Lạc Trấn Tinh ngồi xổm bên cạnh Diệp Gia Ngôn, thật cẩn thận hỏi:

- Mẹ, tiểu Trúc thế nào?

Qua hồi lâu Diệp Gia Ngôn mới kịp phản ứng, nhìn hai đứa con trai bên cạnh, nàng thong thả quay đầu lại, nhìn đèn đỏ chói mắt trước phòng cấp cứu.

- Tiểu Trúc hắn, trong bệnh viện thông tri chuẩn bị tâm lý.

Mãi tới lúc này nước mắt của nàng mới từng giọt rơi xuống.

Con trai của nàng, làm sao lại nhấp nhô như vậy đây?

Càng nghĩ trong lòng nàng càng khó chịu, cũng càng thêm áy náy.

Nếu không phải vợ chồng nàng sơ sẩy, đứa con cũng không cần chịu những nỗi khổ này.

Hai anh em không biết làm sao an ủi mẹ mình, đành không ngừng vỗ nhẹ sau lưng của nàng.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cuối cùng mở ra.

Diệp Gia Ngôn nhào về hướng bác sĩ, nắm chặt cánh tay hắn:

- Bác sĩ! Con tôi thế nào!

Bác sĩ làm yên lòng vỗ vỗ tay nàng, thần tình mệt mỏi cười nói:

- Tình huống đã muốn ổn định lại, người bệnh không cần lo lắng tính mạng.

Nhắc tới cũng thật kỳ quái, máu chảy không ngừng, ngay lúc bọn họ nghĩ đứa nhỏ này không còn cứu được, máu đột nhiên dừng lại, hơn nữa tình huống thân thể nhanh chóng khôi phục.

Không ai biết rốt cục xảy ra chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể quy công kỳ tích sinh mệnh.

Rất nhanh, Lạc Tu Trúc đã được y tá đẩy đi ra.

Diệp Gia Ngôn cùng hai anh em ghé vào bên cạnh nhìn kỹ xem, phát hiện thần sắc thiếu niên có chút tái nhợt, cũng không có dị thường nào khác.

Bác sĩ đã cùng Diệp Gia Ngôn bọn họ nói rõ tình huống phẫu thuật, cũng không đem công lao kéo lên người mình.

Mà nghe xong lời của hắn, trong đầu ba người lập tức liền hiện ra hai chữ công đức.

Sau khi đưa vào phòng bệnh, phó sở trưởng mang theo một người già tóc bạc đầy nếp nhăn đi tới.

- Đây là sở trưởng 404, cũng là hội trưởng hội huyền học.

Phó sở trưởng theo chân bọn họ giới thiệu.

Trước giờ sở 404 hợp tác với quốc an, lần này đến đây là vì tìm tòi nghiên cứu năng lực của Lạc Tu Trúc.

Chỉ cần tinh thông quẻ học, đích xác có thể biết quá khứ cùng tương lai của một người.

Nhưng tuyệt đối không giống như Lạc Tu Trúc muốn nhìn thì xem, hơn nữa còn thấy rõ tình huống thật chi tiết.

Hơn nữa thiên địa chi lực trên người Tôn Anh bị tước đoạt, toàn bộ quẻ học cùng trí nhớ trận pháp bị trống rỗng, trở nên giống như một người thường.

Đây không phải một người biết huyền học bình thường có thể làm được.

Ánh mắt lão nhân sâu thẳm, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên trong phòng bệnh, công đức trên người thiếu niên giống như là chất lỏng nồng đặc, thong thả chảy xuôi trên người hắn, không ngừng chữa trị thân thể hắn.

Công đức nồng hậu hắn chưa từng gặp qua.

Năng lực thiếu niên cũng là thứ hắn chưa từng gặp qua.

Nhưng bất kể như thế nào, thiếu niên đích xác liều lĩnh tính mạng của mình, cứu vớt hơn một ngàn mạng người trong thương trường.

Nếu không có một quẻ cuối cùng được hắn tính ra, một khi mười sáu quả bom bị kíp nổ, hậu quả khó lường.

Đúng lúc này, một đạo.. không chỉ là một đạo quang mang chói mắt từ trên trời giáng xuống, lập tức rơi vào trong thân thể Lạc Tu Trúc.

Đó là công đức!

Lão nhân vội vàng nghiêng đầu nhìn phó sở trưởng:

- Hai hung phạm kia đã cung khai rồi sao?

Phó sở trưởng ngẩn người, lấy điện thoại trực tiếp hỏi, vừa hỏi mới biết được nguyên lai có một hung phạm nghĩ người kia tiết lộ bí mật, cho nên vội vàng đem những gì mình biết cung khai đi ra.

Người bên kia điện thoại hiểu rõ tình huống, tức giận thiếu chút nữa nghẹn ra bệnh tim.

- Hai người này! Một người có nhân cách trái lại xã hội, sau khi bị bắt không hề có lòng ăn năn, người kia thì thù người giàu có! Cảm thấy được toàn bộ kẻ có tiền trên đời này nên đi chết, mà người này, cũng là đầu sỏ gây nên trù hoạch sự kiện nổ thương trường lần này!

Nếu quả thật nổ mạnh, ít nhất nửa thương trường bị tạc không có.

Sắc mặt phó sở trưởng vô cùng trầm trọng, hắn không ngờ trong tỉnh lại phát sinh sự kiện nghe rợn cả người như vậy.

Đồng thời hắn cũng cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn hôm nay Lạc Tu Trúc đi tới Xuyên tỉnh, không được hắn báo động trước, lần này vụ án nổ mạnh sẽ không hữu kinh vô hiểm chấm dứt.

Lão nhân thở phào nhẹ nhõm, xoay người, chứng kiến bộ dáng lo lắng hãi hùng của ba người thân của thiếu niên, hảo tâm an ủi:

- Yên tâm đi, công đức đã rơi xuống trên người hắn, đang chữa trị thân thể hắn, nói không chừng ngày mai có thể xuất viện.

Tuy rằng hắn cũng là lần đầu tiên chứng kiến công đức được sử dụng như vậy, cũng không biết đây là năng lực độc hữu của hắn hay là kỹ thuật có thể ngoại truyền.

Lão nhân chống gậy, yên lặng rời khỏi nơi này.

Về thiếu niên này chỉ sợ hắn cần báo cáo lên cao tầng, làm cho cao tầng nhiều chú ý hướng đi của thiếu niên.

Trực giác nói cho hắn biết, sau này thiếu niên sẽ ngăn cản vô số án kiện làm cho người ta sợ hãi, cứu vớt càng nhiều người.

Lời của lão nhân làm yên lòng tâm tình của mấy người Diệp Gia Ngôn, nhất là phó sở trưởng ý đặc biệt nhắc nhở thân phận của lão nhân cho họ nghe qua.

Tới sáng hôm sau, Lạc Tu Trúc ngủ mê cả đêm rốt cục mở mắt.

Lúc mất đi ý thức, hắn cảm giác có một cỗ dòng nước ấm không ngừng lao vào trong thân thể của mình.

Trong ấm áp có chút nóng hâm hấp, cảm giác như ngâm mình trong suối nước nóng.

Cẩn thận nghĩ nghĩ, đoán chừng là ngăn cản vụ án nổ mạnh mang đến công đức đi.

Hắn quay đầu, lúc này trong phòng bệnh không có một bóng người, chỉ có thanh âm tiếng máy móc kêu tích tích.

Lạc Tu Trúc chống tay vào lan can ngồi dậy, cảm giác được có chút mê muội.

Cho dù có công đức, mất máu quá nhiều vẫn tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho thân thể của hắn.

Chỉ là động tác ngồi dậy, hắn cũng cảm giác có chút tốn sức.

Được, thân thể càng thêm hư nhược rồi.

Hắn ấn cái nút trên đầu giường, không bao lâu ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Loảng xoảng một tiếng, cửa phòng bật mở, Diệp Gia Ngôn sắc mặt tái nhợt chứng kiến đứa con tỉnh dậy, hốc mắt nhất thời liền đỏ.

Nàng vừa bổ nhào lên người thiếu niên, chợt nghe thanh âm chột dạ giải thích:

- Thực xin lỗi, làm cho mẹ lo lắng.

Nơi cửa phòng không chỉ có một mình mẹ hắn.

Lạc Trữ Tương cùng Lạc Khải Minh nghe được tin tức Lạc Tu Trúc vào phòng cấp cứu, trực tiếp ngồi chuyến bay sớm nhất bay tới đây.

Hai người xuống máy bay lập tức chạy tới bệnh viện, hiện tại toàn thân đều hốc hác.

Nhưng nhìn thấy đứa con đã tỉnh lại, mọi người chợt thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lạc Tu Trúc vươn tay hướng bọn họ, mọi người còn đang khó hiểu, cuối cùng Lạc Trấn Tinh vội vàng đem đầu tiến đến.

- Đừng lo lắng cho con, con có công đức bàng thân, không chết được.

Tay của hắn dán lên mặt Lạc Trấn Tinh, theo sau Lạc Trấn Tinh cảm giác được một cỗ ấm áp, từ trên mặt chảy xuôi khắp toàn thân.

Cảm giác kỳ diệu làm cho hắn trừng lớn hai mắt.

- Được rồi, kế tiếp.

Lạc Tu Trúc rút tay về lại nhìn qua.

Những người khác tuy không rõ hắn muốn làm gì, nhưng vẫn học theo hành động vừa rồi của Lạc Trấn Tinh dán lại gần.

Lúc này bọn họ cũng cảm giác được một cỗ ấm áp.

Đến cuối cùng thì Lạc Tu Trúc đặt tay lên mắt của Diệp Gia Ngôn:

- Mẹ khóc nhiều quá không tốt cho ánh mắt đâu.

Dòng nước ấm một mực lưu chuyển quanh mắt, làn da có chút sưng đỏ lập tức liền khôi phục.

Lạc Tu Trúc lẳng lặng nhìn Diệp Gia Ngôn, ánh mắt càng thêm nhu hòa.

Diệp Gia Ngôn khóc đỏ cả mắt, làm cho hắn nhớ lại đồng bạn ngày xưa, mỗi lần mình bị thương đối phương đều khóc sưng cả mắt.

Khí tức trên người Diệp Gia Ngôn cùng người kia có chút tương tự, cường đại lại ấm áp, nhưng có đôi khi phi thường cảm tính yếu ớt.

Người mẹ như vậy, hẳn chính là gương mẫu người mẹ trong lòng mỗi người đi.

Thật đáng tiếc..

Trong lòng Lạc Tu Trúc thầm thở dài một hơi, đáng tiếc tiểu đáng thương không được hưởng thụ.

Nằm hơn nửa ngày, Lạc Tu Trúc có chút không chịu nổi.

- Con muốn xuất viện..

Lạc Tu Trúc níu lấy ống tay áo Diệp Gia Ngôn, tội nghiệp nói.

Nhưng nàng vẫn là câu nói kia:

- Không thể!

Tuy rằng bác sĩ nói tình huống trước mắt thật ổn định, nhưng nàng vẫn mở phí nằm viện ba ngày, làm cho con trai ngoan ngoãn nằm bệnh viện suốt ba ngày.

Nhìn bộ dạng của em trai, Lạc Trường Canh cười hì hì gom lại gần, hung hăng bắn lên trán hắn một cái.

- Cho em trường giáo huấn! Sau này tuyệt đối không được sử dụng ba lượt năng lực trong một ngày.

Bọn họ cũng bị hung hăng hù dọa, cho dù hiện tại không có việc gì nhưng bọn họ vừa hồi tưởng lại tình huống trước đó, vẫn cảm thấy có chút chân mềm.

Lạc Trấn Tinh đè lại bả vai Lạc Tu Trúc, còn tri kỷ kéo mền đắp cho hắn.

- Nằm vài ngày đi, sau khi ra viện chúng ta chơi trong Xuyên tỉnh một chút.

Hắn vỗ nhẹ ngực Lạc Tu Trúc, thở dài một hơi nói.

- Hiện tại anh nhắm mắt lại chỉ thấy bộ dạng đẫm máu của em, mẹ đưa em vào phòng cấp cứu, nàng khẳng định càng thêm sợ hãi, em xem như suy nghĩ cho mẹ, nằm im một chút đi.

Lạc Tu Trúc cúi đầu nhìn bàn tay của hắn đặt trên lồng ngực của mình, theo sau lạch cạch một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play