Bỏ đi, nằm ba ngày thì ba ngày thôi.
Nhưng nằm xuống không được bao lâu, cửa phòng bệnh mở ra.
Người đi vào là Vương cảnh quan, một trong hai cảnh sát đi theo phía sau phó sở trưởng.
Nhưng lúc này vẻ mặt hắn lại tràn ngập lo lắng.
Hắn chứng kiến toàn bộ người của Lạc gia đều ở trong phòng, lên tiếng chào hỏi, liền đi qua chỗ giường bệnh dò hỏi:
- Lạc tiểu đồng chí, cậu có biết hung phạm đặt mười sáu bao thuốc nổ ở đâu không?
Di?
Người Lạc gia kinh ngạc, không phải nói toàn bộ hung phạm đã cung khai hết rồi sao? Vì sao còn hỏi loại vấn đề này?
Lạc Tu Trúc hỏi lại rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Vị Vương cảnh quan phẫn hận nói chuyện phát sinh trong phòng thẩm vấn, trong đó một hung phạm đích xác nói ra kế hoạch của bọn hắn, nhưng tên hung phạm còn lại cũng là kẻ có nhân cách trái lại xã hội nhân loại, lại đem kế hoạch ban đầu sửa đổi.
- Lúc hắn đặt bao thuốc nổ, có năm không dựa theo kế hoạch mà làm, vì thế làm cho người của chúng tôi căn bản tìm không thấy!
Kỳ quái!
Không phải nói hung phạm sửa đổi kế hoạch kỳ quái, mà là đường đường sở cảnh sát tỉnh chẳng lẽ không có máy móc kiểm tra đo lường thuốc nổ sao?
Vương cảnh quan giải thích:
- Có, làm sao không có! Nhưng chúng tôi phái ra toàn bộ máy móc, đem toàn bộ thương trường đều sưu tầm một lần, nhưng tìm không thấy!
Đây cũng là lý do vì sao hắn phải chạy tới xin giúp đỡ.
- Không phải chúng tôi muốn nhàn hạ, thật sự là không có biện pháp! Thương trường đã bị phong tỏa cả ngày, quần chúng bên ngoài đều sôi nổi nghị luận, chúng tôi không thể tiếp tục kéo dài đi xuống.
Lạc Tu Trúc cũng không nói là không được, chỉ hỏi:
- Vì sao không đi tìm những người huyền môn khác đây? Phương pháp tính vị trí cụ thể của vật thể, không tính rất khó đi?
Kết quả Vương cảnh quan biểu hiện càng thêm tức giận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói:
- Bọn hắn không có tới, nói tìm kỹ một chút là được, dù sao đã bắt được hung phạm, còn lại thì không trọng yếu!
Làm sao mà không trọng yếu? Đó là năm bao thuốc nổ!
Mọi người đều khiếp sợ cùng không hiểu, Lạc Trường Canh thậm chí còn hít sâu một hơi nén giận.
Vương cảnh quan hai tay ôm đầu, càng nói càng giận:
- Chúng tôi khuyên can mãi, rốt cục thì có người đáp ứng rồi, nhưng lại yêu cầu cảnh sát cung cấp thù lao! Thù lao không sao cả, nhưng hắn mới mở miệng là đòi năm mươi ngàn, còn nói đây là giá thấp nhất!
Không phải nói sở cảnh sát không có tiền, bọn họ thậm chí còn thưởng cho hành vi thấy việc nghĩa hăng hái làm lên tới hai trăm ngàn!
Nhưng cách làm của những người đó ở trong mắt cảnh sát giống như là mượn gió bẻ măng!
Lúc trước tìm người đến kiểm tra Lạc Tu Trúc cũng vậy, mở miệng đòi mười ngàn!
Lạc Tu Trúc nheo mắt nhìn chằm chằm Vương cảnh quan, hắn biết huyền môn của thế giới này thật rác rưởi, nhưng không ngờ rác rưởi tới mức như vậy!
Làm người của thế giới này, bọn hắn nếu có thể tu hành huyền học, nói rõ bọn họ từng được thiên đạo giao cho kỳ vọng cao.
Không ngờ bọn hắn ngay cả công đức cũng có thể vứt bỏ.
Công đức không có, nghiệp càng ngày càng gia tăng, khó trách thế giới này sắp xong đời.
- Ha!
Lạc Tu Trúc phát ra một tiếng cười nhạo, theo sau ý vị thâm trường nói một câu:
- Thật là có ý tứ.
Hắn không tin những người đó không nhận thấy được thế giới biến hóa, nhưng dù là như vậy bọn hắn cũng thờ ơ sao?
- Được, tôi đi hỗ trợ, hiện tại đi sao?
Nói xong hắn muốn bước xuống giường.
Vương cảnh quan cũng muốn đi ngay bây giờ, nhưng mà..
- Cậu có thể chứ?
Hôm qua mới đưa vào phòng cấp cứu, hôm nay là có thể xuống giường sao?
Khóe môi Lạc Tu Trúc co rút, hắn chính là muốn mượn cơ hội này rời đi giường bệnh a!
Trong lòng suy nghĩ, trên vai bỗng nhiên có bàn tay vỗ nhẹ, làm Lạc Tru Trúc hoảng sợ.
Quả nhiên, là Diệp Gia Ngôn đứng bên cạnh hắn.
- Mẹ..
Thanh âm của hắn liền thấp xuống, còn mơ hồ mang theo khẩn cầu.
Trong lòng Diệp Gia Ngôn cũng rất rối rắm, một bên là thân thể đứa con, một bên là thuốc nổ.
Nhưng nàng chỉ do dự một chút, đáp ứng:
- Đi thôi, mọi người đi với con.
Sau đó nàng xoay người nhìn Vương cảnh quan, vẻ mặt dịu dàng biến thành sắc bén:
- Ngài muốn tiểu Trúc đi qua, là muốn hỗ trợ như thế nào đây?
Đừng nói với nàng, là muốn mang theo đứa con đi vào thương trường lần lượt lục soát.
Vương cảnh quan vội khoát tay phủ nhận:
- Không không không, chúng tôi làm sao có thể làm cho mọi người đi vào chỗ nguy hiểm như vậy!
Thấy Diệp Gia Ngôn thở ra một hơi hắn liền nói tiếp:
- Chỉ là muốn mang theo Lạc tiểu đồng chí đi phòng thẩm vấn, nhìn mặt hung phạm kia mà thôi.
Thấy vẻ mặt Diệp Gia Ngôn biến hóa, hắn vội nói tiếp:
- Chỉ là ở bên ngoài nhìn xem, không cần đi vào! Còn cách một tầng thủy tinh xem, đối phương không thấy được hắn.
Lúc này Diệp Gia Ngôn mới yên tâm lại, nếu là như vậy đích xác không có gì nguy hiểm.
Lạc Tu Trúc còn tưởng có thể nhân cơ hội ra viện, ai ngờ Diệp Gia Ngôn sờ đầu hắn nói:
- Chờ chuẩn bị xong, chúng ta trở lại.
Cho nên cũng không cần thay quần áo, rõ ràng mặc thêm áo khoác bên ngoài quần áo bệnh nhân là được.
Lạc Tu Trúc:
- Nha!
Lạc Trấn Tinh nhìn ra tiểu cảm xúc của hắn, cúi đầu nói thầm bên tai hắn:
- Chỉ cần nằm một ngày, anh sẽ giúp em cầu tình, xem có thể trước tiên ra viện hay không.
Trong mắt Lạc Tu Trúc hiện tia vui sướng, dùng ánh mắt hăng hăng khen Lạc Trấn Tinh.
Lạc Trấn Tinh dở khóc dở cười.
Cuối cùng Lạc Tu Trúc mặc thêm áo khoác đi ra ngoài.
Dọc đường Vương cảnh quan cũng thuật lại tin tức về hung phạm.
- Chúng tôi điều tra về người kia, lúc hắn còn là vị thành niên đã không ngừng phạm tội, nhưng hành vi phạm tội không nặng, nhốt vào trại tạm giam thiếu niên một thời gian lại phải thả ra.
- Về sau hắn phạm tội cố ý đả thương người, lại bị phán xử ba năm tù có thời hạn, sau khi đi ra không lâu thì xảy ra chuyện này.
- Lần này mặc dù chưa tổn thương tính mạng, nhưng hắn phạm vào luật hình phi pháp chế tạo chất nổ, hơn nữa nhìn trọng lượng cũng đạt tới tình tiết nghiêm trọng.
- Tình tiết nghiêm trọng sẽ phán như thế nào?
Lạc Trường Canh tò mò hỏi một câu.
- Tình tiết nghiêm trọng, mười năm tù trở lên, cũng có tù chung thân cùng tội chết, nhưng hai người kia tạm thời còn chưa nặng tới trình độ này.
Vương cảnh quan nói lần này một người có thể phán mười một mười hai năm, mà kẻ trái lại xã hội nhân loại có thể lên tới mười lăm năm.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của hắn, cụ thể thế nào cần giao cho quan tòa.
Không bao lâu bọn họ về tới sở cảnh sát.
Những người khác lưu trong phòng khách đợi, Vương cảnh quan tự mình mang theo Lạc Tu Trúc đi vào phòng theo dõi cách vách phòng thẩm vấn.
Nhưng khi Lạc Tu Trúc vừa nhìn thấy hung phạm, nhất thời nhíu mày.
Người này, rất kỳ quái.
Lúc này viền bạc quanh mắt hắn xuất hiện.
Những người trong phòng nhìn thấy thiếu niên bước nhanh tới trước mặt thủy tinh, cau chặt mày, tựa hồ phát hiện chuyện gì rất nguy hiểm.
- Để cho tôi đi vào.
Thiếu niên đột nhiên mở miệng, Vương cảnh quan sửng sốt, cũng không hỏi vì sao mang theo thiếu niên đi vào phòng thẩm vấn.
Lạc Tu Trúc ngồi trước mặt đối phương, Vương cảnh quan đứng một bên, phòng ngừa hung phạm đột nhiên nổi điên.
Hung phạm nhìn thấy thiếu niên đang muốn mở miệng cười nhạo, kết quả nghe được thanh âm thiếu niên âm lãnh vang lên:
- Sau khi anh ra tù gặp được người kia tiếp tục cho anh thả bom trong thương trường?
Thân thể hung phạm cứng đờ, chậm rãi cúi đầu, cả người cuộn tròn tựa hồ phi thường sợ hãi.
Nhưng Lạc Tu Trúc lại chứng kiến ánh mắt hắn cực kỳ giống lang sói đói bụng thật nhiều ngày, hận không thể một giây sau bổ nhào qua đem mình xé nát làm thịt.
Đây không phải sợ hãi, đây là biểu hiện cúi người muốn tấn công người khác.
Chứng kiến hắn không nói lời nào, Lạc Tu Trúc cũng không đợi, trực tiếp xé mở sương mù bao phủ trên người hung phạm, đem quá khứ của hắn nhìn thấy thật rõ ràng.
Qua vài phút ngắn ngủi, ngay cả Vương cảnh quan cũng nhận thấy được ý xấu của hung phạm thì thiếu niên bật dậy, lập tức đi hướng hung phạm.
Không đợi Vương cảnh quan ngăn cản, bàn tay thiếu niên bóp chặt cằm hung phạm, mạnh mẽ giật lên đầu của hắn, cùng hai mắt của mình đối diện.
Hung phạm không nghĩ tới thiếu niên gan lớn như vậy, còn dám nhích lên gần mình.
Nhưng khi hắn đối diện ánh mắt phi nhân loại của thiếu niên, hắn nhất thời cảm giác được thân thể của mình không thể nhúc nhích.