Nếu không phải người huyền môn cũng không cứu được thế giới này, cũng không tới lượt hắn bị kéo qua đây.
Ngay lúc phó sở trưởng còn đang kích động, hắn lại bồi thêm một câu:
- Nhưng tôi thật sự không phải người huyền môn, dùng lực lượng cũng không phải thủ đoạn của huyền môn, nếu ông muốn tôi gia nhập đi vào, vậy thì không cần thiết.
Hắn chưa gặp qua người bị sét đánh, mà bộ dáng đạo sĩ trước mắt trên người mặc dù có công đức, nhưng còn có một đoàn hắc vụ cũng không tiêu tan.
Điều này chứng minh trên tay người này có mạng người, hơn nữa đối phương nhất định là mang theo hận ý vô tận mà chết.
Muốn tiêu mất ác nghiệp này, phải làm rất nhiều công đức.
Hiện giờ nghiệp còn tại, có thể nghĩ tới người này hoàn toàn không đem nghiệp mình gây ra đặt trong lòng, càng không có bao nhiêu hối hận.
Lạc Tu Trúc tự nhận mình không phải là người tốt, hắn làm chuyện gì đều cũng có mục đích, sẽ không vô duyên vô cớ đi cứu vớt người lạ.
Dựa theo chút người nào nói, hắn là ích kỷ.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng chưa từng chủ động hoặc là bị động tai họa người, càng khỏi nói lây dính ác nghiệp mạng người.
Tôn Anh cười lạnh một tiếng, có chút không phục nhìn hắn:
- Anh cho là mỗi người đều có thể đi vào huyền môn?
Lạc Tu Trúc nhún vai, khinh thường nói:
- Ngay cả kẻ lây dính mạng người đều có thể đi vào, mà người sạch sẽ như tôi nếu là bị cự tuyệt, vậy có phải nói rõ huyền môn là tà giáo?
Thà rằng thu kẻ giết người, cũng không thu người có đại công đức, loại tổ chức này từ xưa tới nay đều là tà giáo.
Thân thể phó sở trưởng cùng Tôn Anh đều cứng đờ, mặt khác hai người cũng không tưởng tượng nổi nhìn qua Tôn Anh.
- Lây dính mạng người?
Phó sở trưởng khó thể tin nhìn Tôn Anh.
Người huyền môn, không phải đều là cao nhân cứu thế sao? Vì sao lại lây dính mạng người?
Tôn Anh không nghĩ tới thiếu niên vừa liếc mắt liền nhìn xuyên quá khứ của hắn.
Chuyện này cơ bản không ai biết mới đúng! Vì sao..
- Anh dựa vào cái gì nói tôi giết người qua?
Tôn Anh còn cãi bướng.
Lạc Tu Trúc cười cười, lúc trợn mắt thì xung quanh đồng tử liền xuất hiện một vòng viền bạc.
Biến hóa này những người có mặt đều thấy rõ ràng.
Vài phút sau, Tôn Anh có cảm giác mồ hôi ướt đẫm.
- Nguyên lai là như vậy a.. khó trách tội nghiệt trên người ông nặng như vậy, một nhà ba người bởi vì ông toàn bộ đều chết hết. Nga không đúng, là bốn người, còn có một còn chưa kịp sinh ra đâu!
Nghe lời của Lạc Tu Trúc, Tôn Anh ngày càng khẩn trương, thân thể ngày càng cứng ngắc.
Mãi tới khi nghe được là một nhà bốn người, trên trán của hắn đã tuôn mồ hôi lạnh.
Phó sở trưởng lập tức cảm thấy không thích hợp, ánh mắt nhìn hai người phía sau, hai người nhanh chóng đem cửa phòng đóng lại, cam đoan Tôn Anh không thể chạy ra ngoài.
Ngay sau đó phó sở trưởng liền đè xuống nút khẩn cấp, đây là liên lạc cao tầng huyền môn.
Phản ứng của Tôn Anh đã chứng thật lời thiếu niên nói là thật sự.
Nếu là sự thật, Tôn Anh không còn là huyền môn đạo sĩ đáng giá tôn kính, mà là kẻ sát nhân!
- Không biết ông có địa vị gì trong huyền môn? Nếu như là cao tầng..
Lạc Tu Trúc xuy cười một tiếng.
Tiếp theo hắn quay đầu nhìn phó sở trưởng nói:
- Tôi xem cảnh sát có cần trước tiên theo trong huyền môn bắt tay điều tra một lần hay không? Nói không chừng KPI năm nay sẽ bạo biểu nha.
Nếu mỗi người đều là hóa sắc thế này, làm sao còn gọi là huyền môn, gọi là tà giáo đem tận diệt là được!
Khó trách thiên đạo nơi này gấp gáp tới mức như vậy, nguyên lai là bệnh nguy kịch.
Sở cảnh sát Xuyên tỉnh vốn muốn nghiệm chứng thân phận của Lạc Tu Trúc, không ngờ kết quả bên mình bạo lôi.
Tôn Anh còn muốn nói điều gì, một giây sau người trong phòng đều nghe thanh âm của thiếu niên vang lên.
- Tôi xem xem ha, 40 năm trước, ông mới vừa vào huyền môn được hai năm rưỡi đi, tiếp nhận một lời yêu cầu của kẻ có tiền, đối phương muốn ông giả làm thầy phong thủy đi chỗ của hắn, lấy cớ kiểm tra đại lầu mới xây dựng, đổi mới tài liệu kiến trúc bên trong.
- Về sau tòa lầu kia sụp đổ, một gia đình cũng bởi vậy ngã xuống thấp nhất, trực tiếp phá sản.
- Người nhà bị hại thảm cũng không ngốc, lập tức nghĩ tới là có quan hệ với ông, nhưng ông cũng lợi hại, ra tay trước vẫn hơn, tính ra được bọn họ sẽ đi qua tìm ông nên trước tiên ở trên đường làm cạm bẫy, làm cho một nhà bốn miệng bị tai nạn xe cộ, toàn bộ chết hết.
Không bị oán hận mới là lạ.
Lúc này sắc mặt Tôn Anh tái nhợt như giấy, đối mặt ánh mắt băng sương của thiếu niên, theo bản năng lui ra sau mấy bước.
Ngay sau đó chợt nhớ tới nơi này là chỗ nào, theo bản năng muốn bỏ chạy ra ngoài.
Nhưng cửa đã sớm đóng lại, hai cảnh sát đi theo một người canh cửa một người canh cửa sổ, cam đoan hắn chạy không thoát.
Tôn Anh không dám nhìn phó sở trưởng, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt như đao cắt trên người mình.
- Anh.. không có chứng cớ!
Đúng! Hắn không có chứng cớ!
Nghĩ tới đây, Tôn Anh lập tức trấn định xuống:
- Nếu anh không có chứng cớ, không có biện pháp định tội cho tôi!
Hiện giờ đã qua vài chục năm, chẳng những người bị hại đều chết sạch, ngay cả người thuê mướn hắn làm việc cũng sớm chết.
- Không có chứng cớ, làm sao anh trống rỗng vu tội tôi!
Tôn Anh lập tức trở nên đúng lý hợp tình.
Ánh mắt mọi người nhìn Lạc Tu Trúc.
Quang quyển màu bạc thật rõ ràng, làm trái tim Tôn Anh đập thình thịch, vừa sợ hãi vừa an ủi mình đối phương không có bằng chứng.
Nhưng Lạc Tu Trúc không phản ứng tới hắn, ngược lại nhìn di động trong tay phó sở trưởng.
Mặt trên biểu hiện còn đang thông điện thoại, đối phương lẳng lặng nghe.
Hắn đi tới hỏi:
- Người của huyền môn các vị, không ai nhìn ra được sao?
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, theo sau truyền ra thanh âm già nua:
- Quốc có quốc pháp, bất luận kẻ nào cũng không chạy khỏi pháp luật, quốc gia có địa phương đặc biệt bỏ tù người của huyền môn, sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đi qua.
Ý tứ chính là bọn họ đã nghiệm chứng qua chân tướng, cũng xác nhận trên người Tôn Anh gánh bốn cái mạng.
Khóe môi Lạc Tu Trúc nhếch lên, thần tình đều là trào phúng.
Lúc này hắn không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể đồng tình liếc mắt nhìn không trung một cái.
Vô năng lại không có đức, thiên đạo thật sự là thật đáng thương.
Đại lão tổ chức huyền môn tự mình truyền đạt mệnh lệnh, Tôn Anh hoàn toàn ủ rũ.
Nhưng mà..
- Anh làm sao biết được? Anh làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy? Ánh mắt của anh dùng trận pháp đặc thù gì?
Cho dù bị cảnh sát bắt lại, Tôn Anh vẫn không phục, cưỡng lên cổ gầm lên giận dữ chất vấn.
Lạc Tu Trúc nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, viền bạc cũng đã biến mất.
- Hư, ông làm ồn đến tôi.
Thiếu niên đặt ngón tay bên môi, ánh mắt đen nhánh như rãnh biển sâu không thấy đáy, làm cho người ta vĩnh viễn không thể biết bên dưới rốt cục cất giấu cái gì.
Tôn Anh cảm giác linh hồn của mình giống như bị gông xiềng, thân thể nhất thời hư nhược xuống, đại não biến thành hỗn loạn.
Trong mắt những người khác, nhìn thấy Tôn Anh nhiều lắm chỉ khoảng bốn mươi tuổi nháy mắt mái tóc toàn bộ trắng, trên mặt cùng trên tay xuất hiện không ít nếp nhăn, giống như đột nhiên gia tăng thêm hai mươi tuổi.
Phó sở trưởng tuy khiếp sợ người này làm việc ác, nhưng trước khi bị pháp luật thẩm phán, hắn không cho phép có người lén thẩm phán người này.
- Cậu..
Hắn còn chưa nói ra, đã bị Lạc Tu Trúc cắt đứt.
- Tôi chỉ trói buộc năng lực của hắn, để cho hắn ngày sau không còn biện pháp ăn chén cơm của huyền học mà thôi.
Lạc Tu Trúc sâu kín cười cười, đã không có năng lực, người này sẽ không có biện pháp lợi dụng công đức che lấp nghiệp.
Hiện giờ nên tới lượt bị nghiệp cắn lại.
Người mang đi Tôn Anh là một đạo sĩ mặc đạo bào, thoạt nhìn bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Lạc Tu Trúc nhìn khí tức trên người hắn, có một tầng công đức che phủ.
Khi phó sở trưởng nhìn Lạc Tu Trúc, hắn gật gật đầu, tỏ vẻ hai người kia không thành vấn đề.
Hai người bọn họ nhìn nhau, làm tâm tình hai đạo sĩ có chút phức tạp.
Làm trưởng bối sư môn của Tôn Anh, bọn họ tự nhiên cũng chứng kiến công đức nồng đậm có chút không bình thường trên người thiếu niên.
Có được tầng công đức như vậy trên người, sẽ dễ dàng nhận được nhân sĩ chính phái yêu thích cùng tín nhiệm.
Phó sở trưởng là bộ đội đặc chủng lui ra tới, vài chục năm như một ngày chuyên đả kích tội phạm, cho nên chỉ mới tương xử chưa được nửa giờ hắn hoàn toàn tín nhiệm phán đoán của Lạc Tu Trúc.
Sau khi Tôn Anh bị mang đi, phó sở trưởng vô cùng ngượng ngùng.
- Thực xin lỗi, là chúng tôi biết người không rõ..
Lại dẫn theo một kẻ sát nhân lại đây.
Lạc Tu Trúc lắc đầu, Lạc Trường Canh thấy vậy cười to an ủi:
- Người như vậy người thường như chúng ta làm sao nhìn thấu đây? Huống chi đều là chuyện bốn mươi năm trước.
Phó sở trưởng vẫn còn có chút áy náy, nhưng hắn vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay.
Hắn ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng nhìn Lạc Tu Trúc, hỏi:
- Lạc Tu Trúc tiểu đồng chí, có phải cậu có năng lực thầy tướng số bói toán hay không?