Công Đức Này, Tôi Muốn!

Chương 23:


2 tháng

trướctiếp

- Cậu..

Vương cảnh quan vươn tay muốn ngăn cản hành vi của Lạc Tu Trúc nhưng bị chặn lại.

- Thì ra là thế, ha ha ha!

Lạc Tu Trúc cười lạnh vài tiếng, ngồi trở về vị trí.

Hắn quay đầu nhìn người trong phòng theo dõi nói:

- Còn lại năm bao thuốc nổ, một ở ống dẫn thông gió WC hướng nam lầu một, một ở trong thùng rác bên cạnh cửa hàng châu báu XX mặt đông lầu ba, một ở phía sau lưng thang cuốn lầu bốn, một ở trong kho hàng cửa sau cửa hàng XX lầu sáu, cuối cùng là ở trần nhà cửa hàng đang trang hoàng trên lầu sáu.

Lời của hắn làm toàn trường kinh hãi tại chỗ.

Người kinh hãi nhất là hung phạm.

- Mày.. không có khả năng! Làm sao mày biết!

Hung phạm đột nhiên bạo lên, muốn bổ nhào lên người Lạc Tu Trúc.

Kết quả mới vừa bật lên đã bị Vương cảnh quan bóp chặt sau gáy.

Hắn nhìn hướng phòng theo dõi, ý bảo mọi người nhanh chóng đi lục soát.

- Không có khả năng! Không có khả năng! Làm sao mày biết!

Hung phạm phi thường kích động, một mực kêu gào lên.

Lạc Tu Trúc nhìn khuôn mặt dữ tợn của đối phương, khóe môi nhếch lên, cười thật hung hăng càn quấy.

- Thật nghĩ kẻ ở sau lưng giúp anh cùng cung cấp thuốc nổ cho anh là kẻ tài ba gì sao? Bất quá chỉ là một vai hề không dám tự mình ra mặt mà thôi, một tên hề, cũng dám ở trước mặt tôi múa rìu qua mắt thợ?

Hắn đi tới trước mặt hung phạm, viền bạc bao quanh mắt nổi bật càng thấy được rõ ràng.

Đối mặt ánh mắt này, hung phạm lần đầu tiên sinh ra sợ hãi thật sâu.

Loại cảm giác bị nhìn xuyên linh hồn tạo nên khí thế còn khiến hắn sợ hãi hơn đối với người kia.

- Công đức giả dối này của anh là người kia đưa cho anh đi, chính là sợ anh trước tiên bị báo ứng. Hắn có phải nói qua với anh, cho dù lần này thương trường nổ tung, anh cũng sẽ không bị cảnh sát bắt được?

- Cũng là hắn giúp anh che giấu vị trí năm quả bom này, bảo anh đừng nói với đồng bọn có đúng hay không?

Hung phạm điên cuồng run rẩy lên, ánh mắt trợn tròn, cảm giác một giây sau sẽ rơi ra hốc mắt.

Vương cảnh quan nghe được càng cảm thấy khó bề phân biệt, nhưng có một điều hắn thật khẳng định.

Đó chính là chuyện này không chỉ có hai người tham dự vào, còn có một đồng lõa phụ trợ bọn hắn.

Lạc Tu Trúc đột nhiên vươn tay ra vung lên trên đỉnh đầu hung phạm.

- Vật không thuộc về anh, vậy thì đừng muốn. Báo ứng của anh, hiện tại mới bắt đầu.

Hắn cười nói.

Vương cảnh quan lập tức cảm giác làn da của hung phạm biến lạnh, hung phạm cũng ngừng giãy dụa, gắt gao cuộn tròn thành một đoàn.

- Tôi xem xong rồi, đi thôi?

Nghe được lời của hắn, Vương cảnh quan phất tay với vách tường, ngay sau đó liền có hai cảnh sát vào phòng đem hung phạm mang đi.

Rời khỏi phòng thẩm vấn, hắn cùng Lạc Tu Trúc đi trên hành lang, hai người định quay về phòng khách.

Ai ngờ Lạc Tu Trúc chợt dừng chân lại, hướng hoàng hôn đỏ rực phất tay nói:

- Tôi đem công đức trên người hắn áp đi xuống, người nên bị báo ứng thế nào thì cứ làm sớm đừng quá trễ.

Vương cảnh quan nhìn theo ánh mắt thiếu niên, liền chỉ thấy một mảnh bầu trời, ngoài ra không có gì khác.

Ở một khắc này hắn cảm giác sau lưng lạnh cả người, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh khủng bố.

- Không phải quỷ, đừng nghĩ nhiều.

Cũng may một câu này đem nỗi sợ hãi của hắn làm tiêu tan.

Nhìn bộ dáng Vương cảnh quan, Lạc Tu Trúc bất đắc dĩ.

Với thế giới rách rưới này, làm sao còn có quỷ.

Có quỷ thì phải có địa phủ, còn phải cấp cho người huyền môn thực lực chống cự với quỷ, nhưng sáng tạo những thứ này cần có đủ lực lượng.

Hiện giờ thiên địa chi lực thiếu hụt, đừng nói quỷ, linh hồn đều bị vỡ thành bụi bặm còn phải tuần hoàn lợi dụng.

Ôi chao? Đừng nói, thiên đạo của thế giới này còn rất bảo vệ môi trường.

- Kêu những người bên 404 đi, hôm nay người đứng sau lưng sai khiến có quan hệ với bọn họ.

Lạc Tu Trúc thình lình nói một câu đem phó sở trưởng hoảng sợ quá độ.

Lời này có ý gì?

- Sau khi hung phạm ra tù, liền gặp được một người, hỏi hắn có hứng thú chế tạo tai nạn lớn hơn nữa hay không, hung phạm vui vẻ đồng ý.

- Lúc các vị lục soát thuốc nổ, không phải lục soát ra một ít TNT sao? Đó cũng không phải người bình thường làm được tới tay, cũng là đối phương giao cho hung phạm.

- Sau đó người kia bao trùm một tầng công đức trên người hung phạm, dùng che khuất tội nghiệt của đối phương, phòng ngừa hắn làm kế hoạch chết yểu, lúc sau lại tạo trận pháp cho năm địa phương trong đó, cho các vị không phát hiện được nơi đó có che giấu thuốc nổ, cho nên cảnh sát tìm không thấy.

Phó sở trưởng nghe xong, một ít nghi vấn cũng giải khai.

Bên này cảnh sát đích xác có tò mò TNT từ đâu tới, nguyên lai là người thứ ba cấp cho.

- Vậy tại sao có liên quan với 404?

Hắn dò hỏi.

Lạc Tu Trúc nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, nói tới người mình nhìn thấy trong quá khứ của hung phạm.

- Hắn từng nói với hung phạm, nói hắn trợ giúp hung phạm là vì trả thù 404. Nếu như vậy, nhất định là cừu nhân của bọn hắn.

Hoặc là nói là cừu nhân nguyên sở 404.

Vương cảnh quan nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ cơn tức.

Đám người huyền môn, cao ngạo tham lam, vừa khinh thường cảnh sát cùng người thường, vừa nóng vội muốn vơ vét tiền tài trên người bọn họ.

Hiện giờ vụ án nổ mạnh không thành, nói không chừng có quan hệ chặt chẽ với bọn hắn!

- Tôi đã biết, tiểu đồng chí có thể chờ tôi một chút không? Chờ bọn họ tới đây, có lẽ tôi cần cậu làm chứng.

Sắc mặt Vương cảnh quan vô cùng trầm trọng.

Lạc Tu Trúc chỉ vào phòng khách:

- Tới lúc đó ngài đến đây gọi tôi là được.

Vừa lúc hắn cũng muốn nhìn xem người phụ trách 404, nghe nói đối phương có tới thăm hắn, đáng tiếc khi đó hắn còn đang hôn mê.

Trở lại phòng khách, Diệp Gia Ngôn hỏi hắn có sao không, ngoài ra cũng không hỏi nhiều.

- Không có chuyện gì, còn cách một tầng thủy tinh đâu.

Diệp Gia Ngôn kiểm tra toàn thân con trai, xác định không bị thương mới yên lòng.

- Vậy bây giờ chúng ta?

Mọi người nhìn qua ý hỏi có thể đi rồi chưa?

Lạc Tu Trúc lắc đầu:

- Chưa được, chờ người, con có việc nói với hắn.

Lạc Trấn Tinh nhìn đồng hồ, sờ sờ tay Lạc Tu Trúc, tri kỷ hỏi:

- Anh đi gọi cho em một phần canh gà táo đỏ bồi bổ được không?

Trong lòng bàn tay có chút lạnh, đích xác cần bồi bổ.

Lạc Tu Trúc không cự tuyệt, thân thể này hư nhược như là Lâm muội muội, trước kia hắn còn có thể nhổ được cả gốc cây liễu đâu.

Ngay lúc hắn đang uống canh gà, người sở 404 đi tới.

Nhưng không phải sở trưởng.

- Rốt cục là ai nói có quan hệ với 404 chúng tôi!

Một tiếng gầm rú từ xa truyền tới, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.

Lạc Tu Trúc đang uống canh, liền chứng kiến một trung niên nhân nổi giận đùng đùng chạy tới, nhìn quanh phòng khách.

Theo sau ánh mắt của hắn rơi lên người sáng nhất toàn trường – công đức quá nồng hậu!

Đối phương theo bản năng lui ra sau một bước, nhanh chóng dụi dụi mắt, theo sau chỉ vào mũi Lạc Tu Trúc mắng to:

- Chính là tiểu thằng nhãi con mày bịa đặt bàn tay đen sau màn có quan hệ với chúng ta có phải hay không! Xem ra mày không cần cái miệng này rồi!

Nói xong liền muốn động thủ với Lạc Tu Trúc.

Lạc Tu Trúc cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục uống canh gà.

Một giây sau chợt nghe ầm vang một tiếng, ngón tay của đối phương đã bị Lạc Trấn Tinh nắm chặt, hơn nữa « nhẹ nhàng » bẻ cụp ra sau, đau tới mức người nọ một bên kêu thảm thiết một bên giơ chân.

- Làm gì? Động thủ đánh người? Nơi này chính là sở cảnh sát!

Lạc Trường Canh đứng lên, cùng anh trai song sinh xăn tay áo.

Người này vừa nhìn thấy em trai liền động thủ, khẳng định không phải là thứ tốt!

Theo sát phía sau phó sở trưởng nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời có chút tâm mệt.

Thật giận đêm qua sở trưởng đã rời khỏi Xuyên tỉnh, bằng không cũng không tới phiên người này đi tới.

- Thân cao 1m75, bên tai có sẹo, sẹo này kéo tới cằm, nghe giọng nói hẳn là người phương bắc, trên cổ tay có một đạo tơ hồng, người này ông hẳn là nhận thức a?

Không để ý tới biểu tình hoảng sợ của người nọ, Lạc Tu Trúc chậm rãi uống xong canh gà, lau miệng, thỏa mãn nấc một cái.

Ánh mắt hắn sắc bén nhìn người nọ:

- Xem diễn cảm của ông, đích thật là nhận thức.

- Tôi mặc kệ các ông có ân oán gì, mau chóng tìm được hắn, bằng không tiếp theo nơi khác xảy ra vụ án nổ mạnh, tổn thất chính là các ông.

Câu nói nhẹ nhàng của thiếu niên liền định nhiệm vụ cho 404.

Trung niên nhân khó chịu đứng lên, lớn tiếng chất vấn:

- Dựa vào cái gì!

- Cậu cho mình là ai! Còn muốn sai khiến tôi?

Hoàng hôn chiếu vào vị trí Lạc Tu Trúc đang ngồi, vừa lúc nửa bên mặt là hướng ánh mặt trời, nửa bên nằm trong bóng tối.

Thiếu niên giống như đứng ở chỗ giao giới của đêm tối cùng ánh sáng, nhìn xuống, thẩm phán mọi người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp