Công Đức Này, Tôi Muốn!

Chương 11:


2 tháng

trướctiếp

Nhưng mà trúc hỏng muốn mọc ra măng ngon không phải dễ dàng như vậy.

Chuyện kế tiếp Lạc Tu Trúc cũng không nói tiếp, bản thân Lạc Trấn Tinh tự mình lật xem bản ghi chép trò chuyện.

Những người khác cũng sôi nổi vây quanh, vừa lúc nhìn thấy được kết quả điều tra cuối cùng của lão Lý.

- Đứa nhỏ kia, lây dính ma túy, hiện giờ không biết tung tích.

Tay Lạc Trấn Tinh run lên, hắn không ngờ đứa nhỏ kia rơi xuống cục diện như hiện giờ.

- Chuyện của hắn đợi sau này chậm rãi tìm đi, nếu anh muốn đi thăm cha mẹ ruột, có thể đi Xuyên tỉnh một chuyến.

Lạc Tu Trúc thu lại di động, nhìn bộ dáng người nhà ngây dại ra, bộ dạng uể oải hỏi:

- Cho nên, hôm nay mọi người muốn nói cái gì?

Nói cái gì? Không có gì để nói nữa rồi!

Tuyệt đối không có khả năng đoạn tuyệt quan hệ! Cha mẹ ruột của Lạc Trấn Tinh cũng đã mất, xem như nhận nuôi nhi đồng gia đình liệt sĩ thôi!

Mọi người chẳng ai ngờ rằng, một gia đình khác sẽ biến thành như vậy.

Mặc dù nói không cần lo lắng không còn gặp được Lạc Trấn Tinh, nhưng một gia đình lại biến mất như vậy thật khiến người cười không nổi.

- Làm sao lại hi sinh đây?

Lạc Trữ Tương cảm khái vạn phần, hắn nhớ lại tình cảnh từng cùng nam cảnh sát kia cùng nhau chống cự mưa to.

Đó là một viên cảnh sát tốt, làm sao lại đột nhiên hi sinh đây?

Lạc Trấn Tinh trượt màn hình, lập tức nhìn thấy nguyên nhân cái chết của cha ruột mình.

- Hắn hi sinh lúc cứu tế động đất. Đó là một lần tai họa động đất nghiêm trọng nhất của Xuyên tỉnh.

Nói tới đây, thân thể Lạc Trữ Tương bọn họ run lên, bọn họ đã biết là trận tai họa năm nào.

Đó là ngày bi thống của cả nước!

Diệp Gia Ngôn sờ đầu Lạc Trấn Tinh, ôn nhu làm yên lòng nói:

- Đến lúc đó cha mẹ cùng con đi xem, bái tế tảo mộ cho cha mẹ ruột của con.

Hốc mắt Lạc Trấn Tinh hoàn toàn đỏ, nước mắt không ngừng lăn lộn, cơ hồ muốn rơi xuống.

Hắn nhìn ảnh chụp trắng đen trước mặt, thật lâu không thể bình tĩnh.

Lạc Tu Trúc một mực nhìn chằm chằm Lạc Trấn Tinh, phát hiện hắn chân tâm thật ý bi thương, cảm xúc đáy mắt có chút phức tạp.

Lúc này Diệp Gia Ngôn đi tới, mang theo Lạc Tu Trúc đi ra hoa viên bên ngoài.

- Tiểu Trúc, mẹ có thể cầu con một chuyện được hay không.

Sâu trong đáy mắt Diệp Gia Ngôn tràn đầy khẩn cầu:

- Mẹ nuôi Trấn Tinh được 18 năm, hiện giờ cha mẹ hắn đều mất, hắn không còn chỗ để đi. Con có thể cho hắn tiếp tục làm con nuôi của cha mẹ, một nhà sáu người chúng ta chung sống cùng nhau được không.

Nàng có thể bảo chứng bản thân mình nhất định tận hết sức bổ khuyết cho Lạc Tu Trúc, cũng cam đoan hết thảy dành cho Lạc Trấn Tinh vĩnh viễn sẽ không vượt qua Lạc Tu Trúc.

Nhưng trên thực tế Lạc Trấn Tinh xác thực đã hưởng thụ hết thảy cuộc sống giàu có mà Lạc Tu Trúc chưa từng được hưởng thụ qua.

Đây vốn hẳn là thuộc về Lạc Tu Trúc.

Nàng không biết trong lòng Lạc Tu Trúc có gạt bỏ Lạc Trấn Tinh hay không, nhưng nàng thật sự không biện pháp đem Lạc Trấn Tinh đuổi đi ra.

Nàng làm sao mà bỏ được a!

Diệp Gia Ngôn càng nghĩ càng khó chịu, nhịn không được cúi đầu khóc nức nở, không lưu ý tới biểu tình vi diệu của Lạc Tu Trúc.

- Con cũng không có kêu cha mẹ đem hắn đuổi ra ngoài a..

Mỗi người đều đang suy nghĩ cái gì vậy?

Câu trả lời của hắn làm cho Diệp Gia Ngôn có chút bất ngờ không kịp phòng ngự:

- A? Tiểu Trúc con nói cái gì?

Khóe môi Lạc Tu Trúc co giật, đỡ trán bất đắc dĩ nói:

- Con nói, con cũng không kêu cha mẹ đem hắn đuổi đi ra, cũng không có buộc cha mẹ phủ nhận thân phận đứa con của hắn, nhà chúng ta cũng không phải nuôi không nổi bốn đứa con trai.

Hắn cũng không thiếu đạo đức tới mức như vậy, bắt buộc cha mẹ mình đuổi nhi đồng nhà liệt sĩ ra ngoài sống cô đơn một mình.

Hơn nữa nói thật ra, hắn cũng không có tư cách đi gạt bỏ Lạc Trấn Tinh.

Tiểu đáng thương có tư cách cũng đã biến mất.

Nghĩ vậy, hắn nhu nhu trán, thẳng thắn thành khẩn nói:

- Sau này cứ sống như vậy thôi, con sẽ không để ý, mọi người không phải nói muốn dẫn hắn đi Xuyên tỉnh sao? Vừa lúc con cũng cần trở về một chuyến, viên cảnh sát giúp con điều tra có chút việc tìm con.

Nghe nói cảnh sát đã tìm được ảnh chụp của những kẻ phụ trách buôn người.

Vì hồi báo, hắn cần trở về một chuyến hỗ trợ nhìn xem những nhi đồng kia bị bán đi nơi đâu.

Ánh mắt ướt sũng của Diệp Gia Ngôn chớp chớp, theo sau dùng sức ôm lấy Lạc Tu Trúc, thiếu chút nữa mang theo hắn cùng nhau ngã sấp xuống.

- Cảm ơn! Tiểu Trúc! Cảm ơn con!

Lúc hai mẹ con quay vào phòng, mọi người cũng đã khôi phục lại bình tĩnh.

Lạc Trấn Tinh vừa chuẩn bị lên tiếng, liền chứng kiến Diệp Gia Ngôn bổ nhào qua ôm cổ hắn:

- Tiểu Trúc nói, sau này nhà chúng ta một nhà sáu người tiếp tục sống cùng nhau.

Hắn ngây ngẩn cả người, ba nam nhân còn lại cũng ngẩn người, không hẹn cùng nhìn qua Lạc Tu Trúc.

- Cậu.. cậu không để ý sao?

Lạc Trấn Tinh ngơ ngác nhìn Lạc Tu Trúc.

Lạc Tu Trúc tức giận liếc mắt, ngữ khí không kiên nhẫn nói:

- Không thèm để ý! Không sao cả!

Hắn thật sự không để ý! Thậm chí phản ứng của Lạc gia đã vượt qua dự tính của hắn.

Như vậy đã đầy đủ!

Một giây sau hắn bị thanh niên cao lớn như con gấu ôm vào trong ngực, cơ ngực rắn chắc hung hăng va chạm vào mũi của hắn, đau tới mức Lạc Tu Trúc chảy ra nước mắt sinh lý.

- Cảm ơn cậu!

Trong lúc nhất thời Lạc Tu Trúc không biết người này muốn cảm tạ chính mình hay là muốn làm chết ngạt chính mình.

Lạc Tu Trúc đem hết toàn lực đẩy ra đối phương, thở phì phò, nhìn Lạc Trấn Tinh còn muốn ôm chầm tới vội vàng lui ra sau:

- Đủ rồi!

Hắn ôm mũi của mình, ủy khuất lên án nói:

- Cái mũi sắp bị gãy luôn rồi!

Lạc Trường Canh đưa tay vỗ vỗ ngực Lạc Trấn Tinh, tuy rằng chỉ có 18 tuổi, nhưng thân thể Lạc Trấn Tinh giống như là thanh niên, một mảnh cơ thể rắn chắc cơ bắp cứng rắn.

Hắn thổi phù một tiếng bật cười, càng cười càng lớn tiếng:

- Ha ha ha ha ha không ngờ lại bị cơ ngực đụng phải sao ha ha ha ha ha!

Lạc Tu Trúc buông tay, cười lạnh một tiếng:

- Nga? Vui vẻ như vậy sao, chi bằng để cho em nhìn quá khứ của anh cũng làm cho em vui vẻ một chút thôi!

Là chuyện gì làm người vui vẻ, đương nhiên là đen lịch sử!

- Không cần không cần!

Lạc Trường Canh vội vàng lui ra trốn sau lưng Lạc Khải Minh, ngăn chặn ánh mắt Lạc Tu Trúc.

Lạc Khải Minh liếc người em thai song sinh của mình: Xem đi! Nhỡn nhây làm gì chứ!

Vì thế chuyện mà người Lạc gia lo lắng đã hoàn toàn giải quyết.

Lạc Trấn Tinh muốn đi Xuyên tỉnh, những người khác tự nhiên cũng đi theo qua.

- Vậy cha định vé máy bay hôm nay?

Lạc Trữ Tương hỏi.

Diệp Gia Ngôn phản đối:

- Anh đã quên? Hôm nay cùng Trương Gia Tú ký hợp đồng, tối thiểu ngày kia mới có thể đi.

Lạc Trữ Tương gật đầu:

- Cũng phải, ngày kia chúng ta cùng đi, sau đó hiểu biết một chút chuyện đôi vợ chồng buôn người, sau khi trở về tổ chức một buổi tiệc, đem tiểu Trúc giới thiệu cho những người khác biết! Nga! Không đúng! Thiếu chút nữa đã quên rồi! Tiểu Trúc, năm nay con cũng thi vào trường cao đẳng đi?

Lạc Tu Trúc gật đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, là có chuyện gì?

Vừa dứt lời, năm người đột nhiên liền khẩn trương:

- Vậy.. vậy tiểu Trúc, con cảm thấy thi được thế nào?

Lạc Tu Trúc nhìn ánh mắt thật cẩn thận của bọn họ, cố ý dụ một chút:

- Sao vậy? Sợ con thi không tốt làm cho cả nhà mất mặt sao?

- Đương nhiên không phải! Mất mặt cái gì! Gia đình đánh mất con cũng đã mất hết mặt mũi!

Nói xong nàng lâm vào áy náy, trong mắt ứa nước mắt.

Lạc Tu Trúc lập tức ngồi xuống, hắn chỉ muốn đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới đem nàng làm khóc!

- Con chỉ nói giỡn thôi!

Da đầu hắn run lên.

Vô luận là thế giới trước kia của mình, hay là đến nơi đây, hắn sợ nhất là người khác khóc trước mặt hắn.

Vô luận nam nữ! Chỉ cần đối phương vừa khóc, hắn có chút không chịu nổi!

Khóc một lần còn đỡ, nhưng từ sau khi hắn trở về, Diệp Gia Ngôn không biết đã khóc bao nhiêu lần.

Hắn ngồi bên cạnh Diệp Gia Ngôn, khuôn mặt tuấn tú lần đầu tiên lộ ra vẻ rối rắm lại khó giải quyết, khiến Lạc Khải Minh cùng Lạc Trường Canh đều có chút vui vẻ.

- Thành tích con thi vào trường cao đẳng còn rất không sai, hẳn là.. hẳn là trong mười trường học hàng đầu cả nước cũng không thành vấn đề!

Hắn nhanh chóng nhớ lại trí nhớ lúc trước.

Tiểu đáng thương tuy rằng đáng thương, nhưng thành tích thật không kém cỏi.

Hắn nói là trước mười vẫn còn là bảo thủ, hẳn là trước năm cũng có khả năng, về phần có được top 2 hay không phải xem vận khí.

Vận khí của tiểu đáng thương thật sự là không tốt, trước kỳ thi trung học một ngày còn bị cảm.

Nếu không có lẽ hắn có cơ hội lên top 2.

- A! Tiểu đệ lợi hại như vậy!

Trước mười ôi chao!

Lạc Trường Canh bổ nhào vào bên cạnh quơ quơ:

- Sao em lợi hại như thế!

Diệp Gia Ngôn cùng Lạc Trữ Tương vừa kinh ngạc lại có chút kiêu ngạo, nhưng nỗi áy náy trong lòng không giảm trái lại còn tăng lên.

Thi vào trường cao đẳng đối với nhi đồng gia đình bình thường chính là một đạo khảm, đáng tiếc gia đình nhà họ nguyên bản không cần vượt qua đạo khảm này.

- Nếu như vậy cha mẹ trực tiếp dùng tiệc chúc mừng giới thiệu cho con đi.

Phía trước bọn họ không phải sợ mất mặt, chỉ lo lắng Lạc Tu Trúc sẽ vì vấn đề thành tích nên không muốn mở tiệc chúc mừng.

Lạc Tu Trúc khoát tay, loại chuyện này đối với hắn cũng không sao cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp