Công Đức Này, Tôi Muốn!

Chương 20:


2 tháng

trướctiếp

Một hơi toàn bộ nói xong, Lạc Tu Trúc lại phun ra một búng máu.

Lần này cảm giác đau đớn nơi ngực đã lan tràn hơn nửa thân trên, nhất là vị trí cột sống.

Lạc Tu Trúc có cảm giác mình đang bị rút lấy tủy sống, hơn nữa còn không được đánh thuốc tê!

Diệp Gia Ngôn sắp bị dọa khóc, trước kia nàng đi sưu tầm bằng chứng suýt nữa bị người đánh gãy chân, nàng cũng không đến nỗi sợ hãi như hiện tại.

Lạc Tu Trúc thở sâu một hơi, lúc này người xung quanh bị tình cảnh bi thảm của hắn làm hoảng sợ, sôi nổi nhìn qua nơi này.

Hắn cố nén đau đớn, đẩy Lạc Trường Canh cùng Lạc Trấn Tinh:

- Nhanh lên! Bọn.. bọn hắn sắp rời đi..

Nếu để bọn hắn chạy, lần này mình thiệt thòi lớn.

Lạc Trường Canh có chút rối rắm, nhưng Lạc Trấn Tinh thật sâu liếc mắt nhìn Lạc Tu Trúc một cái, liền kéo cánh tay nhị ca nhanh chóng chạy vào thương trường.

- Nhị ca, chúng ta không thể không công làm cho tiểu Trúc hộc máu!

Một câu này lập tức khiến cho Lạc Trường Canh hạ quyết tâm.

Lúc này người xung quanh tụ tập lại, còn muốn hỏi Diệp Gia Ngôn đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Gia Ngôn nhìn ý thức của Lạc Tu Trúc dần dần trở nên mơ hồ, không kịp nói cái gì vội vàng gọi 120 cấp cứu.

Lạc Tu Trúc cũng chưa ngất xỉu, hắn còn bảo lưu lại chút ý thức cuối cùng.

Nhưng cảm giác đau đớn tê liệt trong thân thể khiến cho hắn càng thêm thống khổ.

Hắn không nghĩ tới dùng lực lượng thêm lần thứ ba, lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Đau, thật sự đau, còn đau đớn hơn bất kỳ thương thế nào hắn từng chịu đựng qua.

Lạc Tu Trúc cắn chặt môi dưới của mình, cố gắng không để cho mình ngất xỉu.

Diệp Gia Ngôn gọi điện thoại xong, nhìn trong miệng Lạc Tu Trúc không ngừng hộc ra máu tươi, nước mắt liền tràn ra không dứt.

- Tiểu Trúc! Đừng dọa mẹ! Van cầu con đừng có việc!

Nàng thật vất vả mới tìm về đứa con, không thể tiếp tục bị mất đi!

Lạc Tu Trúc ho khan một tiếng, máu rơi xuống đất, hắn suy yếu nhắc nhở:

- Báo.. cảnh, nổ.. thuốc nổ..

- Gọi rồi gọi rồi! Mẹ đã báo cảnh!

Diệp Gia Ngôn ôm chặt hắn, trên mặt lẫn quần áo của nàng lây dính không ít vết máu.

Bên kia Lạc Trường Canh cùng Lạc Trấn Tinh căn cứ tin tức mà Lạc Tu Trúc cung cấp, không bao lâu đi tới mục đích.

Hai anh em mỗi người phụ trách một tầng, bọn họ giả vờ đi vệ sinh, dùng sức đập cửa.

Bên trong hung đồ tin là thật, vội vàng che giấu thuốc nổ xong, lúc này mới mở cửa.

Kết quả vừa mở cửa, bọn hắn bị chộp lấy cánh tay, người kia liền dùng sức bẻ ngược ra sau.

Nhất thời trong phòng vệ sinh nam liền vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Thanh âm này làm người đi đường đang đi vệ sinh đều run run.

- Giúp một việc! Người này mang theo thuốc nổ, giúp tôi tìm dây thừng trói hắn lại!

Thuốc.. thuốc nổ!

Người đi đường nháy mắt cảm thấy da đầu run lên, nhanh chóng tìm kiếm dây thừng.

Mà hung đồ bị anh em Lạc gia đè lại, không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn thanh niên phía sau.

- Làm sao mày biết!

Chuyện này cũng chỉ có hai người biết, vì sao lại xuất hiện người thứ ba?

Bọn hắn theo bản năng tưởng một người khác tiết lộ ra ngoài, trong lòng lập tức toát ra cỗ lửa giận bị phản bội.

Người đi đường tìm được dây thừng, giúp đỡ bọn họ đem hung đồ trói chặt.

Tiếp theo Lạc Trấn Tinh đi tới phòng WC cuối cùng, trên dưới đánh giá một chút, phát hiện sau lưng bồn cầu có một đồ vật như là cái túi gì đó.

Hắn không dám lộn xộn, chỉ đành chờ cảnh sát đi tới.

Vừa nghe nói có bom, còn ở trong thương trường, người của sở cảnh sát lúc nhận được điện thoại, cảm giác trái tim mình đột nhiên ngừng đập.

Không bao lâu thật nhiều cảnh sát chạy tới.

Nhưng bọn họ vừa xuống xe, liền nhìn thấy một thiếu niên toàn thân đầy máu, đang được đưa lên xe cứu thương.

Lạc Tu Trúc cảm giác ý thức của mình không kiên trì được bao lâu, cũng may cảnh sát đã chạy tới.

Hắn run rẩy vươn tay, chỉ chỉ hai bóng người đứng phía sau giống như đã từng quen biết – lúc ấy là hai cảnh sát đứng sau lưng phó sở trưởng.

Diệp Gia Ngôn lập tức hiểu được hắn muốn làm gì, vội vàng cho bác sĩ tạm thời dừng xe, chính mình nhảy xuống xe hướng hai người chạy tới.

- Cảnh quan!

Hai người nghe tiếng hô của một nữ nhân, theo bản năng nhìn qua, phát hiện thân ảnh Diệp Gia Ngôn.

Bọn hắn ngẩn người, theo sau trừng to mắt hoảng sợ nhìn thấy thiếu niên nằm trong xe cứu hộ.

Đó.. không phải là Lạc Tu Trúc đi?

Thiếu niên rời khỏi sở cảnh sát mới bao lâu? Làm sao lại cần tới xe cứu thương đây?

Bọn họ nhanh chóng đẩy ra đám người, đi tới bên cạnh Diệp Gia Ngôn, liền bị nàng nắm lấy cổ tay kéo tới chỗ xe cứu thương.

Nhìn thấy vết máu cùng thiếu niên gần như đang hấp hối, trong đầu hai người trống rỗng.

- Cậu..

Diệp Gia Ngôn không quản bọn họ muốn nói gì, liền đem chuyện con mình chạy vào thương trường bắt người nói ra, hơn nữa chuẩn xác báo ra vị trí của hung đồ.

Lạc Tu Trúc nhẫn nhịn cảm giác mê muội, suy yếu hổn hển nói ra câu nói sau cùng.

- Tổng cộng.. 16.. khối.. thuốc nổ.

Vừa dứt lời, toàn bộ người nghe được con số này nhất thời hoảng sợ.

Mười sáu khối thuốc nổ! Sao lại nhiều như vậy!

Không kịp khiếp sợ, hai người lập tức truyền đạt mệnh lệnh, toàn diện phong tỏa thương trường, toàn bộ người bên trong đều phải lập tức rút khỏi!

Trước mắt còn không biết là 16 khối thuốc nổ gì, nhưng bọn hắn không dám xem thường.

Vạn nhất hung đồ chuẩn bị là loại TNT, cả thương trường phỏng chừng phải biến thành đống hoang tàn.

Nói xong câu nói sau cùng, Lạc Tu Trúc cuối cùng an tâm ngất xỉu.

Trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức, hắn loáng thoáng nghe được thanh âm thở dài non nớt.

Toàn thân thiếu niên như bị ngâm trong máu, lúc đưa vào bệnh viện cáng giường đều bị nhuộm đỏ.

- Xuất huyết nhiều! Nhanh! Kiểm tra nhóm máu chuẩn bị sẵn truyền máu!

- Chuẩn bị cấp cứu!

- Tình huống khẩn cấp! Tình huống khẩn cấp! Phòng cấp cứu lầu một khoa cấp cứu, người vừa trưởng thành!

Nhìn con trai bị đưa vào phòng cấp cứu, Diệp Gia Ngôn ngã quỵ xuống đất, một nữ cảnh hộ tống nàng đi tới hốc mắt đều phiếm đỏ.

Nàng hiểu được nỗi thống khổ của một người mẹ, nhưng nàng cũng rất nghi hoặc, rõ ràng không có phát sinh nổ mạnh, vì sao thiếu niên này hộc máu nhiều như vậy?

Lúc này các vị thầy thuốc đang kiểm tra cho thiếu niên, da đầu đều run lên.

Cũng không biết thiếu niên rốt cục đã trải qua chuyện gì, toàn bộ nội tạng khí quan đều rướm máu, dù là làn da cũng vậy, điều này làm toàn thân hắn giống như là bị máu ngâm qua.

Càng nhiều bác sĩ chạy tới, bọn họ chỉ có thể chữa trị từng chút từng chút vị trí chảy máu.

Mà bên kia, sở cảnh sát đem toàn bộ thương trường đều vây quanh, liền mang theo người đi vào.

Vừa đi tới chỗ thang cuốn lầu một, bọn hắn liền chứng kiến một đám người áp lên hai nam nhân đi tới.

Sau khi khống chế được hung phạm, hai anh em Lạc Trấn Tinh cùng Lạc Trường Canh tụ lại, nhìn thấy cảnh sát đã tới liền đi xuống.

Nhìn thấy võ cảnh trước mặt, Lạc Trấn Tinh chỉ vào hai hung phạm bị bịt miệng, giải thích:

- Hai người này mang theo bao thuốc nổ muốn đem thương trường nổ tung. Một trong phòng vệ sinh nam hướng đông nam trên lầu hai, một trong phòng vệ sinh nam hướng tây bắc lầu bốn, bao thuốc nổ phóng trong phòng WC cuối cùng phía sau bồn cầu, chúng tôi cũng không có chạm qua.

Võ cảnh cầm đầu đã khai thông qua với thủ trưởng, xác nhận hai thanh niên này là người đi đường vô tội, mới từ trong tay bọn họ tiếp nhận hung phạm.

Nhưng những người khác cũng không thể rời đi.

Bởi vì bọn họ còn muốn xác nhận trừ bỏ hai kẻ hung phạm này, còn có đồng lõa nào khác hay không.

Những người đi đường hỗ trợ nguyên bản còn có chút oán hận, nhưng ngẫm lại lời của cảnh sát có đạo lý, vì thế rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.

Một đoàn cảnh sát trước khi đến đã nhận được thông tri, trong thương trường tổng cộng có mười sáu khối thuốc nổ.

Nhiệm vụ của bọn họ chính là, tìm được chúng nó.

Hai hung phạm bị mang đi không cam lòng nhìn thanh niên đi ra cửa lớn, nếu không phải bọn hắn đột nhiên xuất hiện, nổ mạnh sớm đã bắt đầu!

Bọn hắn phế đi nhiều tâm tư làm kế hoạch, trong tích tắc toàn bộ thất bại!

Rời khỏi thương trường, hai anh em đã được một người đưa lên xe cảnh sát.

- Đi thôi, tôi đưa hai cậu đi bệnh viện, đồng chí Lạc Tu Trúc đột nhiên xuất huyết rất nhiều, đã đưa vào phòng cấp cứu.

Trong lòng hai anh em lập tức căng thẳng.

- Tiểu Trúc làm sao vậy?

Thanh âm Lạc Trường Canh có chút run rẩy.

Cảnh sát lái xe lắc đầu:

- Không biết, cấp trên chỉ lệnh cho tôi trực tiếp đưa hai cậu đi qua.

Ba người rất nhanh đi tới bệnh viện.

Vừa chạy vào khoa cấp cứu, liền chứng kiến Diệp Gia Ngôn quỳ ngồi dưới đất.

Nữ cường nhân thông minh lanh lợi tài giỏi, hiện giờ đầy mặt nước mắt, vẻ mặt suy sút, trong lòng hai anh em càng thêm hoảng hốt.

- Mẹ!

Lạc Trường Canh tiến lên, ôm cổ Diệp Gia Ngôn, nhìn thấy hai tay nàng dính đầy máu, vội vàng lấy khăn ướt lau qua.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp