại công đức, bầu trời nơi này màu lam trong suốt, còn mơ hồ mang theo lốm đốm kim quang.
Đơn giản bái tế xong cho cha mẹ Lạc Trấn Tinh, bọn họ dự tính đi xung quanh du ngoạn một chút, nhưng di động của Lạc Tu Trúc chợt vang lên.
Bên trong truyền ra thanh âm của phó sở trưởng:
- Chào buổi sáng tốt lành Lạc tiểu đồng chí, hiện tại cậu có rảnh không? Tôi tìm được phạm nhân từng buôn nhi đồng, muốn mời cậu đi qua nhìn một chút.
Bước chân Lạc Tu Trúc lập tức ngừng lại:
- Được, tôi đang ở chỗ nghĩa trang, ông tới đón tôi đi.
Hắn dừng một chút, bổ sung:
- Cần hai chiếc xe.
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Trữ Tương hỏi là việc gì, Lạc Trấn Tinh nhớ tới chuyện kẻ buôn người liền vội vàng hỏi:
- Là muốn em hỗ trợ tìm nhi đồng bị bán đi nơi nào sao?
Ôi chao! Có tin tức kẻ buôn người?
Nếu thật sự tìm được người, hơn trăm gia đình nói không chừng là có thể sum họp.