Lạc Tu Trúc đúng là đã tỉnh, đột nhiên bên cạnh truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, lập tức đem chút buồn ngủ còn sót lại đuổi đi.
Hắn mở ánh mắt mông lung, lập tức đối diện với Lạc Trường Canh.
Lạc Trường Canh chột dạ vội vàng đi qua:
- Ngượng ngùng a tiểu Trúc, đem em đánh thức.
Vừa dứt lời đầu của hắn đã bị anh trai vỗ một cái:
- Bảo em nói nhỏ một chút lại không nghe!
Lạc Tu Trúc tuy mở mắt nhưng ý thức vẫn mông lung, qua một hồi lâu mới chậm rãi ngồi dậy.
Linh hồn không được đầy đủ, làm cho hắn không có cách nào giống như người bình thường phản ứng nhanh chóng.
- Chuyện gì vậy?
Vừa rồi vì sao lại phẫn nộ như thế?
Những người khác cũng tò mò nhìn Lạc Trường Canh, đúng vậy, sao hắn lại tức giận như thế?
Lạc Trường Canh ủy khuất quyệt miệng, trực tiếp ngồi dưới đất, ủ rũ đem đầu dựa lên đùi Lạc Tu Trúc, kể lại sự kiện mới phát sinh không lâu trước đó.
Trước khi Thiên Thu quyết định hợp tác với Trương Gia Tú, hắn từng tiếp xúc qua với đối phương trong một buổi dạ hội.
- Nói đúng ra là hắn mời anh, nói hắn là fan của anh, thật sùng bái anh, cho nên hỏi anh có thể cùng hắn ăn một bữa cơm hay không. Nhưng khi đó trong nhà vừa lúc xảy ra.. ách.. chuyện này, anh cũng không có tâm tình gì, liền cự tuyệt hắn.
Hơn nữa lúc đó hắn cảm giác đối phương tươi cười có điểm là lạ, nhưng lại không nói nên lời kỳ quái như thế nào.
Hiện tại hồi tưởng lại, vẻ tươi cười của đối phương ẩn chứa ác ý.
Sắc mặt Diệp Gia Ngôn tối đen như mực nước, nàng nhớ tới Lạc Tu Trúc nhắc qua phương pháp Trương Gia Tú dụ dỗ người nghiện độc chính là lặng yên bỏ thêm hàng cấm trong đồ ăn thức uống của đối phương.
Nàng hoài nghi cái gọi là cùng đi ăn tối, kỳ thật là muốn mang theo Lạc Trường Canh cùng ngã vào vực sâu không đáy kia!
Lạc Khải Minh cũng nghĩ tới điểm này:
- Hắn làm sao dám!
Thật nghĩ người của Lạc gia đều đã chết sao?
Lạc Trấn Tinh còn miễn cưỡng duy trì lý trí, đưa ra một vấn đề:
- Vì sao hắn lại đột nhiên xuống tay với chúng ta?
Không nói tới địa vị của Lạc Trường Canh trong giới giải trí, chỉ bằng sau lưng của hắn là Thiên Thu, thuộc một trong năm công ty truyền thông đứng hàng đầu cả nước, mà Trương Gia Tú nói cho dễ nghe là đỉnh lưu, nhưng thân phận như vậy đối với gia tộc bọn họ không đáng kể chút nào.
Hắn ở đâu ra dũng khí cùng trọng lượng, lại dám xuống tay với Lạc Trường Canh?
- Lui một bước mà nói, cho dù em thật sự bị hạ độc, em cũng có thể đi cai nghiện, nhưng hắn tất nhiên sẽ chết!
Trừ phi sau lưng đối phương có một thế lực ngay cả Lạc gia cũng không thể nhúc nhích.
Diệp Gia Ngôn nhíu mày:
- Phỏng chừng không phải là thế lực của quốc nội.
Đại bộ phận thế lực quốc nội đều không dám dùng hàng cấm đi tính kế người khác, đừng để tới lúc đó mưu kế không thành, chính mình rước lấy một thân tao.
- Ngoại cảnh?
Lạc Khải Minh càng thêm nghi hoặc.
Thế lực ngoại cảnh vì sao lại xuống tay với giới giải trí quốc nội?
Lúc này ánh mắt Lạc Tu Trúc nhìn chằm chằm không trung ngoài cửa sổ.
Lạc Trấn Tinh nhận thấy được hắn trầm mặc, gom lại nhỏ giọng hỏi:
- Làm sao vậy? Em cảm thấy có gì không thoải mái sao?
Không trung bên ngoài xanh thẳm trong suốt, nhìn thấy cũng biết thời tiết tốt lắm.
Nhưng ở trong mắt Lạc Tu Trúc, không trung của thế giới này luôn bao phủ một tầng sương mù màu xám, giống như một cái chụp đem toàn bộ thế giới bao lại.
Tầng sương mù này, kỳ thật chính là cái ác trong nhân tính.
Trong lòng mỗi người sinh ra ác ý, ác ý sẽ phát ra thân thể, ác ý càng nhiều nhan sắc càng sâu, phát ra tự nhiên cũng càng nhiều.
Dưới tình huống bình thường, những ác ý này cũng giống như là tro bụi, gió thổi qua sẽ không có.
Nhưng nếu người phát ra ác ý ngày càng nhiều, mấy thứ này sẽ ngưng tụ, chậm rãi bay lên không trung, biến thành vật chất giống như đám mây.
"Bụi vân" càng nhiều, lại càng có thể kích thích cái ác trong nhân tính.
Kể từ đó sẽ hình thành vòng tuần hoàn, trừ phi có ngoại lực mở ra một lỗ hổng, bằng không bị "Bụi vân" ảnh hưởng, xã hội nhân loại sẽ ngày càng hỗn loạn.
Kỳ thật trật tự của thế giới này đã bắt đầu hỗn loạn, bằng không thiên đạo cũng sẽ không mặt dày đem hắn mượn lại đây.
Nga không đúng! Hắn đã quên, thiên đạo là không có da mặt.
Trong lòng thầm mắng một câu, một giây sau trời trong nắng ấm đột nhiên phát ra tiếng sấm ầm vang.
Thình lình vang lên tiếng sấm đem thật nhiều người làm hoảng sợ, trong đó là thai song sinh Lạc Khải Minh cùng Diệp Gia Ngôn.
Chỉ riêng Lạc Trấn Tinh một mực chờ đợi Lạc Tu Trúc đáp lại, chỉ là khóe mắt liếc một chút, trên mặt không có chút biến hóa.
Lạc Tu Trúc liếc mắt, thiên đạo của thế giới này ngây thơ hơn thế giới nguyên sinh của hắn, nhưng lại không lạnh lùng như đối phương.
Lạc Tu Trúc nhẹ nhàng sờ sờ sau gáy Lạc Trấn Tinh, bộ dạng uể oải dựa vào trên người của hắn.
- Em muốn ăn chút đồ ngọt gì đó.
Đồ ngọt khiến người khoái trá, đây là đối với bất kỳ niên đại nào cũng đều thông dụng.
Vừa dứt lời, mọi người còn đang thảo luận lập tức ngừng lại:
- Muốn ăn cái gì?
- Đều được cả.
Lạc Tu Trúc duỗi lưng nói.
Nhìn bọn họ căn dặn thư ký xuống lầu mua điểm tâm ngọt, Lạc Tu Trúc dựa vào sô pha, nhớ lại tương lai nhìn thấy trên người Trương Gia Tú.
Nếu không có hắn can dự, Trương Gia Tú chẳng những cùng Thiên Thu ký hợp đồng, còn thuận lợi tiến vào Thiên Thu.
Sau đó gặp được cơ hội tiếp theo, hắn đem hàng cấm bỏ vào trong đồ ăn của Lạc Trường Canh.
Hơn nữa trùng hợp chính là lúc đó là buổi tiệc nhiều người tụ họp, Lạc Trường Canh hoàn toàn không phát hiện việc đó là Trương Gia Tú làm.
Khi hắn thật vất vả cai nghiện thành công, Trương Gia Tú lại động thủ.
Kết quả lần này Lạc Trường Canh bị phát tác trước mặt công chúng, làm cho Thiên Thu lâm vào trên mạng chửi mắng.
Con trai chủ tịch Thiên Thu dính độc, ai biết người nhà của hắn có vấn đề gì hay không.
Ngay sau đó Trương Gia Tú bị xem thành con cờ bị bỏ quên mà giết chết, chuyện tuôn ra lại đả kích Thiên Thu còn đang sứt đầu mẻ trán.
Lạc Tu Trúc chỉ nhìn được tới đây, tiếp theo sau thế nào thì hắn không biết.
Nhưng có thể nghĩ, lúc sau Thiên Thu sẽ lâm vào thung lũng, có thể đứng lên một lần nữa hay không cũng không biết được.
Hiện giờ hắn ngăn trở ký hợp đồng, cũng trước tiên đem Trương Gia Tú bại lộ đi ra.
Không biết người đứng sau màn, là lựa chọn tiếp tục động thủ với Thiên Thu, hay lựa chọn hành quân lặng lẽ một thời gian.
Ở trong lòng Lạc Tu Trúc, vẫn là muốn đối phương tiếp tục động thủ.
Đối phương gây mờ ám càng nhiều, hắn có thể nhìn thấy tin tức càng nhiều, xác suất bắt được đối phương càng lớn, mượn cơ hội này hắn cũng thu gặt được thêm công đức.
Muỗi có nhỏ đi nữa cũng là thịt, không cần lãng phí!
Chuyện của Trương Gia Tú mọi người nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra sau màn là ai, đành bỏ qua một bên, giao cho cảnh sát đi điều tra.
Cùng lúc đó sở cảnh sát Xuyên tỉnh đột nhiên phát ra tin tức: Tội phạm buôn người bị truy nã suốt hai mươi năm bị người cử báo, rốt cục bị bắt quy án.
Đối phương còn nhắn tin vào vi bác của Lạc Trường Canh, lộ ra biểu tình ngượng ngùng, hỏi thăm em trai của hắn có thể đi Xuyên tỉnh một chuyến hay không, bên này tính toán cho hắn công bố biểu chương khen ngợi thấy việc nghĩa hăng hái làm của hắn.
Em trai của Lạc Trường Canh, không ít người nghĩ tới đầu tiên là Lạc Trấn Tinh.
Nhưng gần đây Lạc Trấn Tinh chưa từng đi Xuyên tỉnh, cho nên không có khả năng là hắn.
Như vậy chỉ còn một khả năng.
- Là em trai mới tìm trở về sao?
Có fan bình luận bên dưới nói.
Rất nhanh sở cảnh sát Xuyên tỉnh liền cấp ra câu trả lời khẳng định:
- Đúng vậy, là Lạc Tu Trúc tiểu đồng chí, bên này không có phương thức liên lạc với hắn, luôn không tìm được hắn, thẳng tới chứng kiến hắn đang ở bệnh viện nhân dân số 1 Tân thị mới biết hắn nguyên lai là em trai của Lạc Trường Canh tiên sinh.
Bên kia lão Lý cũng nhắn tin cho Lạc Tu Trúc.
Hắn không đem phương thức liên lạc đưa lên trên, cũng bởi vì hắn muốn nhắc nhở Lạc Tu Trúc trước tiên.
- Có người hoài nghi năng lực của cậu, nhưng sẽ không làm khó cậu, chỉ là có thể sẽ có nhân sĩ chuyên nghiệp đến nhìn một chút.
Lạc Tu Trúc chứng kiến tin tức này, ánh mắt ngưng tụ, theo sau lộ nụ cười chế nhạo.
Nhân sĩ chuyên nghiệp?
Không biết nhân sĩ chuyên nghiệp này có nhìn thấy « Bụi vân » trải rộng trên đỉnh đầu hay không, nếu có thấy, vì sao không ngăn cản?
Vẫn là nói, ngay cả bọn hắn cũng bị ô nhiễm? Trệch hướng bản tâm?
Không phải Lạc Tu Trúc muốn trào phúng, mà là một thiên đạo lại bị luân lạc tới mức phải đi mượn người của thế giới khác đưa qua tự cứu!
Điều này không phải là nói, nhân sĩ chuyên nghiệp của thế giới này không có ai đáng giá cho thiên đạo phó thác sao?
Thật sự là vừa đáng buồn lại buồn cười.
Hành động của Xuyên tỉnh đem người đại diện của Lạc Trường Canh chỉnh mộng, nhất thời không biết nên làm sao hồi phục.
Lạc Trường Canh đang xem em trai ăn bánh ngọt, rất nhanh nhận được tin tức của người đại diện, chứng kiến tin tức, hắn vội vàng đi lên vi bác của mình.
- Tiểu Trúc, việc này.. hắn là nói chuyện cha mẹ nuôi của em sao?
Lạc Trường Canh đưa qua điện thoại, khóe mắt Lạc Tu Trúc liếc qua, gật gật đầu.
Những người khác cũng đi lên vi bác nhìn một chút, chứng kiến ba chữ tên buôn người, ánh mắt mọi người tối sầm lại, áy náy lẫn phẫn nộ tràn ngập.
Diệp Gia Ngôn trước hết phát hiện không thích hợp:
- Tiểu Trúc, con không phải nói có phương thức liên lạc của cảnh sát Xuyên tỉnh sao? Như thế nào?
Lạc Tu Trúc đem tin tức của lão Lý đưa tới, lúc trước cử báo hắn không có di động, cho nên chỉ lưu lại một địa chỉ.