Lâm Thủ Yến thiếu chút nữa ăn đánh.

Cuối cùng vẫn phải thành thật xuống dưới.

Nhưng Kỳ Trấn vẫn mềm lòng cho cậu cầm cái đệm trong xe đi.

Lâm Thủ Yến không chút khách khí ôm hết đi, còn không quên kéo Kỳ Trấn lên xe ngựa của mình. Cậu mở hộp đồ ăn ra, cùng Kỳ Trấn chia điểm tâm.

Kỳ Trấn một miếng,

Cậu một miếng,

Kỳ Trấn một miếng,

Cậu một miếng,

Còn miếng cuối……

Lẻ cái sao!

Lâm Thủ Yến do dự hai giây, quyết đoán cầm lấy cái cuối cùng, nhét vào trong miệng!

“Sao ngươi lại nhiều hơn một miếng?”

Lâm Thủ Yến đem bánh nuốt xuống, đếm ngón tay những lần Kỳ Trấn bắt nạt cậu. Càng đếm, ánh mắt liền khống chế không được nhìn mấy miếng bánh của Kỳ Trấn.

Có mấy miếng bánh cũng keo kiệt.

Kỳ Trấn nháy mắt cảm thấy, túm Lâm Thủ Yến xuống xe là quyết định sai lầm.

Hắn lúc ấy có phải bị người ta đoạt xá không?

Hắn vốn không có ý định ăn nên trực tiếp đẩy cho cậu.

Lâm Thủ Yến ăn điểm tâm, trong lòng nghĩ đến lát nữa sẽ hồi Đông Cung. Mặc kệ bước thứ hai khi nào tiến hành, nhưng cậu phải tiến hành nằm trên chiếc giường to mềm mại ấy trước đã.

“Thái Tử ca ca, Yến Yến về sau có thể ngủ cùng ngươi không?”

“Không thể.”

Cậu biết ngay không có khả năng!

“Vậy Thái Tử ca ca, ngươi cho Yến Yến cái đệm của ngươi đi! Yến Yến không thể ngủ cùng Thái Tử ca ca thì ngủ với nệm của Thái tử ca ca, chăn của Thái tử ca ca, ngửi mùi hương của ca ca, cũng giống nhau.”

Kỳ Trấn suýt chút nữa bị lời nói của hắn nghẹn chết.

Hắn nhìn Lâm Thủ Yến với ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ.

“Cho dù ngươi là tên ngốc...”. Cũng không nên tùy tiện nói ra lời như thế chứ.

Này với hành vi biến thái trộm đồ lót người khác để ngửi, có cái gì khác nhau?

Tiểu ngốc chớp chớp mắt, hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì.

Kỳ Trấn muốn đem người quăng ra ngoài.

Hắn thật là bị ma quỷ ám mới đem người kéo xuống xe.

Hắn tự hỏi cái xe ngựa kia đi xa chưa?

“Không cho.”

Lâm Thủ Yến mất mát, vẻ mặt như chó con bị bỏ rơi.

Ngươi không hiểu, không phải chỉ là cái giường thôi sao!

Đưa cho ta thì có ảnh hưởng đến tốc độ lên ngôi của ngươi không?

Thật chó!

Giường tốt như vậy, lại không cho ta ngủ cùng

Lâm Thủ Yến chán nản.

Kỳ Trấn liếc mắt nhìn hắn.

Không cho còn không vui ?

“Phóng đãng.”

Lâm Thủ Yến:???

Kỳ Trấn nói không cho, thật sự là không cho.

Nói không ngủ chung, thật sự là không ngủ chung.

Sau khi từ chùa trở về, hắn giống như quên mất cậu, chưa từng tới xem qua.

Tuy Từ Phúc Toàn từng tới một lần , thần bí đưa cho cậu một cuốn xuân cung đồ. Rất tri kỷ đưa sách tranh cho cậu, sợ tiểu ngốc xem không hiểu.

Mỗi ngày Lâm Thủ Yến lấy cái này làm thú vui.

Về sau nhìn cái này, Lâm Thủ Yến rốt cuộc cũng có thể thuận lý thành chương mà “phản ứng” lại , ngày đó chính Thái tử điện hạ làm cái này với cậu.

Cậu cố ý chỉ vào tranh hỏi ma ma.

Tay ma ma đang chải đầu cho cậu run run, thiếu chút nữa lược rơi xuống đất, mặt già không biết để đâu cho đỡ ngượng.

Hai người này có phải viên phòng ở trong chùa luôn rồi không.

Chẳng trách tiểu công tử cứ kêu mông đau.

Sau đó ma ma nghĩ tới, đều đã viên phòng rồi, sau mấy hôm nay không thấy bóng dáng Thái Tử điện hạ đến ? Hay là…

Hầu hạ không tốt ?

Ma ma nhanh chóng quyết định sẽ dạy Lâm Thủ Yến học thật tốt, mặc kệ là đang đắc tội chủ tử.

Không cần cái mặt già này nữa, tận tâm tận lực mà hầu hạ tiểu chủ tử xem tranh.

Này Lâm Thủ Yến ngược lại không làm được.

Cậu chỉ giả vờ diễn chứ không phải là thực sự không hiểu.

Cùng một trưởng bối khác giới thảo luận về cái này, cũng quá mức ảo diệu đi.

Kỳ Trấn thờ ơ việc này, rõ ràng là do kỹ thuật hắn kém!

Lâm Thủ Yến gửi tin nhắn cho hệ thống, yêu cầu nó gửi một số tài liệu giáo dục cho Kỳ Trấn.

Có họa cùng chịu, cậu không thể chịu khổ một mình được

Cậu vừa để lại lời nhắn, bên ngoài hạ nhân liền chạy tiến vào, mừng rỡ như điên, “Thái Tử Phi, phu nhân cùng lão gia vào kinh thăm người!”

Tiểu ngốc lập tức đứng lên!

“Thật không!”

Thực tế, Lâm Thủ Yến đang rất hoảng loạn.

Nếu cả một đống người tiến vào, cậu sao phân biệt được cha mẹ của tên ngốc đây?

Lâm Thủ Yến nghĩ một lúc, hỏi: “Mẹ ta có đưa biểu ca theo không?”

Cậu đang rất cần một đối tượng ngoại tình.

Ma ma cười nói: “Thái Tử Phi chỉ có biểu đệ, từ đâu ra biểu ca?”

Biểu đệ cũng được.

“Biểu đệ sẽ đến sao?”

“Hẳn là sẽ không, công tử còn ngỏ, sẽ không đi đâu.”

“……”

Cậu không cần đâu.

Cũng may, hôm đó không có một đám người đến mà chỉ có vợ chồng Lâm gia phía trước. Lâm Thủ Yến ngốc nghếch không đợi đối phương tới gần, liền hô to một tiếng, “A Nương!”

Trên mặt phu nhân lập tức tươi cười.

Kỳ Trấn đi theo Lâm Thủ Yến qua đó.

Lâm phu nhân rất xinh đẹp, khí chất bất phàm, giống cây hoa lan thảo. Lâm lão gia cũng rất khôi ngô. Khó trách có thể sinh ra Lâm Thủ Yến xinh đẹp như vậy.

Chỉ là……

Đánh giá vẻ ngoài của phu nhân, bà ấy có vẻ không giống người sẽ nói những điều như: “Phải giữ chặt chân thứ ba của Thái Tử điện hạ. ”

Quả nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.

Bởi vì là ở Đông Cung, Lâm phu nhân cùng Lâm lão gia không dám có hành động gì. Lâm phu nhân chỉ sờ cái đầu nhỏ của Lâm Thủ Yến, sau đó cùng phu quân hành lễ với Kỳ Trấn.

Bọn họ lần này vào kinh, ngoại trừ đến thăm Lâm Thủ Yến, còn cần báo cáo chính sự, không thể ở lại quá lâu. Lâm lão gia cùng Thái Tử nói chuyện riêng một lúc.

Lâm Thủ Yến nghi ngờ rằng hai linh hồn hướng nghiệp gặp nhau có thể châm ngòi cho việc mưu quyền đoạt vị.

Bằng không sao lúc Lâm lão gia rời đi, trong mắt không át được sự sùng bái.

Lúc phải đi, tiểu ngốc đặc biệt luyến tiếc, miệng dẩu đến độ sắp khóc. Lâm phu nhân đành phải lôi kéo tay cậu trấn an, bảo cậu nghe lời Thái Tử điện hạ.

Tiểu ngốc gật đầu.

“Yến Yến đều nghe a nương.”

“Thái Tử điện hạ rất lợi hại, dung mạo đoan chính, nhân trung long phượng. Yến Yến cũng phải học tập Thái Tử điện hạ thật nhiều, cẩn thận người khác, nhớ chưa. "

“Biết, Thái Tử ca ca rất lợi hại.”

Lâm phu nhân liếc nhìn Thái Tử, hạ giọng nói: "Ngài và Thái Tử đã thành hôn rồi, ngài phải tìm hiểu thêm để lấy lòng Thái Tử, hiểu không."

“……”

Ma ma cư nhiên đem việc này nói cho a nương cậu!

Quá mất mặt!

Rõ ràng là Kỳ Trấn kỹ thuật kém! Làm tình với trút giận đều y như nhau!

Vì cái gì Lâm Thủ Yến cậu phải học tập?

Lâm Thủ Yến hận không thể ấn cái nút khẩn cấp bảo hệ thống đóng gói 10 Terabytes cho Kỳ Trấn

Cậu điên cuồng để lại tin nhắn cho hệ thống, yêu cầu nó nhìn thấy thì gửi đi!

Lâm Thủ Yến cắn răng, tròng mắt vừa chuyển, trên đầu mọc ra sừng ác ma.

“Mẹ, con biết rồi. Con nói cho người biết! Chim của Thái Tử điện hạ mới rất là lợi hại!”

Lâm phu nhân sửng sốt.

“Thái Tử điện hạ nuôi chim? Chủng loại nào? Là vẹt hay vàng anh?”

“Là……wuwuwu !”

Kỳ Trấn lập tức duỗi tay bưng kín miệng Lâm Thủ Yến, vành tai đỏ ửng.

Muốn đánh người.

Lâm phu nhân cùng Lâm lão gia lập tức hiểu ra chuyện gì, vội vàng cáo từ. Khi ra ngoài, Lâm phu nhân không yên lòng cho nhi tử, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Thái Tử điện hạ nhéo cái mũi nhi tử nàng, trầm mặt răn dạy.

Cậu nắm chặt tay áo Thái Tử, “Chính là lợi hại, Yến Yến nói sai chỗ nào sao? Thái Tử ca ca ngươi đừng nhéo mũi Yến Yến … Đau đau. Thái Tử ca ca như vậy, Yến Yến không phải thành mặt đau, phía dưới cũng đau đến tàn phế sao.”

Lâm phu nhân nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Đứa con trai ngốc nghếch này.

Trên đời này ngoài hai người họ, còn ai có thể chịu đựng được đứa con ngốc này đây.

Thái Tử điện hạ có vẻ…

Quả là người có tâm địa bồ tát.

Kỳ Trấn tức giận đến hận không thể đem cái mũi của Lâm Thủ Yến kéo xuống!

Ngày ấy bởi vì Lâm Thủ Yến với hắn đều không ở trên xe ngựa, cho nên, mặc dù xe ngựa bị đâm nát. Ngũ hoàng tử cũng chỉ bị phạt cấm túc tượng trưng. Khác xa với kế hoạch ban đầu.

Kỳ Trấn không ngừng hối hận, vật nhỏ vừa biến thái vừa nói nhiều còn chuyên làm hắn tức giận này, hắn túm xuống dưới làm gì?

Mà khi hắn đi ngang qua Tây Uyển, xa xa nhìn bộ dáng Lâm Thủ Yến cùng hạ nhân chơi đến vui vẻ, lại cảm thấy đem cậu túm xuống dưới cũng tốt.

Hắn ý thức được sự khác biệt mà hắn đối xử với người này. Biết rõ không thể, vẫn là khó khống chế mà mềm lòng với cậu.

Tâm trạng hắn chùng xuống.

Hoài nghi nói: “Lâm Thủ Yến, ngươi có phải giả ngu câu dẫn cô không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play