Mâu thuẫn giải quyết, người một nhà ăn xong bữa sáng, những người khác cần đi làm.

Cứ như vậy trong nhà chỉ còn lại Lạc Tu Trúc cùng Lạc Trấn Tinh.

Thiếu niên nằm trong phòng trồng hoa, nhàn nhã hưởng thụ ánh nắng sáng sớm ấm áp sáng rỡ.

Lạc Trấn Tinh nhìn hắn, sờ sờ lồng ngực của mình, đầy cõi lòng không yên đi tới.

Mặc dù tiểu Trúc nói không để ý, nhưng chính hắn lại rất áy náy.

Suốt 18 năm cẩm y ngọc thực, không phải một câu nói không sao cả thì có thể bôi xóa.

Lạc Tu Trúc đang phơi nắng, ánh mặt trời biến mất, hắn không cần mở mắt cũng biết là ai đi tới.

- Làm sao vậy?

A, tính cách rối rắm này.

Lạc Trấn Tinh ngồi lên nệm lót, ngang hàng với độ cao Lạc Tu Trúc nằm trên giường nghỉ.

- Sau này vô luận cậu muốn làm gì, tôi đều đáp ứng, nghĩ muốn cái gì, tôi cũng sẽ dùng hết sức lấy tới cho cậu.

Lạc Tu Trúc mở mắt, nhìn bộ dáng nghiêm trang của thanh niên, khóe mắt hơi có chút run rẩy.

Người này, có biết mình đang nói gì hay không?

- Anh xác định? Chuyện gì cũng có thể? Anh đều sẽ nghe lời tôi?

Hắn xác nhận hỏi.

Lạc Trấn Tinh gật gật đầu, lại lắc đầu, bỏ thêm một điều kiện:

- Trừ bỏ hành vi trái pháp luật phạm tội cùng thương tổn bạn bè người nhà.

- Đây là khẳng định, trừ việc này ra, vô luận tôi nói ra yêu cầu gì, anh đều sẽ ngoan ngoãn đáp ứng?

Đây là lần thứ hai xác nhận.

Lạc Trấn Tinh thật nghiêm túc gật đầu xác nhận.

- Một lần cuối cùng cho anh cơ hội đổi ý, nói không chừng sau này tôi sẽ nói một ít chuyện quá phận nhưng sẽ không thương tổn người khác đó nha.

Lần thứ ba cũng là lần cuối cùng xác nhận.

- Không đổi ý!

Ba lượt xác nhận đã xong! Không thể đổi ý!

Lạc Tu Trúc híp mắt nhìn hắn, theo sau đột nhiên vỗ lên đầu hắn một cái.

Kỳ quái chính là, một cái tát này cũng không truyền ra tiếng vang.

Lạc Trấn Tinh cảm thấy một cỗ độ ấm nóng rực từ trong lòng bàn tay truyền tới, giống như đem vật gì khắc lên trên trán, nhưng chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Khi hắn tự tay vuốt trán, cũng không mò tới được gì.

Vẻ mặt hắn vô tội nhìn Lạc Tu Trúc, trong con ngươi dịu dàng có chút tò mò.

- Đây là khế ước, tôi hỏi anh ba lần, anh đều xác nhận, khế ước là có thể ký kết. Nếu sau này anh làm trái khế ước, cả đời của anh sẽ trải qua đau đớn như vạn con rắn cắn xé trái tim.

Con ngươi Lạc Tu Trúc hiện lên màu đen sâu thẳm thâm thúy, là màu đen thuần túy mà nhân loại không sở hữu.

Đối diện với con ngươi đen nhánh như vực sâu, Lạc Trấn Tinh không chút sợ hãi:

- Tôi sẽ không làm trái với khế ước.

Lạc Tu Trúc trầm mặc theo dõi hắn hồi lâu, tựa hồ nghĩ tới điều thú vị gì đó.

- Vậy sau này anh ngàn vạn lần đừng cầu xin tha thứ.

* * *

Hai người giấu những người khác làm ra lời hứa hẹn này, buổi trưa Lạc Trấn Tinh chủ động hỏi Lạc Tu Trúc có muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không?

Hắn muốn đưa Lạc Tu Trúc đi dạo một vòng Kinh thị, nhưng đối phương lại muốn đi công ty Lạc gia nhìn xem.

- Cậu muốn đi công ty sao?

Lạc Trấn Tinh hỏi.

Lạc Tu Trúc gật đầu, hắn cũng không phải hứng thú, chỉ muốn nhìn xem hoạt động từ thiện mấy năm nay của Lạc gia mà thôi.

Nói như vậy, đại công ty hàng năm đều định ngày làm từ thiện, lấy được công đức sẽ chia đều lên thân người quyên tiền.

Lúc trước hắn xem qua công đức trên người Lạc gia, nhìn thấy cũng không giống như tích lũy từ việc làm từ thiện theo ngày quy định.

Tuy Lạc Trấn Tinh không biết Lạc Tu Trúc muốn làm gì, nhưng nếu làm ra hứa hẹn, hắn liền ngoan ngoãn mang người đi qua.

Thiên Thu là công ty truyền thông hạng nhất hạng nhì trong Kinh thị, trong danh sách công ty truyền thông đứng đầu quốc nội, chưa bao giờ rơi khỏi năm vị trí đầu tiên.

Một đại công ty như vậy, địa phương đương nhiên cũng nằm trong khu thương vụ trung tâm Kinh thị.

- Tòa lầu kia chính là Thiên Thu.

Lạc Trấn Tinh mang theo Lạc Tu Trúc đi vào dưới đại lầu hình chữ C thật lớn.

Nhìn cao ốc cao ngất, nơi cửa chính có một đám chữ cái sắp xếp thành chữ Anh văn màu đỏ.

Gần cửa lớn, có một hai người đang mang theo cameras quay chụp đại lầu, nhìn thấy có hai thiếu niên bước xuống xe Bentley, bọn hắn lập tức đổi vị trí cameras.

Đồng tử Lạc Tu Trúc sâu thẳm nhìn hai người này, thân thể bọn hắn liền cứng lại, có cỗ hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên.

- Đi thôi.

Lạc Trấn Tinh che trước mặt Lạc Tu Trúc, che chở hắn đi vào trong cửa lớn.

Mãi tới khi thân ảnh thiếu niên biến mất, hai người này mới thở phào một hơi.

Bọn họ nếu đến chụp ảnh, tự nhiên có hiểu biết về Lạc gia, liếc mắt liền nhận ra Lạc Trấn Tinh.

- Bên cạnh hắn là đứa con út mới tìm về hôm qua sao?

Người quay chụp tê một tiếng hỏi.

Xem ảnh chụp, còn không có cảm giác gì, vì sao trong hiện thực thiếu niên lại làm người ta thấy sợ hãi.

Một người khác thong thả lắc đầu, hắn cũng không biết, vừa rồi tiếp xúc ánh mắt của thiếu niên thì trong lòng có chút hốt hoảng, có cảm giác mình bị người nhìn thấu từ đầu tới đuôi.

Đây là ảo giác đi?

Đây đương nhiên là ảo giác, năng lực Lạc Tu Trúc trước mắt còn chưa xa xỉ tới mức tùy tiện nhìn thấu được người khác hoàn toàn.

Lúc hắn còn ở cửa, mơ hồ chứng kiến có một tầng đen ngất bao phủ, tựa hồ sắp phát sinh chuyện không tốt nào đó.

Thang máy đi lên tầng ba mươi, vừa đi ra Lạc Tu Trúc liền chứng kiến một đoàn bóng đen bao phủ một gian phòng, vừa nhìn cũng biết nghiệp chướng nặng nề.

- Đó là cái gì?

Hai người vừa đi vào cao ốc người trong công ty liền biết hai vị tiểu thiếu gia của Lạc gia đã tới.

Bởi vậy khi họ đi ra thang máy, Diệp Gia Ngôn đi tới trước mặt, nghe được con út hỏi, nàng theo phương hướng nhìn sang:

- Đó là phòng họp cần ký hợp đồng với Trương Gia Tú hôm nay.

Ký hợp đồng?

Lạc Tu Trúc nghĩ tới buổi sáng bọn họ mơ hồ đề cập tới một người, nhíu mày dò hỏi:

- Ký kết hợp đồng gì vậy?

- Nga, là như vậy, người này một năm sau sẽ kết thúc hợp đồng với công ty cũ, hắn có ý đi ăn máng khác đến công ty chúng ta, vừa lúc công ty chúng ta có một bộ phim cần quay chụp, liền định cho hắn vị trí nam số ba thử xem, nếu tiếp theo hưởng ứng không sai, liền ký tên hắn.

Đối với Trương Gia Tú, Lạc Trấn Tinh cũng có nghe nói qua, vị này là thần tượng xuất đạo, nhưng thực lực ca hát nhảy múa rất không sai, bằng không cũng không hỗn tới vị trí đỉnh lưu.

Hiện giờ hắn muốn giao thiệp với phương diện điện ảnh ti vi, vì vậy muốn nhảy vào Thiên Thu.

Ánh mắt Lạc Tu Trúc chợt lóe, xem ra là hợp đồng đứng đắn, mà đoàn hắc khí kia chỉ có thể xuất hiện trên người muốn ký hợp đồng.

- Đưa ảnh chụp của hắn cho con xem, đã ký hợp đồng rồi chưa? Nếu chưa thì tạm dừng.

Ân?

Diệp Gia Ngôn cùng Lạc Trấn Tinh kinh ngạc nhìn Lạc Tu Trúc, công nhân viên nghe lén gần bên cũng khiếp sợ.

Đây.. là tình huống gì? Tiểu thiếu gia có thù với Trương Gia Tú sao?

Diệp Gia Ngôn nháy mắt kịp phản ứng, vội vàng lấy di động lật tìm hình mà thư ký phát cho nàng, đưa cho Lạc Tu Trúc.

Chỉ liếc mắt một cái, thiếu niên cực kỳ xinh đẹp liền sầm mặt, ánh mắt băng sương như con đao giết người dính máu.

- Ma cọp vồ mà cha mẹ cũng dám thuê? Không sợ chết sao?

Ma cọp vồ, trong truyền thuyết sau khi bị lão hổ cắn chết, lại bị lão hổ nô dịch dụ dỗ những người khác biến thành người chết kế tiếp.

Tuy Diệp Gia Ngôn suy đoán qua Trương Gia Tú có vấn đề, nhưng không ngờ nghe được là ma cọp vồ.

Nhất thời sắc mặt nàng biến thành ngưng trọng.

- Ma cọp vồ gì vậy?

Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh, thí dụ như dẫn mối chẳng hạn.

Nhưng hiển nhiên tội ác của đối phương càng hung tàn hơn nàng tưởng tượng.

Lạc Tu Trúc nhìn quanh bốn phía, nói:

- Đi văn phòng của mẹ nói đi, nơi này không có phương tiện.

Diệp Gia Ngôn sửng sốt, phát hiện người xung quanh đều dựng thẳng tai nghe bát quái.

Nàng vội vàng mang theo người đi vào văn phòng, đóng cửa lại, công nhân viên bên ngoài thầm thở dài.

- Sao lại không nói tiếp đây? Rốt cục là ma cọp vồ gì vậy?

- Thiếu niên này là ai a? Thật là đẹp mắt ô ô!

- Con út của Diệp giám đốc a! Cô không thấy nàng từng phát vi bác sao? Mới vừa tìm trở về!

- Khoan khoan! Đừng lạc đề! Cho nên Trương Gia Tú rốt cục làm gì?

Bên trong phòng.

- Hắn không những hút ma túy, còn cố ý làm cho người ta bị nhiễm độc, làm cho đối phương ghiền xong không cai được, thành công trở thành đồ chơi cùng công cụ kiếm tiền cho hắn.

Tuy rằng chỉ là một tấm hình, Lạc Tu Trúc nhìn qua cũng không quá nhiều tin tức.

Nhưng sự kiện chủ yếu hắn vẫn có thể nhìn qua.

- Người này ba năm trước vào buổi chiều thành đoàn, đã bị người ác ý hạ đồ vật, mặt sau hắn không cai nghiện được, liền biến thành công cụ của bàn tay đen sau màn.

Nói tới đây Lạc Tu Trúc cười lạnh một tiếng:

- Mẹ xem, đây còn không phải là ma cọp vồ sao, bản thân mình bị hại, cũng muốn lôi kéo những người khác cùng nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play