Vì trở về phải học quy củ nên giờ cả người Lâm Thủ Yến đang vô cùng bi thương.
Không phải diễn. *
(Câu này nguyên bản là “ 不是演的。” nhưng mình không hiểu ý nên mình dịch theo gg )
Cậu sẽ sớm có thể hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải hành động như kẻ ngốc nữa, có thể về nhà và được giải thoát.
Thế nhưng từ giờ đến lúc đó lại còn phải học lễ nghi cổ xưa phiền phức nữa ?
Hơn nữa, Kỳ Trấn còn nói học không tốt, không cho ăn vặt ăn.
Quá độc ác!
Bản thân Lâm Thủ Yến thì vẫn ổn, có thể không cần ăn vặt.
Nhưng tiểu ngốc thì không.
Không có đồ ăn vặt, tiểu ngốc sẽ thắt cổ tự tử.
Lâm Thủ Yến ở trên ghế thở ngắn than dài
Sau giờ ngọ, bọn họ có thể hồi kinh.
Hồi kinh lại phải học lễ nghi.
MMP
Quên đi!
Lâm Thủ Yến lại nghĩ tìm đối tượng ngoại tình
Sau đó Từ Phúc Toàn vào .
Người này không được, không đủ điều kiện.
Từ Phúc Toàn liếc nhìn vào thấy thái tử đang nghỉ ngơi. Hắn hạ giọng: “Thái tử đã ngủ bao lâu rồi.”
Tiểu ngốc cũng hạ giọng:" không lâu lắm, ta chán quá."
Từ Phúc Toàn cười nói: “ Lão nô kêu ma ma mang ngài ra ngoài chơi một lát nhé”.
“Được được”
Lâm Thủ Yến hào hứng bước ra ngoài.
Từ Phúc Toàn canh giữ ở cửa sương phòng, nhìn Lâm Thủ Yến cùng ma ma chơi cầu. Tay chân cậu vụng về, nhiều lần đều tiếp không được cầu. Còn bị cầu đập mặt, ngồi xổm xuống ôm đầu khóc.
Từ Phúc Toàn nhịn không được bật cười, sau đó trong tầm mắt hắn xuất hiện một bóng đen, vội vàng quay đầu lại: "Điện hạ tỉnh rồi ."
Kỳ Trấn không nói gì nhìn Lâm Thủ Yến bên dưới. Vì cậu khóc khi bị bóng trúng, một nhóm người đã tiến tới lấy kẹo, bánh ngọt , kể chuyện cười để dỗ cậu. Đặc biệt là ma ma kia, đau lòng đến thổi thổi cho cậu.
Kỳ Trấn nhớ tới hôm qua, nhìn tiểu ngốc. Rõ ràng choáng váng, ngốc đến lợi hại. Lại vẫn là bảo bối đầu tim của phụ mẫu.
Nếu phụ hoàng, mẫu hậu hắn còn trên đời……
Từ Phúc Toàn nói: “Điện hạ, xe đã chuẩn bị xong.”
Kỳ trấn lên tiếng tỏ vẻ đã biết.
Hành tế cuối năm đã kết thúc, bọn họ cần phải trở về.
“Thái tử ca ca!”
Lâm Thủ Yến thấy Kỳ trấn, vẫy tay với hắn, trong mắt còn phiếm nước mắt, trong tay còn nắm một miếng bánh. Cậu chạy về phía Kỳ Trấn và nhét một miếng bánh vào tay hắn.
“Ca ca, cái này ăn ngon.”
Từ Phúc Toàn muốn tiến lên ngăn cản. Đồ ăn của thái tử đều có quy định nghiêm ngặt, phải có người thử độc trước mới có thể ăn. Nhưng ông thấy thái tử điện hạ rũ mắt nhìn miếng bánh trong tay, không biết suy nghĩ cái gì.
“Thái tử ca ca, bọn họ nói nơi này có một nơi cầu nguyện rất linh, Yến Yến muốn đi đến đó."
Kỳ trấn liếc nhìn Lâm Thủ Yến một cái.
Hình như đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ nam thê của mình.
Lớn lên rất đẹp, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, hai tròng mắt sáng lấp lánh trong suốt, nhưng khác với những nam tử nhã nhặn lịch sự ở kinh thành, giống như một đóa bạch tường vi mọc giữa không trung.
Có lẽ, ở Giang Nam cũng khó có người đẹp như cậu.
Nơi mà Lâm Thủ Yến đang nói đến, Kỳ Trấn biết.
Người ta nói nơi đó rất linh nhưng cũng có quy luật.
Một người cả đời chỉ có thể ước một lần, nếu không nguyện vọng đều không thể thực hiện.
Cơ hội này rất quý giá nên rất ít người sẵn sàng dùng nó ngay lần đầu tiên.
Kỳ Trấn phỏng chừng, tên ngốc sẽ dùng hết ngay lần đầu tới chùa.
“Từ Phúc Toàn, ngươi bồi hắn đi một chuyến, đừng chậm trễ hồi kinh.”
Từ Phúc Toàn tuân lệnh, dẫn tiểu ngốc nhỏ đang vui vẻ đi cầu nguyện.
Từng bước một, càng đi càng xa.
Kỳ trấn nhìn bóng dáng cậu, bỗng nhiên có một chút cảm xúc. Có lẽ, chỉ có người giống như Lâm Thủ Yến, thuần túy, chân thành, thẳng thắn, mới có thể không bị thế tục trói buộc, có thể đối mặt với suy nghĩ, mong muốn của mình.
Không cần do dự,
Không cần trù tính,
Không cần hao tổn bản thân,
Vẫn luôn tươi đẹp.
Người như vậy, ở kinh thành, trên thế gian, rất là trân quý, giống như thái dương trên bầu trời lúc này, tươi đẹp lại không chói mắt. Lại xa ngoài tầm với, sống ở nơi Kỳ Trấn không thể chạm tới.
Đột nhiên, Lâm Thủ Yến dừng bước chân, quay đầu lại, chạy về phía hắn.
Như một luồng ánh sáng ấm áp chạy tới bao bọc Kỳ Trấn.
“Ca ca, ngươi trông không có tinh thần gì cả, là bị bệnh sao?”
Trong ngực dâng trào một cảm giác ấm áp .
Kỳ trấn nhìn cậu, “Cô không có việc gì.”
“ Vậy là tốt rồi.” Lâm Thủ Yến cười rộ lên, “Nhưng mà Yến Yến vẫn sẽ treo một tấm bùa cầu nguyện phù hộ ca ca khỏe mạnh"
Bàn tay trong ống tay áo hơi nắm chặt.
Kỳ Trấn nhìn cậu, muốn hỏi cậu có biết tấm bùa cầu nguyện đó quý giá đến thế nào không?
Lâm Thủ Yến lại nhét thêm hai chiếc bánh ngọt vào tay Kỳ Trấn, mỉm cười quay lại bước đi cùng Tù Phúc Toàn.
“Yến Yến không biết viết chữ, làm sao bây giờ ?”
“Lão nô có thể viết thay.”
“A! Không được! Nguyện vọng bị người nhìn thấy sẽ không linh nghiệm!”
Ánh mắt Kỳ Trấn dõi theo cậu cho đến khi khuất tầm mắt, mới cúi đầu cắn một miếng bánh trong tay.
Thật ngọt .
Kỳ Trấn cau mày.
Ngọt như vậy, hắn làm sao ăn được.
--
Sau khi Lâm Thủ Yến treo tấm bùa ước nguyện xong, cậu vui vẻ quay về với Từ Phúc Toàn.
Xe ngựa đã sẵn sàng.
Khi Lâm Thủ Yến vừa tới, những thị vệ xung quanh Kỳ Trấn đã tiến tới, mời cậu lên xe ngựa.
Lâm Thủ Yến vui mừng khôn xiết.
Tốt quá !
Đồ dùng của Kỳ Trấn đều là hàng chất lượng cao !
Cậu rất nhớ chiếc giường của Kỳ Trấn ở Đông Cung!
Lâm Thủ Yến leo lên cái xe ngựa của Kỳ Trấn.
Xe ngựa rất lớn, bên trong có cái đệm mềm mại thơm thơm, trong góc có một hộp đựng trái cây và điểm tâm. Trong xe rất ấm, khác hoàn toàn với nhiệt độ bên ngoài.
Lâm Thủ Yến ngồi ở trong xe, gấp gáp muốn chia sẻ với hệ thống, bất tri bất giác, cậu nhận ra tiến độ nhiệm vụ đã hoàn thành hơn phân nửa, trọng tâm công việc của hệ thống đã thay đổi, hiện tại cũng không online. Có việc khẩn cấp thì gọi.
Lâm Thủ Yến đành phải rút lại mong muốn chia sẻ với hệ thống.
Cậu nghe được có người kêu thái tử điện hạ, liền từ trong xe ngựa chui ra , chờ Kỳ Trấn cùng người nọ nói chuyện xong, Kỳ trấn nhìn qua, liền vẫy tay với hắn.
Ca Ca!
Mau tới đây!
Lên xe ngựa đi !
Kỳ trấn lẳng lặng nhìn hắn.
Trong gió lạnh, nụ cười của cậu rạng rỡ như một tia nắng nhỏ. Bàn tay trắng nõn có những ngón tay mảnh khảnh điểm chút hồng ở đầu ngón tay.
Thị vệ bên cạnh nói: “Điện hạ không cần lo lắng, mọi chuyện đã an bài xong, mã phu đánh xe khá lành nghề, ngựa cũng tuyển tốt nhất, Lâm tiểu công tử sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. "
Sáng nay, ở hành lang, có người bẩm báo với Kỳ Trấn .
Ngũ hoàng tử đã lên kế hoạch làm cho ngựa của hắn sợ hãi trên đường trở về kinh thành, khiến xe ngựa bị ngã, người chết.
Với sự bố trí cẩn thận của Ngũ hoàng tử, Kỳ Trấn sao có thể không rơi vào bẫy đây?
Nhưng lấy chính mình làm mồi nhử quá nguy hiểm.
Thị vệ đề nghị, dùng Lâm Thủ Yến, dùng thái tử phi, tương kế tựu kế.
Kỳ Trấn đồng ý.
Kỳ Trấn nhìn Lâm Thủ Yến.
Thái tử phi này của hắn, ngốc nghếch, không có mắt nhìn người, luôn dùng ánh mắt trong sáng, tin tưởng mà nhìn hắn. Ngọt ngào kêu hắn thái tử ca ca.
Hắn nắm chặt ngọc bội trong tay .
Ngựa được huấn luyện, mã phu có võ công.
Hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm.
Nhưng nếu như……
Nếu Lâm Thủ Yến có mệnh hệ ….
Cậu chết.
Không ai phải báo ân
Không ai cười nhạo hắn có nam thê.
Không ai cùng hắn nói, vì hắn đào hố chôn người.
Không ai vì một khối ngọc bội, không biết hắn muốn hay không, chạy lảo đảo trong gió lạnh.
Không ai lúc thắng lợi, gọi tên của hắn, mang nhan sắc kinh người mà chạy đến……
Rất ít người đối xử chân thành với hắn như vậy .
Hắn biết rõ sự chân thành ấy , biết rõ Lâm Thủ Yến vô tội, lại muốn đẩy cậu vào nguy hiểm……
Kỳ Trấn nghĩ như vậy, thế nhưng lại tiến một bước về hướng Lâm Thủ Yến.
Thị vệ trưởng bên cạnh cau mày.
Hắn đã ở trên người nam thê này chìm đắm một lần rồi, hắn nên tránh xa sự câu dẫn này.
Nhưng bước chân không có dừng lại.
Một bước,
Hai bước,
……
Đi thẳng đến chỗ Lâm Thủ Yến.
Thị vệ trưởng lên tiếng nhắc nhở, “Điện hạ?”
Kỳ Trấn nghe thấy, thậm chí trong lòng còn có thanh âm nói cho hắn.
Nên dừng lại.
Nhưng thân thể lại thành thật đi tới trước mặt Lâm Thủ Yến.
Lâm Thủ Yến nghi hoặc nhìn Kỳ Trấn đang đi đến trước mặt mình, hắn giống như có chút không đúng, “Thái tử ca ca?”
Kỳ Trấn ngửa đầu nhìn cậu.
Lâm Thủ Yến cũng nhìn hắn.
Vì cảnh ngộ từ lúc sinh ra, Kỳ Trấn luôn cứng nhắc không thú vị, lạnh nhạt vô tình như một người máy không bao giờ mắc sai lầm, đối với ai đều là gương mặt không chút gơn sóng. Càng đừng nói đến phán đoán tâm tình của hắn.
Lâm Thủ Yến không làm được.
Nhưng cậu lại cảnh giác, thậm chí ôm lấy mông ngựa, “Ngươi không phải là hối hận, muốn cho Yến Yến xuống xe chứ ?! Thái tử ca ca, Yến Yến rất thích xe ngựa này , ngươi đừng cho ta xuống ~ Yến Yến, mông Yến Yến còn đau, cần đệm mềm.”
Ngươi đường đường là thái tử một quốc gia , lật lọng, nhỏ mọn như vậy, thật là mất mặt.
Kỳ Trấn có chút bất đắc dĩ.
Làm thế nào lại có người như này?
Lời nói thì làm người ta muốn bốc hỏa, đôi mắt lại trong trẻo sâu thẳm một chút dục sắc đều không có.
Ngu ngốc.
Lâm Thủ Yến tiếp tục khuyên bảo, tiếp tục nỗ lực, “Thái tử ca ca, xe ngựa của ngươi to như vậy , thêm một tiểu Yến Yến cũng không thành vấn đề. Nếu không được, ngươi có thể ngồi ở trên đùi Yến Yến ! Dù sao cũng bị ngươi ép mấy ngày trước, Yến Yến không chê ngươi nặng!” Cái mông nhỏ, tàn tạ của cậu thật sự rất cần nó!
Làm nũng bán xảo, không lựa lời.
“Thái tử ca ca? Thật sự không được sao? Thật sự không thể chia sẻ với Yến Yến sao?”
Rồi lại chọc người ta thương tiếc.
“Nếu không được …… Ta liền ăn vạ không đi !”
Lại chọc người khác buồn cười .
Kỳ Trấn vươn tay, thanh âm lại có vài phần nhu hòa.
“Lâm Thủ Yến, xuống dưới.”
Lâm Thủ Yến như lâm đại địch.
Ựa!
Thật sự đoán đúng rồi !
Dán toàn bộ mông lên lưng ngựa, “Ta không xuống ! Ta không xuống! Ta không xuống !”
Mặt Kỳ Trấn vừa nhu hòa một chút lại cứng lại.