Tốt xấu đã cho ba trăm ngàn, còn tự mình mở miệng khẩn cầu, thái độ này có thể nói là phi thường thành khẩn.
Nói xong, viền bạc lại xuất hiện, thiếu niên ngẩn người nhìn chăm chú vào ảnh chụp trong tay.
Những người khác không dám thở mạnh, trong lòng phó sở trưởng cùng hai cảnh sát vừa mừng vừa sốt ruột.
Bọn họ cũng không hiểu huyền học, cũng không biết những người khác cùng Lạc Tu Trúc có gì khác nhau.
Nhưng mèo đen mèo trắng, có thể bắt được chuột chính là mèo giỏi.
Quản hắn xem bói hay làm gì, chỉ cần biết được chỗ ở của nhi đồng thì đủ rồi.
Không bao lâu, đôi mắt thiếu niên chợt nháy một cái, viền bạc lập tức biến mất không thấy gì nữa.
- Thấy được, đứa nhỏ này là người bên ngoài, nguyên gia đình là người trấn Đỗ Xuyên khu Z Quý tỉnh, sinh ra tháng 6 năm 95, lúc bị bắt cóc chỉ có bốn tuổi.
Mấy tin tức này toàn bộ phù hợp với tư liệu đã có!
Lạc Tu Trúc nhìn ba đôi mắt tràn đầy kích động cùng chờ mong, bỗng nhiên chợt cảm thấy những người thường này càng thêm đáng giá tín nhiệm hơn người trong huyền môn.
Thay vì đợi những người trong huyền môn cứu vớt thế giới, còn không bằng chờ mong người thường đâu.
- Hiện tại hắn đang ở Hỗ thị, đi làm trong công ty tài chính hữu hạn Hữu Dân khu A, tên gọi là Lý Dịch.
Nói xong hắn đem tấm hình đưa cho phó sở trưởng.
Thân phận địa chỉ đều có, có thể thông tri cha mẹ đi cùng người này quen biết nhau.
Về phần sau khi bị bắt cóc đã trải qua chuyện gì, hãy để cho đương sự tự mình kể ra thì tốt hơn.
Toàn thân phó sở trưởng đều đang run rẩy, hắn vội vàng lấy ra điện thoại, bấm một dãy số liền xông ra ngoài.
Hai người khác thấy thế ngượng ngùng cười:
- Thực xin lỗi a tiểu đồng chí, hắn có chút kích động..
Lạc Tu Trúc cũng không để ý chút chi tiết nhỏ, hắn lưu lại số điện thoại của mình, nói đợi khi tìm được ảnh chụp của nhân viên tương quan thì gọi điện cho mình.
- Tôi nói rồi, tốt nhất là nhìn thấy bản nhân, như vậy tôi nhìn thấy quá khứ sẽ càng nhiều hơn một chút.
Bởi vì đề cập hơn một trăm đứa bé, hắn không xác định xuyên thấu qua ảnh chụp có thể chứng kiến toàn bộ hay không.
Hai người nặng nề gật đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ hết sức tìm kiếm.
Sau khi rời đi sở cảnh sát, Lạc Trấn Tinh nhìn nhân viên cảnh sát đột nhiên bận rộn lên, lại nhìn qua Lạc Tu Trúc đang vươn vai.
Tự nhi đồng bị bắt cóc buôn bán, nỗi đau này không ai dám tưởng tượng.
Trước hôm nay hắn vẫn cảm thấy thiếu niên có chút thần dị mà thôi.
Mà khi thiếu niên tinh chuẩn nói ra địa chỉ của nhi đồng bị bắt cóc, hắn cảm thấy được thiếu niên tồn tại có lẽ chính là vì giảm bớt khổ sở của nhân gian.
Diệp Gia Ngôn là một người mẹ, trong nội tâm nàng cảm giác tự hào nồng hậu chưa từng có từ trước tới nay.
Tự hào con út của mình, có thể lợi dụng năng lực của mình đi bù đắp lại nỗi tiếc nuối nhiều năm của những gia đình có đứa con bị bắt cóc.
- Tiểu Trúc, em thật sự quá tuyệt vời!
Ngay cả Lạc Trường Canh cũng không nhịn được khen.
Có thiếu niên ở, hơn trăm gia đình rốt cục có thể đoàn viên!
Đối mặt với ánh mắt kích động của bọn họ, Lạc Tu Trúc vươn tay, áp chúi xuống tâm tình của bọn họ.
- Còn không biết bọn họ có tìm được nhân viên tương quan hay không, cuối cùng có thể chứng kiến bao nhiêu cũng không xác định, đến lúc đó vui vẻ cũng không muộn.
Vừa dứt lời hắn liền bị Diệp Gia Ngôn ôm chầm lấy, còn hung hăng xoa nắn một trận.
- Mặc kệ! Bảo bối của mẹ chính là lợi hại nhất! Đi! Chúng ta đi dạo phố đi, mẹ mua cho con thật nhiều đồ vật mới được!
Tiểu bảo bối lợi hại giỏi giang như vậy! Sao có thể không thưởng cho hắn một chút đây?
- Đi! Chúng ta đi thương trường!
Bị buộc đi mua sắm Lạc Tu Trúc rất là bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ tới khí lực của mẹ ruột lại lớn như thế!
Vừa rồi em út còn lợi hại như vậy, hiện tại lại lộ ra biểu tình chán nản, điều này làm Lạc Trường Canh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Một hàng bốn người đi tới vị trí trung tâm thành phố, Diệp Gia Ngôn không chút nghĩ ngợi, liền mang theo Lạc Tu Trúc hướng tòa thương trường lớn nhất đi tới.
Thương trường này cũng là một trong những thương trường lớn nhất bán hàng hiệu nổi tiếng trong cả nước.
Nhưng còn chưa đi vào, Lạc Tu Trúc chợt cảm giác không đúng lắm.
Hắn lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn thương trường lóe ra ngân sắc quang mang.
Chỉ thấy trên đại lầu xa hoa đang chậm rãi tụ tập một đoàn sương khói màu đen.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt hắn chợt ngưng trọng lên.
Hắc vụ dần dần tụ tập liền ý nghĩa, tòa thương trường này rất nhanh sẽ gặp được một hồi tai nạn.
Hơn nữa màu đen thâm thúy, cũng ý nghĩa nơi này chỉ sợ sẽ chết không ít người.
- Em đang nhìn cái gì?
Lạc Tu Trúc quay đầu lại, đối diện ánh mắt tò mò của Lạc Trấn Tinh.
Hắn nhu nhu trán mình, ở một khắc này hắn thật sự cảm giác được có chút đau đầu.
Công đức là tốt, nhưng vì sao lại có nhiều chuyện sốt ruột như vậy đây?
Đi tới thế giới này, ngày hôm sau liền cử báo tên buôn người, ngày thứ ba gặp được bà già giết con dâu cháu nội, ngày thứ tư đánh lên ngôi sao hút ma túy nối giáo cho giặc..
Hôm nay là ngày thứ năm mà thôi, gặp được đạo sĩ lây dính mạng người, bây giờ lại gặp được thương trường sắp có người tử vong.
Hắn cũng không phải là học sinh tiểu học tử thần!
Tuy rằng trong lòng không nhịn được mắng một tiếng, nhưng hắn cũng không phải là người thấy công đức mà lại bỏ qua.
Nhưng hai lần cơ hội hôm nay đã dùng xong.
- Nơi này cần phát sinh một việc, con cần nhìn một chút tương lai.
Một ngày hắn nhiều nhất sử dụng ba lượt năng lực là tối đa, nhiều hơn nữa linh hồn của hắn sẽ vỡ ra.
Những người khác cũng nghe được lời của hắn, lập tức dừng bước lại, kinh ngạc nhìn thương trường trước mắt.
Hôm nay là cuối tuần, trong thương trường người đến người đi nhiều vô kể, nơi này vạn nhất xảy ra sự cố.. tai họa không chỉ là một người.
Nhưng Lạc Trấn Tinh đột nhiên nhớ tới một vấn đề:
- Hôm nay em sử dụng số lần không phải đủ rồi sao?
Một lần xem đạo sĩ vô lương, một lần xem nhi đồng bị bắt cóc, hắn không phải không thể tiếp tục sử dụng sức mạnh sao?
Hai người khác cũng lập tức nhớ ra, Diệp Gia Ngôn theo bản năng siết chặt cánh tay Lạc Tu Trúc.
- Tiểu Trúc!
Khuôn mặt nàng thê lương bi ai nhìn thiếu niên.
Lạc Tu Trúc tiếp xúc ánh mắt của nàng, trong lòng ấm áp, vỗ vỗ lưng bàn tay nàng, làm yên lòng nói:
- Con còn có thể dùng thêm một lần, không có vấn đề lớn.
Hai lần thì chắc chắn không có ảnh hưởng gì với thân thể, nếu là lần thứ ba.. có lẽ có chút miễn cưỡng.
Nhưng nhìn tội nghiệt biến thành hắc vụ đen tuyền, nếu mình ngăn cản được phạm tội lần này, công đức tới tay tuyệt đối sẽ không thiếu!
Trong nháy mắt ngắn ngủi, hắn cũng đã cân nhắc xong xuôi.
Lúc hắn mở mắt, thương trường ngăn nắp xinh đẹp có một bên bị tạc hủy.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc nổ cùng mùi máu tươi, tiếng la khóc, tiếng còi xe cảnh sát giao tạp cùng một chỗ, còn có thanh âm cảnh sát xua tan đám người.
Ánh mắt Lạc Tu Trúc nhìn lên đống hoang tàn, người sống sót thật vất vả tránh được một kiếp mỗi người mặt xám mày tro, trên mặt cùng ánh mắt một mảnh mờ mịt, tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần.
Hắn nghe được cảnh sát xung quanh thảo luận, bọn họ hoài nghi có người cố ý thả bom trong thương trường, bằng không sẽ không phát sinh nổ mạnh như vậy.
Lạc Tu Trúc giật mình, thời gian tuyến chậm rãi kéo về phía trước đó.
Theo thương trường một chút khôi phục, người tử vong cũng đứng lên, trên mặt lại hiện vẻ tươi cười thoải mái.
Hắn thấy được vị trí nổ mạnh đầu tiên, đó là phòng vệ sinh nam trên lầu ba.
Thời gian chuyển dời xa hơn trước, trước vài phút nổ mạnh, một nam nhân đội mũ lưỡi trai vác ba lô đi vào phòng vệ sinh tận cùng bên trong.
Chỉ thấy hắn mở ba lô lấy ra một bao thuốc nổ dài cỡ cánh tay, sau đó đặt ở cống thoát nước, lại dùng sợi bông chuẩn bị xong, Lạc Tu Trúc chứng kiến hắn dùng di động liên lạc một người khác.
- Bên chỗ anh bố trí xong chưa?
- Trừ bỏ chỗ này của tôi, tổng cộng có 15 chỗ thuốc nổ, đều trang bị xong rồi phải không?
- Được, tôi đây đúng giờ, anh cũng nhanh chóng lui lại đi.
- Nhớ rõ chụp được, đây là khói hoa thịnh yến lần đầu tiên của chúng ta, ha ha ha!
Tổng cộng mười sáu chỗ thuốc nổ, khó trách có thể đem thương trường này nổ rớt một nửa.
Lạc Tu Trúc điều chỉnh một ít thời gian, trước hai giờ thuốc nổ nổ mạnh, có hai nam nhân đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo trắng đứng trong ngõ ngách của thương trường.
Bọn hắn nhìn người xung quanh với ánh mắt tràn ngập căm tức cùng thù hận, giống như những người đi ngang qua từng là hung thủ sát hại qua người nhà của bọn hắn.
Lúc sau, Lạc Tu Trúc liền nhìn thấy bọn hắn trang bị thuốc nổ ở những địa phương khác nhau, mãi tới khi trang bị xong chỗ cuối cùng, mới cài đặt trang bị hẹn giờ.
Sau khi bọn hắn rời khỏi thương trường được năm phút, nổ mạnh liền xảy ra.
Lạc Tu Trúc thu hồi tầm mắt, hít thở sâu một hơi, vừa chuẩn bị mở miệng nói ra hình ảnh mình gặp được, thì ngực đột nhiên đau nhức.
Một giây sau ở trước mặt ba người, hắn phun ra một búng máu.
- Tiểu Trúc!
Máu tươi làm đau đớn mắt của ba người, Lạc Trấn Tinh nhanh chóng đỡ lấy hắn, muốn đưa hắn đi bệnh viện.
Nhưng tay hắn bị Lạc Tu Trúc bắt lấy:
- Đi bắt người! Phòng vệ sinh nam trên lầu hai phương hướng đông nam, phòng WC cuối cùng! Còn có phòng vệ sinh nam hướng tây bắc lầu bốn! Bắt lấy hai nam nhân kia! Trên người bọn hắn có thuốc nổ! Tuyệt đối không thể để cho bọn hắn chạy!