Lâm Thủ Yến luống cuống một lát, nhưng chức nghiệp tu dưỡng và khả năng xử lí tình huống của, làm cậu nhanh chóng bày ra dáng vẻ ủy khuất.

“Không có , Thái Tử ca ca…… Yến Yến chỉ muốn Thái Tử ca ca buông tay! Cái mũi đau!”

Kỳ Trấn buông tay.

Cái mũi Lâm Thủ Yến đỏ ửng, gương mặt trắng nõn, cái mũi nhỏ hồng, càng hiện lên vẻ nghịch ngợm đáng yêu của cậu, làm người ta lại muốn xoa bóp, khi dễ .

Ý nghĩ này vừa nảy ra, khiến Kỳ Trấn giật mình, sắc mặt tối sầm.

“Từ nay trở đi, cấm túc ở Tây Uyển. ”

“A?”

Cái này không được !

Ta còn phải tìm đối tượng cắm sừng cho ngươi nữa !

Mãn viện đều là nha hoàn tỳ nữ thái giám, cậu làm sao cắm sừng được?

Chẳng lẽ làm “1” sao?

“Thái Tử ca ca, không được đâu!”

Kỳ Trấn lãnh khốc, mặt không biểu cảm.

Tiểu ngốc vẻ mặt đau đớn, “Thái Tử ca ca có thể đổi trừng phạt khác không? Nếu ngươi tức giận, nếu không vui, có thể 'giẫm đạp' ta! Nhưng đừng cấm túc ta mà!

 Kỳ Trấn biểu tình vỡ vụn.

Trên mặt hết tím rồi đen rồi lại xanh, rất đặc sắc.

“ Ngươi học cái từ đó ở đâu? ”

Tiểu ngốc ủy khuất, bị sắc mặt Kỳ trấn dọa tới mức lo sợ, “Thái Tử ca ca không phải cho người tặng ta sách tranh sao? Bọn họ dạy ta…… Ta còn vẽ cho ca ca nữa!”

Tiểu ngốc từ trong quần áo móc ra tới một tờ giấy.

Vừa mở ra.

Trên đó vẽ một con chim.

Nét mực rất đậm, hẳn là không thích kích thước nhỏ nên dùng bút lông vẽ đi vẽ lại vòng tròn lớn hơn.

Lớn đến mức hình dạng và kích thước của con chim đều rất đáng kinh ngạc.

Tay cầm tranh của Kỳ Trấn run rẩy.

Vẽ thì thôi đi, còn mang bên người.

Kỳ Trấn nghiến răng nghiến lợi: “Sách tranh gì?”

Tiểu ngốc đem thứ tai họa nộp lên.

Mặt Kỳ Trấn đặc biệt đen!

Phạt Từ Phúc Toàn tự đưa ra quyết định.

Tiểu ngốc đang nói chuyện thoải mái ngậm miệng.

Đêm đó, Kỳ Trấn mơ một giấc mơ .

Trong mơ là Lâm Thủ Yến,

Lâm Thủ Yến đẹp đến kinh người.

Ngoan ngoãn, mềm mại, đáng thương lại đáng yêu khóc.

Lâm Thủ Yến chỉ xoa bắp chân, rồi cuộn mũi chân của mình, thân thể run rẩy , dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn. "

Trong mộng hắn không thỏa mãn như vậy, mở miệng ra lệnh, “Nói chuyện.”

Lâm Thủ Yến rưng rưng gọi hắn một tiếng, “Ca ca.”

Kỳ trấn trong nháy mắt này từ trong mộng bừng tỉnh.

Bên ngoài trời đã sáng.

Kỳ trấn vẻ mặt u ám sau khi đứng dậy liền cắt bỏ điểm tâm của Tây Uyển, mời giáo quy nghiêm khắc nhất đến Tây Uyển.

--

Lâm Thủ Yến học quy củ rất gian nan.

Gian nan đến nỗi cơ hồ mỗi ngày đều phải bị đánh.

Này không phải giả vờ, không phải diễn, thật sự là lễ nghi phiền phức quá nhiều. Hơn nữa thân phận Thái Tử Phi của cậu, lễ nghi càng phức tạp! Có nơi phải hành lễ như nam tử, có nơi lại căn cứ vào thân phận Thái Tử phi để hành lễ.

Tục ngữ nói, trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn.

Nhưng nhân vật tiểu ngốc lại không biết viết.

Cậu thật sự không nhớ được!

Cho nên thường xuyên bị ăn roi.

Một hôm Kỳ Trấn đến gần Tây Uyển, nghe được tiểu ngốc kêu rên, “Ma ma! Sưng rồi! Sưng rồi! Yến Yến không thể cầm đũa ăn cơm nữa ! Yến Yến sắp chết đói rồi!”

Kỳ Trấn nhíu mày, hắn chưa từng yêu cầu tiên sinh nghiêm khắc như thế .

Hắn liếc mắt nhìn Từ Phúc Toàn, Từ Phúc Toàn lấy cớ Thái Tử tra hỏi tiến độ học tập, nhìn tay tiểu ngốc , là có chút sưng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ăn cơm. Vậy mà lại gào đến thật là vang dội.

Từ Phúc Toàn thật thà nói, “Đánh đến không không đến nỗi nặng, có vẻ chỉ là Thái Tử phi sợ đau."

Kỳ trấn rũ mắt, không nói gì.

Chờ khi trời tối, Kỳ trấn bỗng nhiên nói: “Trên đường có phải có hội đèn lồng không?”

"Đúng thế ạ, hôm nay ngày mồng tám tháng chạp.”

“Chuẩn bị xe, gọi Lâm Thủ Yến đến đây.”

Từ Phúc Toàn sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại.

Thái Tử điện hạ là muốn mang Thái Tử Phi đi ra ngoài chơi sao.

Lâm Thủ Yến rất hưng phấn.

Cậu còn chưa tận mắt nhìn thấy lễ hội đèn lồng cổ xưa. Hơn nữa, có thể đi ra ngoài, nghĩa là có thể tiếp xúc đến càng nhiều người. Cậu có thể lợi dụng bỏ chạy lúc hỗn loạn, sau đó tùy tiện kéo một tên thuận mắt ngủ.

Vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ!

Cho nên cậu đặc biệt cao hứng, trong mắt đều lóe ngôi sao,  chốc lát hỏi Kỳ Trấn cái này là cái gì,  lát sau lại hỏi Kỳ Trấn có thể tới bên kia không ? Không chen qua được, còn tức giận, hỏi Kỳ Trấn có thể cưỡi ngựa không?

Kỳ Trấn nói: “Kinh thành không được cưỡi ngựa. Ngươi học quy củ như thế nào vậy ?”

Tiểu ngốc đành phải thôi.

Đám đông chen chúc, đường phố ồn ào náo nhiệt.

Kỳ Trấn vốn dĩ đi sát cậu, nhưng thấy cậu chạy loạn, sợ tên ngốc này đi lạc, liền nắm lấy tay cậu.

“Thành thật chút.”

Tiểu ngốc này mới thành thật một chút, nhưng vẫn hưng phấn nhìn đông nhìn tây , nhìn cái gì đều cảm thấy mới lạ muốn chơi. Thẳng đến khi thấy được quầy bán đồ ăn vặt.

Kỳ Trấn không cho cậu ăn vặt. 

Cậu đã không được ăn một thời gian dài rồi.

Nhưng cậu không có tiền.

Chỉ có thể lắp bắp đến nhìn Kỳ trấn, “Ca ca……”

Kỳ trấn lấy tiền, mua một phần.

Kết quả là tự đào hố chôn mình.

Lâm Thủ Yến muốn ăn hết món mà mình chưa từng ăn trước đây

Kỳ Trấn cũng không để bụng chút tiền ấy, chủ yếu là, hôm nay nhất thời hứng khởi ra ngoài, muốn mang cậu đi chơi một chút. Sợ kinh động đến người xung quanh, bọn họ đều đeo mặt nạ nên không mang theo nhiều người.

Lúc này hai người phía sau đã đầy tay, tiểu ngốc vẫn muốn mua.

“Không mua nữa.”

“Nhưng mà…… Ta muốn nếm thử.”

“Lần sau.”

“……”

Không có lần sau.

Tiểu ngốc  lấy hết can đảm, cò kè mặc cả, “Vậy món cuối thôi, muốn kẹo hồ lô.”

Kỳ trấn nhìn cậu một cái, bỏ tiền mua một cây đưa cho hắn. Nửa dưới khuôn mặt không bị khẩu trang che lại, lập tức nở rộ ra tươi cười, vô cùng vui sướng nhận kẹo hồ lô, kiên nhẫn nuốt một ngụm nước miếng rồi đem kẹo đường hồ lô đưa tới bên miệng hắn trước .

“Ca ca, ngươi ăn trước đi.”

Kỳ Trấn còn chưa nói, tiểu ngốc liền đem kẹo hồ lô thu lại.

"Không không không,Yến Yến phải ăn trước. Lỡ như có độc, Thái tử ca ca ăn phải thì sao?"

Nói xong liền cắn một cái.

Kỳ Trấn nhìn cậu bằng ánh mắt nặng nề.

Tiểu ngốc ăn một cái, sau đó đưa kẹo tới môi Kỳ Trấn, "Ca ca, ăn đi."

Kỳ Trấn giơ tay.

Bàn tay hắn dừng lại giữa không trung một lúc rồi từ từ chạm vào môi cậu.

Rất mềm mại.

“Lâm Thủ Yến, trở về , cô viết cho ngươi thư hòa li. Ngươi đi đi, đừng để cô nhìn thấy ngươi. "

Lời này căn bản không có trong ý nghĩ của Kỳ Trấn, nói xong, Kỳ trấn mới ý thức được mình vùa nói gì .

Vẻ mặt hắn có hơi u ám.

Lâm Thủ Yến khiếp sợ.

Nói trở mặt liền trở mặt sao?

Vốn dĩ hôm nay vô cùng vui vẻ.

“Vì sao chứ? Là bởi vì Thái Tử ca ca không ăn kẹo đường hồ lô sao? Thái Tử ca ca, ngươi lại tức giận sao? Yến Yến đã học tốt lễ nghi rồi mà……”

“Không có vì cái gì.”

Kỳ Trấn đi phía trước đi, còn buông lỏng tay cậu.

Tiểu ngốc chạy đuổi theo, “Sao lại không có lí do? Phải cho Yến Yến một cái lý do chứ? Ca ca là ghét bỏ Yến Yến ăn nhiều sao? Vậy Yến Yến đều bỏ, bỏ mà……”

Tiểu ngốc đem đồ trong tay ném trên mặt đất.

Kỳ Trấn quay đầu lại, thấp giọng kêu tên cậu, “Lâm Thủ Yến.”

Lâm Thủ Yến chạy lại đem đồ vứt trên đất nhặt lên, giao cho tùy tùng phía sau, để bọn họ đi vứt.

Tiểu ngốc đáng thương, giống chó con bị người bỏ rơi, thoạt nhìn sắp khóc.

Kỳ trấn có chút bực bội.

Khóe miệng thẳng tắp tỏ vẻ không hài lòng.

“Ca ca sao lại làm như vậy? Ngươi thường mười ngày nửa tháng đều không thấy ta. Có phải do chán Yến Yến rồi không? Nhưng mà, ngày đó ở trong núi kia , ca ca ngươi cùng Yến Yến làm chuyện phu thê rồi.

Kỳ trấn nhíu mày, đang muốn mở miệng.

Lâm Thủ Yến bỗng nhiên bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm eo hắn.

Kỳ trấn nhất thời cứng họng.

“Ca ca…… Ngươi là không muốn chịu trách nhiệm với Yến Yến phải không? Sợ Yến Yến quấn lấy ngươi…… Yến Yến sẽ không, làm chuyện ca ca không vui, Yến Yến sẽ không làm……”

Kỳ trấn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt.

“Rớt một giọt nước mắt, ngươi hôm nay đứng ở đây khóc xong rồi về.”

Lâm Thủ Yến vui vẻ trong lòng.

Tuyệt vời!

Gãi đúng chỗ ngứa!

Một giọt nước mắt lập tức rơi xuống.

Kỳ Trấn nắm tay, xoay người không hề lưu luyến rời đi.

Nhưng đi được ba bước thì quay lại.

Những đường gân nổi lên trên trán và cổ, trông như thể hắn sắp giết ai vậy, đáng sợ thật sự.

Lâm Thủ Yến đứng ở giữa đám đông náo nhiệt, nước mắt rơi như mưa.

Khóc đến lợi hại, lại không thành tiếng.

Một nhóm lửa trong tim hắn không tắt được, ngược lại hình thành cảm giác đau đớn không rõ.

Kỳ Trấn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, “Lâm Thủ Yến, cho ngươi đi, là vì muốn tốt cho ngươi.”

Tiểu ngốc ngước mắt, đôi mắt đều khóc đỏ, nửa khuôn mặt dưới cũng đều ướt. Thaamk chí không cần nghĩ cũng biết, nửa khuôn mặt trên bị mặt nạ che trông thế nào.

“Ca ca, ngươi đi đi, Yến Yến khóc xong sẽ trở về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play