Về phần số điện thoại của hắn là lén cấp cho, chỉ có một mình lão Lý biết.

Khi nhìn thấy nhân sĩ chuyên nghiệp, Lạc Trấn Tinh theo bản năng cau chặt mày.

Hắn quay đầu nhìn qua Lạc Tu Trúc, quả nhiên nhìn thấy vẻ xem thường trong mắt của hắn.

- Cậu không thích bọn hắn đúng không?

Hắn thật thẳng thắn hỏi.

Lạc Tu Trúc lắc đầu, uốn nắn cách nói của hắn:

- Không phải không thích, cũng không tính là chán ghét, chỉ là cảm thấy được đám người kia vô dụng mà thôi.

Ngay cả thế giới của mình mà cũng cần người ngoài đến hỗ trợ, đích xác phi thường vô dụng.

Nghe vậy Lạc Trấn Tinh nhất thời cảm thấy được hành trình Xuyên tỉnh lần này, sẽ không dễ qua.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng không hề để ý của Lạc Tu Trúc, hắn cũng không tính toán hỏi thêm, cho dù thật xảy ra vấn đề, cũng còn có những người khác gánh vác, không tới lượt làm cho Lạc Tu Trúc ủy khuất.

Ba anh em Lạc gia liếc nhau, yên lặng làm xong quyết định trong lòng.

Qua không bao lâu, Lạc Trường Canh trả lời sở công an Xuyên tỉnh, tỏ vẻ chính mình sẽ mang theo em trai đi qua xem.

Hắn hồi phục làm cho bình luận bên dưới càng thêm mãnh liệt.

- Em trai lợi hại như vậy sao? Cử báo tội phạm truy nã buôn người!

- Tôi muốn biết sau khi tên buôn người sa lưới, có tìm về được những nhi đồng đã bị đem bán hay không qwq!

- Em trai thật giỏi quá! Thật không hổ là em trai của Trường Canh ca ca!

Bình luận cuối cùng bị Lạc Trường Canh hồi phục:

- Ngược lại ngược lại! Hẳn phải là tôi không hổ là ca ca của Lạc Tu Trúc! Tiểu Trúc còn lợi hại hơn tôi! Vô cùng lợi hại!

Fan của hắn đều đã nhìn ra, Lạc Trường Canh thật sự yêu thích em trai mới tìm trở về.

Cũng có người trong giới giải trí hoài nghi đây là Lạc gia muốn trải đường tạo thế cho con trai út, dựa theo internet trước đó mà xem, thiếu niên xinh đẹp tinh xảo kia nếu muốn tiến vào giới giải trí, dù làm bình hoa cũng là dư dả.

Nhưng loại ngôn luận này rất nhanh liền bị phản bác, đây không phải là tiểu đồn cảnh sát, mà là sở cảnh sát tỉnh.

Lạc gia mặc dù có tiền, nhưng không có khả năng có thế lực lớn như vậy làm ảnh hưởng sở cảnh sát Xuyên tỉnh.

Giới giải trí muốn trải đường cũng không phải trải kiểu như vậy đi?

Lạc Trường Canh nhìn bình luận tranh cãi, xuy cười một tiếng.

Có chút người chính là nghĩ nhiều lắm, cả nhà bọn họ cũng chưa từng nghĩ qua đem Lạc Tu Trúc đẩy vào giới giải trí.

Đương nhiên nếu chính hắn muốn vào thì khác.

Nghĩ vậy, Lạc Trường Canh gom tới, mở to mắt hỏi:

- Tiểu Trúc tiểu Trúc, em muốn đi vào giới giải trí không?

Nếu hắn tiến vào giới giải trí, Lạc gia có thể bảo hộ tốt cho Lạc Tu Trúc.

Lạc Tu Trúc híp mắt, nửa người dựa ra sau, vẻ mặt ghét bỏ.

- Không cần!

Hắn không phải ghét bỏ giới giải trí, hắn chỉ là đơn thuần không muốn công tác.

Giới giải trí dù thú vị, nhưng cũng là một phần công tác.

Năng lực của hắn chính là công cụ kiếm tiền tốt nhất, ở thế giới trước hắn tùy tiện bày cái quán giả bộ thầy tướng số là có thể thu hoạch số tiền lớn.

Nhưng thế giới này thì khác!

Hắn nhìn qua Lạc Trấn Tinh, đột nhiên hỏi:

- Anh sẽ nuôi tôi đi?

Ba người khác lặng người, Lạc Trấn Tinh theo bản năng liền gật đầu đáp ứng:

- Đương nhiên.

Nói xong hắn lấy ví tiền, lật ra thẻ ngân hàng.

Hắn từ nhỏ đã đi đóng phim, có được thu nhập toàn bộ đều nằm trong thẻ này.

Lạc Trấn Tinh cũng không hề cảm thấy Lạc Tu Trúc đòi tiền với mình có vấn đề gì, hắn vốn là thua thiệt thiếu niên.

Lạc Tu Trúc nhìn thẻ ngân hàng, nhíu mày.

Thật sự là dứt khoát a..

Hắn cầm thẻ ngân hàng, nhét vào trong túi quần trước mặt mọi người.

Tuy rằng tạm thời không dùng được, nhưng vẫn lấy trước nói sau.

Chứng kiến hành động giữa hai người, Diệp Gia Ngôn đột nhiên giật mình: Nàng thiếu chút nữa đã quên cấp tiền tiêu vặt cho con út!

Phía trước ba đứa con trai đều rất thành thục, làm cho nàng chưa từng có thời gian chuẩn bị tiền tiêu vặt cho nhi đồng.

Hiện giờ Lạc Tu Trúc đã trở lại, nàng cũng có cơ hội!

Vào lúc ban đêm, Lạc Tu Trúc liền nhận được thêm ba thẻ ngân hàng!

Một là Lạc phụ Lạc mẫu chuẩn bị, một là đại ca Lạc Khải Minh cấp cho, một là nhị ca Lạc Trường Canh cấp cho.

Lại thêm Lạc Trấn Tinh, hắn có bốn thẻ ngân hàng, số tiền cộng lại ít nhất cũng năm mươi triệu.

- Thật không sai, lần này cuối cùng không cần đi bán nghệ, làm được không sai a!

Lạc Tu Trúc nhìn ra bầu trời đêm, hướng không trung vươn ngón tay tán dương.

Một trận gió nhẹ thổi qua, trên giường trống rỗng xuất hiện một bó hoa, có tú cầu, bách hợp, thiên đường điểu vân vân.

Đều là biểu đạt cảm kích cùng chúc phúc, cũng là thiên đạo biểu đạt cảm xúc đối với Lạc Tu Trúc.

Mãi tới lúc này trong lòng hắn mới buông xuống lòng hờn giận với thiên đạo thế giới này.

Tuy rằng nhìn thấy có chút không nghiêm túc, nhưng ngẫm lại đối phương cũng vì quá sốt ruột.

Xem ở hắn giúp mình tìm được một gia đình không tệ lắm, liền tha thứ thủ đoạn lôi kéo thô bạo của hắn đi.

Ngày hôm sau, Lạc Tu Trúc bị đưa đi kiểm tra sức khỏe.

Đáng tiếc vô luận là Đông y hay Tây y, đều chỉ kiểm tra được là dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng nhìn bộ dạng không có chút huyết sắc của hắn, lại hoàn toàn không giống như báo cáo kiểm tra!

Thiếu niên nhìn giống như bị mất thật nhiều máu, hoặc là trạng thái suy yếu sau khi nhận giải phẫu.

Nhìn bộ dáng kỳ quái của bọn họ, Lạc Tu Trúc tỏ vẻ mình không thành vấn đề.

- Vấn đề của con, bác sĩ không thể giải quyết, yên tâm đi, tự con hiểu được.

Có đông y đại lão không phục, cái gì gọi là bác sĩ không thể giải quyết!

Nhưng dùng hết khả năng cũng không giải quyết được, đành phải sống chết mặc bây.

Lúc trở về nhìn thấy bộ dạng lo lắng của người nhà, Lạc Tu Trúc không nhẫn tâm, đem sự thật nói ra.

- Linh hồn của con có thiếu, cần công đức mới có thể tu bổ, cho nên bác sĩ nào cũng vô dụng.

Linh hồn có thiếu!

Vừa nghe cũng cảm giác thật nghiêm trọng!

Diệp Gia Ngôn hoảng sợ:

- Thật sự không có chuyện gì sao?

Lạc Tu Trúc vươn tay nắm lấy bàn tay của nàng.

Thiếu niên gầy yếu nhu thuận đứng trước mặt nàng, ngữ khí ôn nhu ấm áp:

- Yên tâm, con rất nhanh sẽ khỏe hẳn.

Chỉ cần kiếm công đức nhiều hơn, thân thể hắn có thể chậm rãi khôi phục.

Chút chuyện như thế đối với hắn mà nói cũng không khó.

- Công đức? Hiện tại cha đi quyên tiền, có thể phân công đức lên người con sao?

Lạc Trữ Tương lập tức hỏi.

Nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của bọn họ, Lạc Tu Trúc cự tuyệt:

- Không cần phải đặc biệt vì con đi quyên tiền, như vậy hiệu quả đối với con cực kỳ bé nhỏ, còn không bằng con vạch trần lão thái bà kia.

Tuy rằng công đức đích thật là luận việc làm mà không luận tâm, chỉ cần làm chuyện tốt thì nhất định sẽ có.

Nhưng công đức không cố ý tìm được, nhất định càng thêm giá trị.

- Nhưng mà..

Lạc Trữ Tương vẫn thật lo lắng, cho dù cực kỳ bé nhỏ, chỉ cần có tác dụng là được rồi.

- Thật không cần, thân thể của con chỉ là có chút suy yếu mà thôi, không tới mức phải chết, hơn nữa dù đem cả Thiên Thu đều quyên tặng ra ngoài, công đức phân cho con cũng không biện pháp hoàn toàn chữa trị tốt.

Không cần dùng! Thật sự là không cần!

Khuyên can mãi, cuối cùng thuyết phục được người trong nhà không cần tạp tiền làm từ thiện.

Nhưng buổi tối lúc hắn sắp đi ngủ, Lạc Trấn Tinh tìm tới.

Hắn mang theo một tin tức:

- Cậu có muốn cùng tôi gia nhập vào một show truyền hình không? Tống nghệ cần đi nông thôn làm việc, đến lúc đó lấy được sản phẩm nông nghiệp sẽ được đưa lên mạng đem bán, tiền bán được toàn bộ dùng cho nhi đồng vùng núi nghèo khó neo đơn.

Tiền này cũng không phải trực tiếp quyên, mà là dùng xây dựng trường tiểu học, mua vật tư quyên tăng.

So sánh với tiền mà nói, mấy thứ này nói không chừng sẽ trăm phần trăm đặt lên người của các nhi đồng.

Hắn nghe Lạc Tu Trúc nói qua, nếu linh tinh quyên tiền phân phối không được bao nhiêu công đức, nếu tự mình đi làm lại dùng vật tư thay tiền làm từ thiện, công đức có phải càng nhiều hơn một chút hay không?

Lạc Tu Trúc không nghĩ tới Lạc Trấn Tinh sẽ nghĩ tới điểm này, vì thế hắn ghé sát vào đối phương, nhìn đôi mắt trong suốt của hắn hỏi:

- Làm sao anh lại nghĩ tới việc này?

Lạc Trấn Tinh hoảng sợ ngã ngửa ra sau.

- Chỉ.. chỉ đột nhiên nghĩ tới mà thôi a..

Nguyên bản hắn không có hứng thú với tống nghệ này, cũng không có ý định tham dự.

Nhưng vừa rồi người đại diện hỏi hắn có phải thật sự muốn cự tuyệt hay không, hắn chợt nhớ tới lời nói của Lạc Tu Trúc.

- Nói như vậy hữu dụng sao? Nếu có thì cậu cùng tôi đi thôi.

Đương nhiên hữu dụng! Có tiền có công đức, Lạc Tu Trúc không chút do dự liền đồng ý.

Đợi Lạc Trấn Tinh rời đi, Lạc Tu Trúc sờ cằm lâm vào trầm tư.

Sau khi đồng ý tham gia tống nghệ, hắn đột nhiên sinh ra một loại khát vọng.

Trực giác nói cho hắn biết, lần này tống nghệ chỉ sợ hắn sẽ thu hoạch được không ít.

Phía trước hắn nhìn Lạc Trấn Tinh cũng không thấy trong tương lai của hắn có lần tham dự tống nghệ này, cho nên cũng không biết rốt cục sẽ phát sinh cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play