Theo hắn xem ra, Lạc Tu Trúc cũng là người huyền môn.
Nhưng bất ngờ chính là, Lạc Tu Trúc lắc đầu phủ nhận.
- Tôi không cần bói toán, cũng không phải thầy tướng số, chỉ cần tôi nghĩ, quá khứ cùng tương lai một người đều sẽ toàn bộ hiện ra trước mặt tôi.
Hắn không cần làm chuyện dư thừa này, trong mắt hắn có thể chứng kiến hình ảnh chân thật nhất của thế giới này.
Viền bạc trong mắt Lạc Tu Trúc còn chưa biến mất, hắn đi tới bên cửa sổ, Tôn Anh vừa lúc bị đưa xuống dưới lầu.
Đúng lúc này, có hai người từ cửa lớn sở cảnh sát chạy tới, nhìn thấy Tôn Anh bị còng tay, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn.
- Sư tổ! Cho dù sư phụ hại mạng người, nhưng làm việc thiện bốn mươi năm, ưu khuyết điểm nói thế nào cũng có thể bù đắp!
Nghe ngữ khí, rõ ràng là không phục!
Lạc Tu Trúc đứng trên lầu hai xuy một tiếng bật cười, một giây sau liền bị hai người kia căm tức.
- Chính là anh! Anh rốt cục có thù hận gì với sư phụ? Chuyện bốn mươi năm trước cũng có thể nhảy ra được? Sư phụ làm nhiều chuyện tốt như vậy, có thể nhìn ra được hắn sớm có lòng ăn năn, làm sao anh còn dây dưa không ngớt đây?
Trên mặt Lạc Tu Trúc lộ vẻ cười, trong mắt lại không có chút cảm xúc.
Hắn phun ra một câu hỏi:
- Phó sở trưởng, tôi muốn biết một người quyên một trăm triệu, sau khi giết người có thể đào thoát pháp luật ngăn cấm hay không?
- Đương nhiên không thể!
Phó sở trưởng hiểu được ý tứ của Lạc Tu Trúc, cũng hiểu được lời nói của hai thanh niên vô cùng buồn cười.
Cũng bởi vì đã làm rất nhiều chuyện tốt, là có thể phủi sạch tội ác mình từng gây ra?
Huống chi, đó là bốn mạng người!
Khi nào thì, mạng người cũng có thể đem ra tính toán?
Thanh niên hận cắn chặt răng, người thường có thể giống như bọn họ sao?
Đối mặt thanh niên căm phẫn, Tôn Anh không có bất kỳ phản ứng nào, bởi vì hắn phát hiện lực lượng của mình đã hoàn toàn biến mất.
Hắn muốn bói toán muốn lợi dụng trận pháp giãy trói buộc, nhưng mỗi lần hắn muốn làm việc này, trong đầu trống rỗng.
Thật giống như, hắn chưa bao giờ biết bói toán cùng trận pháp là thứ đồ chơi gì.
Thanh niên còn muốn bào chữa, sau đó liền phát hiện ánh mắt sư tổ một mực nhìn lên người sư phụ.
- Sư tổ? Sư phụ hắn..
Đạo sĩ ngăn cản lời của hắn, theo sau xoay người ngẩng đầu, tựa hồ có chút khó hiểu hỏi:
- Anh đã làm gì Tôn Anh? Vì sao hắn lại biến thành người thường?
Bọn hắn mỗi lần xem bói, lợi dụng trận pháp đều là lợi dụng lực lượng của thiên địa, bởi vậy người nghiên cứu huyền học càng lâu, lực lượng thiên địa sẽ càng thêm thâm hậu.
Phía trước trên người Tôn Anh vẫn còn thiên địa chi lực rất nặng, nhưng hiện tại đã biến mất không còn một mảnh.
Nhé a! Rốt cục đã phát hiện!
- Cái gì gọi là biến thành người thường? Hắn vốn là người thường.
Bị ánh mắt kia nhìn xuống, đạo sĩ có cảm giác bị thiên địa giám thị.
Loại cảm giác này làm trong lòng hắn trầm xuống, trong mắt hơi lóe ra một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
- Tôi đã biết, người này chúng tôi sẽ đưa đến bộ quốc an nhận pháp luật thẩm phán.
Bộ quốc an?
Hai thanh niên lập tức trừng to mắt, bọn hắn vì sao lại bị giao cho người thường của bộ quốc an phụ trách thẩm phán xử lý?
- Anh làm cái gì!
Một thanh niên lập tức phản ứng lại, chỉ vào Lạc Tu Trúc giận dữ hét.
Một tiếng rống này lại làm Lạc Trường Canh cùng Lạc Trấn Tinh tức giận.
Ngay lúc hai người xăn tay áo muốn mắng chửi người, Lạc Tu Trúc chợt ngăn cản bọn họ.
Thiếu niên dựa bên cửa sổ, cao cao nhìn xuống bọn hắn.
Hắn chỉ chỉ lên một mảnh bầu trời trên đỉnh đầu:
- Mang một câu cho người của huyền môn, người đang làm trời đang nhìn, trước kia không xen vào, nhưng hiện tại thì không giống như lúc trước.
Hắn lại chỉ chỉ chính mình:
- Phạm vào nghiệp, nên ngoan ngoãn nhận trừng phạt, bằng không lần sau đụng tới tôi, tôi sẽ đem toàn bộ các người đều phế đi.
Đám người kia, không phải là trong tay nắm giữ một chút lực lượng, đã cảm thấy tài trí hơn người sao?
Không sao, hắn sẽ cướp đoạt hết thảy của bọn họ, toàn bộ đánh xuống vũng bùn, làm cho bọn họ chịu đủ tra tấn trong thời gian còn lại của sinh mạng.
Chết không đáng sợ, còn sống bị nạn mới là đáng sợ nhất.
Nắm giữ lực lượng lại khinh thường người thường, lực lượng như vậy không cần cũng thế.
Thanh niên không nghĩ tới thiếu niên lại kiêu ngạo như vậy, dù là các trưởng lão trong môn phái cũng sẽ không nói ra lời uy hiếp người như thế.
Trong tay bọn hắn lập tức xuất hiện một trương phù chú, nhìn thấy tựa hồ muốn ra tay với Lạc Tu Trúc.
Nhưng một giây sau, hai đạo lôi điện màu tím lớn cỡ cánh tay thẳng tắp từ trên trời đánh xuống, đem hai người bổ vừa vặn.
Mọi người đang định ngăn cản cũng chợt ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu mới chậm rãi rút tay về.
Lúc lôi điện xuất hiện, bọn hắn giống như, hẳn là, tựa hồ xuất hiện một tia nghe nhầm.
Một giọng trẻ con non nớt mắng một câu thô tục:
- Dám động thủ với người của ta? Phách không chết hai tên ngốc bức các ngươi sao!
Lôi điện từ trên trời giáng xuống còn mang theo thiên địa chi lực, không che giấu chút nào chính là đến làm chỗ dựa cho Lạc Tu Trúc.
Tôn Anh hoảng sợ nhìn thấy đệ tử bị phách chỉ còn lại nửa cái mạng, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Thiếu niên này rốt cục là ai? Vì sao thiên lôi sẽ thay hắn trút giận?
Mặt khác hai đạo sĩ cũng nhất thời trầm mặc lại, một lát sau hai người hơi khom người với Lạc Tu Trúc trên lầu hai, theo sau liền mang theo đồ tôn lập tức rời khỏi sở cảnh sát.
Lúc này phó sở trưởng còn có chút kinh hãi, hắn nghĩ tới người bị sét đánh đêm qua.
Hắn tỉnh bơ liếc mắt nhìn Lạc Tu Trúc, trong lòng đem trình độ trọng yếu của đối phương lại cất cao một đoạn.
Trong lúc nói chuyện với nhau, người Lạc gia nghe cảnh sát biểu đạt cảm tạ mãnh liệt với Lạc Tu Trúc, hơn nữa còn thêm biểu chương thấy việc nghĩa hăng hái làm còn có một phong thư.
Trong phong thư là tiền thưởng chính phủ phát xuống.
Nguyên bản không nhanh như vậy, nhưng vừa nghĩ tới thiếu niên cử báo có lẽ không phải là người thường, lưu trình liền giao cho một tổ chức khác.
Lạc Tu Trúc tò mò mở ra nhìn xem, bên trong là một tờ chi phiếu, là ba trăm ngàn.
- Trong đó hai trăm ngàn là tiền thưởng bắt được truy nã phạm, một trăm ngàn là trong tỉnh cấp tiền thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Phó sở trưởng giải thích nói.
Số tiền kia có chút vượt ngoài suy đoán của Lạc Tu Trúc, ba trăm ngàn cũng đủ làm rất nhiều việc.
Nếu hắn không đi tìm Lạc gia, số tiền này hẳn dùng tiêu phí sinh hoạt hàng ngày.
Nhưng hiện giờ, hắn cũng không cần.
Ánh mắt hắn vừa chuyển, tính toán đợi lấy ra tiêu hết.
Được khen ngợi, phát tiền thưởng, thân phận cũng xác định, theo lý mà nói kế tiếp cũng không còn việc gì.
Nhưng nhìn thấy biểu tình rối rắm của phó sở trưởng, Lạc Trường Canh cùng Diệp Gia Ngôn liếc nhau, trực tiếp hỏi hắn:
- Phó sở trưởng còn có chuyện gì sao?
Phó sở trưởng cuối cùng vẫn mở miệng, nếu bỏ qua cơ hội lần này, hắn chỉ sợ sẽ hối hận cả đời.
Hắn lấy ra một xấp ảnh chụp, trong hình là những nhi đồng từng bị bắt cóc buôn bán.
- Những ảnh chụp này là cha mẹ nhi đồng bị bắt cóc giao cho tôi..
Hắn dừng một chút, tiếp theo ánh mắt tha thiết nhìn Lạc Tu Trúc:
- Cậu có thể tìm được nơi ở của những đứa nhỏ này không?
- Tôi xin cậu.
Một vị phó sở trưởng sở cảnh sát tỉnh, trước mặt nhiều người như vậy đối với một thiếu niên nói "xin cậu".
Thái độ này làm cho người Lạc gia cùng hai cấp dưới lắp bắp kinh hãi, mà đương sự thì khá bình tĩnh.
Ở trước kia, hắn cũng từng được quan lớn phú hào khẩn cầu hỗ trợ.
Đã thói quen thì tốt rồi, trải qua như vậy cũng không chỉ một lần này.
Hắn đếm xấp ảnh chụp, cũng hơn năm mươi trương.
Cho dù trải qua hai mươi năm, những gia đình này vẫn không muốn buông tha cho.
Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, cho dù chỉ chứng kiến nhi đồng một mặt cuối cùng, bọn họ cũng không có tiếc nuối.
- Điều đó không có khả năng.
Lạc Tu Trúc cự tuyệt hắn.
Phó sở trưởng cảm giác trái tim của mình rơi xuống hầm băng, đau đớn làm hắn có chút phát run.
Nhưng Lạc Tu Trúc lại nói câu kế tiếp, nháy mắt khiến cho hắn từ địa ngục đi lên thiên đường.
- Thật sự tôi có thể thông qua ảnh chụp chứng kiến quá khứ cùng tương lai của những đứa trẻ này, nhưng nếu ngài muốn tôi lần lượt nhìn xem toàn bộ, đây là không thể nào, một ngày tôi nhiều nhất chỉ xem được hai ảnh chụp, đã xem hai đứa nhỏ thì không tiếp tục xem được cho những người khác, hơn năm mươi tấm này tôi phỏng chừng cần xem một tháng!
Hiệu suất này quá chậm!
Lạc Tu Trúc không lưu ý ánh mắt kinh ngạc của phó sở trưởng, hắn nâng cằm suy tư một chút, nhíu mày hỏi lại:
- Sẽ không có nhân viên tương quan sao? Ảnh chụp cũng được a!
Hốc mắt phó sở trưởng lập tức liền đỏ, nguyên lai nói là không có khả năng, không phải là không thể hỗ trợ, mà là không thể nào đồng loạt nhìn xem toàn bộ.
- Có.. có! Tôi muốn tìm xem hồ sơ trước, sau đó in ra cho cậu!
Nhị ca tam ca phụ trách giao dịch tuy rằng đã chết, nhưng bề ngoài của bọn hắn vẫn ghi chép trong hồ sơ.
Nghe được câu trả lời phó sở trưởng vô cùng vui vẻ, còn cảm giác chua xót cho cha mẹ của những đứa trẻ còn đang đau khổ chờ đợi.
Nếu.. nếu thiếu niên sớm xuất hiện, vậy tốt biết bao nhiêu.
Chứng kiến phó sở trưởng muốn rời khỏi, Lạc Tu Trúc rút ra tấm ảnh nói:
- Vật kia đợi ngày mai rồi nói sau, hôm nay tôi xem thử một người, cũng không cần cho ngài tay không mà về.