Tương lai đang thay đổi, không ai biết lúc này sau khi thay đổi, có gây ra hiệu ứng con bướm gì hay không.
Nhưng Lạc Tu Trúc không muốn tiếp tục xem tương lai của Lạc Trấn Tinh, loại tương lai không xác định này, mới là kích thích nhất.
Nếu điều gì cũng biết, chẳng phải sẽ thật nhàm chán!
Xuyên tỉnh.
Nhân viên chuyên nghiệp được mời lúc này đang ngồi trong phòng khách sạn.
Sau khi biết được gọi mình lại đây chỉ là vì xác nhận thiếu niên thật sự có bản lĩnh hay không, nhân viên chuyên nghiệp nhất thời liền tức giận.
- Thời gian của tôi không phải dùng lãng phí trong loại chuyện nhỏ nhặt này, các anh có biết vừa rồi Lý lão bản vì muốn mời tôi đi qua, dùng bao nhiêu tiền không?
- Sáu triệu! Vì các anh tôi mới thoái thác sáu triệu! Tôi còn tưởng rằng là phát sinh đại sự gì! Không nghĩ tới chỉ là vì việc này?
Đối phương thần tình trào phúng, làm trong lòng các nhân viên cảnh sát đều bất mãn.
Việc này làm sao tính là chuyện nhỏ đây?
Nhân viên chuyên nghiệp trong quốc nội nói nhiều cũng nhiều, nói ít cũng ít, nhưng nhiều hơn một người cũng là chuyện tốt a!
Nhưng đối phương hoàn toàn không muốn làm việc, trong đầu chỉ nghĩ về sáu triệu.
Nhưng người này cần phải cấp mặt mũi cho nhân viên chính phủ, bằng không sau này làm việc gì cũng sẽ phiền toái.
Hắn còn cần hỗn trong Xuyên tỉnh.
- Như vậy đi, tôi tính một quẻ cho hắn, có hay không vừa xem liền hiểu ngay!
Tính một quẻ chính là lui nhường cuối cùng của hắn.
Không đợi nhân viên cảnh sát mở miệng, người này trực tiếp ngồi trên giường, lấy ra một đống công cụ chuẩn bị động thủ.
Nhưng ngón tay vừa động một chút, chỉ nghe không trung bên ngoài truyền ra tiếng gầm rú thật lớn.
Theo sau một đạo lôi điện màu tím xuyên qua cửa sổ thẳng tắp bổ lên người kia, đem người bổ ngất xỉu.
Nếu Lạc Tu Trúc ở đây, sẽ biết lúc này thiên đạo đang điên cuồng giơ chân.
Tính cái rắm a tính! Lão tử thật cực khổ mới mời được người đến cũng là đám con kiến này có thể tính?
Không hiểu ra sao cả bị sét đánh, làm người sở cảnh sát có chút hỗn loạn.
Nhưng chuyện này Lạc Tu Trúc cũng không biết, bởi vì hắn đang ngồi trên máy bay đi Xuyên tỉnh.
Lần này chỉ có ba người đi cùng hắn, Diệp Gia Ngôn, Lạc Trường Canh cùng Lạc Trấn Tinh.
Cha cùng đại ca bởi vì chuyện của Trương Gia Tú, đành phải lưu lại Thiên Thu công tác.
Buổi trưa, Lạc Khải Minh đang ở trong văn phòng hội báo cho Lạc phụ sự kiện gây ra ảnh hưởng, đột nhiên nghe cha mình thở dài một hơi.
- Hiện tại bọn họ hẳn đã xuống máy bay rồi chứ?
Lạc Khải Minh ngẩng đầu nhìn, Lạc phụ đang nhìn hướng tây nam xuất thần, vẻ mặt tràn ngập ai oán.
Nhưng đừng nói là Lạc phụ, chính hắn cũng ai oán.
- Phải đó.. Trường Canh trước khi đi còn thập phần tri kỷ tỏ vẻ, hắn sẽ chiếu cố hai em trai cùng mẹ thật cẩn thận.
Hai chữ tri kỷ bị hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Hai nam nhân liếc nhau, lại thở dài một hơi.
Nếu không phải Trương Gia Tú xảy ra chuyện, bọn họ cũng không cần lưu lại đây trấn thủ!
Bọn họ cũng muốn cùng con út/ em trai đi ra cửa!
Vừa xuống máy bay Lạc Tu Trúc nhất thời hắt hơi một cái, nhu nhu mũi, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người nhà, hắn lắc đầu:
- Không phải cảm mạo, hẳn là có người đang nhắc tới con.
Kết quả mọi người càng thêm lo lắng.
Không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp gì đó đang nhắc tới đi?
Lạc Tu Trúc khoát tay, tỏ vẻ chính mình không có việc gì, tiếp tục đi ra ngoài.
Vừa đi ra tới cửa, bên khách sạn đã phái xe chờ đợi bọn họ.
- Đi về khách sạn nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta đi ăn bữa cơm, lại đi qua bên sở công an, không nóng nảy.
Khách sạn là do Lạc Trường Canh an bài, hắn là người giới giải trí, cho nên biết nên làm gì mới tránh khỏi fan quá nhiệt tình.
Bởi vì chuyến đi này là vì Lạc Tu Trúc, ngoại trừ người đại diện, không ai biết hắn cùng Lạc Trấn Tinh đi Xuyên tỉnh.
Lúc đi tới khách sạn, Lạc Tu Trúc nhìn thấy vị trí của sở công an, khoảng cách với khách sạn không quá xa.
Đi tới khách sạn, hắn trước tiên liên hệ lão Lý.
Kết quả nghe được một tin tức:
- Nghe nói ngày hôm qua nhân viên chuyên nghiệp bị sét đánh! Buổi sáng hôm nay mới vội vàng gọi tới một người khác.
Bị sét đánh?
Lạc Tu Trúc lặng người, theo sau nhìn ra không trung bên ngoài cửa sổ.
Sau một lúc lâu hắn lộ ra vẻ tươi cười đắc ý lại thỏa mãn:
- Cảm ơn vậy!
Không thể không nói, thiên đạo của thế giới này đích xác tốt hơn thế giới nguyên lai của hắn nhiều lắm!
Bao che cho con chẳng hạn, hắn thích nhất!
Ăn cơm xong, bốn người đi tới sở cảnh sát.
Mọi người ở đây sớm nhận được chỉ thị, sau khi nghe tên của Lạc Tu Trúc, liền có người mang theo bọn họ đi ra phía sau.
Đoàn người ngồi trong phòng khách, mới vừa ngồi xuống, Lạc Tu Trúc cảm giác hoàn cảnh nơi này có chút vi diệu.
Hắn nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt rơi lên cameras trên trần nhà.
Có người đang nhìn hắn.
Người nọ đang lén lút tránh sau cameras theo dõi, lại mạnh mẽ tiếp xúc với ánh mắt của thiếu niên.
Một giây sau hắn liền hét thảm một tiếng, thống khổ ôm mắt ngã xuống ghế.
Trạng huống thình lình xảy ra làm cho người khác kinh hãi, lập tức nghĩ tới người bị sét đánh hôm qua.
Đây rốt cục là tình huống nào vậy?
Cũng may lần này bị thương không quá nghiêm trọng, người này ôm mặt dịu đi một hồi lâu, mới giật mình hoàn hồn ngồi xuống.
- Rốt cục làm sao vậy?
Phó sở trưởng có chút sốt ruột, thiếu niên rốt cục là tình huống nào? Vì sao hai người đều gặp chuyện không may đây?
Người kia ngồi dưới đất thở hổn hển, qua một hồi lâu mới nói:
- Cung kính với hắn một chút, công đức trên người hắn đều sắp ngưng tụ thành thực chất.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy qua ai có công đức nhiều như vậy, cho dù là Huyền Minh đại sư đã qua đời mười năm trước trên người cũng không có công đức nồng hậu như thế.
Công đức của đối phương, cảm giác như đã cứu vớt toàn bộ thế giới.
Bằng không hắn thật sự rất khó tưởng tượng đối phương đã cứu bao nhiêu người, mới nhận được nhiều công đức như vậy.
Lời này làm phó sở trưởng lâm vào khó hiểu, rốt cục là có ý gì?
- Ý của anh là hắn có thể là loại tình huống mười đời lương thiện?
Hắn từng nghe được mấy vị đại sư nhắc qua từ ngữ này.
Nghe nói công đức trên người như vậy cũng phi thường nhiều!
Nhưng đối phương lại lắc đầu.
- Mười đời người lương thiện ở trước mặt hắn, căn bản không đáng giá nhắc tới!
Nghe được câu này, mọi người có chút hoảng sợ.
Phó sở trưởng nhìn thiếu niên trong màn hình, lẩm bẩm:
- Tôn tiên sinh, vậy hắn.. cũng giống như các vị sao?
Người xưng là Tôn tiên sinh, trên danh nghĩa là đạo sĩ Thanh Liên quan, nhưng thực tế là một thành viên có chút danh tiếng trong giới huyền học.
Tôn Anh nhu nhu hai mắt của mình, thở ra một hơi, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Đi thôi.
Người bình thường căn bản không có khả năng có nhiều công đức như vậy, cho dù thiếu niên chỉ là một người thường, được công đức thêm vào, hắn hiện giờ cũng tuyệt đối trở nên không bình thường.
Bên này người Lạc gia đang lẳng lặng uống nước.
Không bao lâu chợt nghe Lạc Tu Trúc thản nhiên nói:
- Bọn hắn đến đây.
Vừa dứt lời cửa phòng liền mở ra, bốn người đi vào phòng.
Dẫn đầu là một trung niên gầy gò, vừa vào liền chăm chú nhìn Lạc Tu Trúc, không ngừng đánh giá.
Lạc Trường Canh mặt lạnh, tiến lên ngăn trước mặt Lạc Tu Trúc:
- Ngài là ai?
Hành vi không giáo dưỡng không lễ phép như vậy, đừng nói với hắn đây là người của sở cảnh sát.
Phó sở trưởng cũng lưu ý sắc mặt của song phương, nhanh chóng tươi cười tiến lên hòa hoãn không khí.
- Xin chào xin chào! Là người nhà của Lạc Tu Trúc tiểu đồng chí đúng không?
Nhìn phó sở trưởng cảnh sát ngăn trở ánh mắt của người nọ, khí thế của Lạc Trường Canh cũng giảm bớt không ít.
Nhưng hắn cũng không định buông tha đối phương.
- Vị này chính là ai vậy? Dùng ánh mắt xem phạm nhân nhìn chằm chằm em trai của tôi, em trai tôi không phải là thiếu niên tốt bụng thấy việc nghĩa hăng hái làm hay sao?
Lạc Trường Canh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Phó sở trưởng lập tức có chút đau đầu, trước mặt kệ thiếu niên có phải là người của huyền học giới hay không, chỉ nói người ta là người của Lạc gia, bọn họ cũng không thể thất lễ như vậy!
Lạc Trường Canh còn muốn đỗi hai câu, liền cảm giác tay áo của mình bị kéo nhẹ ra sau.
Nhìn lại, Lạc Tu Trúc đi ra trước mặt hắn.
- Thế nào? Mùi vị ánh mắt bị bỏng như thế nào?
Thiếu niên cười thật đường hoàng lại hung hăng càn quấy, nhưng ngoài ý muốn không làm cho người chán ghét, nhưng lời của hắn liền chọc giận Tôn Anh.
- Anh có ý tứ gì?
Thiếu niên cau mày:
- Ông nhìn lén tôi còn chất vấn tôi có ý tứ gì? Người của huyền môn các ông đều có thái độ như vậy?
Tôn Anh nhất thời nhụt chí, thiếu niên nói không sai, là hắn vô lễ trước.
Phó sở trưởng liền hỏi:
- Cậu biết về huyền môn?
Xem ý tứ này, thiếu niên cũng thông hiểu huyền học giới!
Lạc Tu Trúc ngồi xuống ghế, cười cười nhìn bọn họ:
- Biết a, đương nhiên biết.