Thành Đức năm thứ sáu, hoàng đế Chí Đức băng hà, truyền ngôi cho thân đệ, đồng thời để lại di chiếu. Di phúc tử lấy tên Kỳ Trấn, tự Tử Tắc. Bất luận nam nữ, đều phong làm Thái tử, sau khi thành niên sẽ kế vị.
Thành Đức năm thứ bảy, Thái tử chào đời. Tiền hoàng hậu bị ám sát.
Thành Đức năm thứ mười, Thái tử bị cung nhân bên cạnh hạ độc, Thái sư đêm đó gõ cửa cung, tìm Thái y, bảo toàn tính mạng cho Thái tử. Nửa tháng sau, Thái sư bởi tội danh đêm đó gõ cửa cung, bị kết án trảm hình.
Thành Đức năm thứ mười ba, Thái tử viết một bài luận về trị thủy, vang danh thiên hạ.
Thành Đức năm thứ hai mươi, phe cánh Thái tử trong triều quỳ gối trước cung, khẩn cầu Hoàng đế buông quyền, để Thái tử tham gia triều chính.
Thành Đức năm thứ hai mươi lăm, Thái tử bị ám sát. May mắn được con trai của Huyện lệnh địa phương, Lâm Thủ Yến cứu giúp, giành lại một mạng.
Nhưng Lâm Thủ Yến bởi vì cứu giúp thái tử, vết thương nghiêm trọng, sốt cao khó lui. Sau khi tỉnh lại, trở thành kẻ ngốc. Hoàng đế lấy ân cứu mạng ra uy hiếp, lệnh yhái tử cùng Lâm Thủ Yến thành hôn.
Thái tử của một nước, lại có nam thê, thật là một sỉ nhục lớn.
-
Giữa mùa đông tháng chạp, trăm suối đều đóng băng.
“Chát!”
“Chát!”
“Chát!”
Âm thanh cái tát giòn tan và vang dội, vang lên ở hậu hoa viên của Đông cung.
Một thị vệ bị trói gô trói chặt quỳ trên mặt đất, gương mặt đã bị tên thái giám trước mặt đánh đến mức sưng vù, khóe môi chảy máu.
Tên thái giám đánh đến mức tay nóng rát, nhưng vẫn tức giận không chịu dừng lại.
“Thái tử điện hạ đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại làm ra loại chuyện vong ân bội nghĩa này! Làm sao có thể xứng đáng với thái tử điện hạ đây!”
Tháng trước, phái đoàn Hồi Hột tiến kinh, cầu hôn công chúa.
Thái tử sau một hồi mưu tính, mới đem nhiệm vụ thay thiên tử nghênh đón phái đoàn nhận lấy.
Từng việc từng việc đều làm rất tốt, rất đẹp, từ đầu đến cuối không thể bắt bẻ.
Thế nhưng vào ngày hôm qua, tại đại hôn yến của công chúa, Ngũ Hoàng tử giơ chén rượu lên kính thái tử từ xa, ý đồ xấu xa.
“Thái tử điện hạ, nghe nói hoàng tẩu muốn cùng thái tử điện hạ sinh một đứa bé. Không nghĩ tới thái tử điện hạ không chỉ làm việc giỏi, còn có loại công năng này! Thái tử điện hạ đừng nên giấu diếm, lấy ra chia sẻ chia sẻ! Như vậy, về sau mọi người đều không cần phải phiền não về việc con nối dõi nữa rồi!”
Bách quan trong cung, quyền quý Hồi Hột, đều ngây người!
Ai mà không biết vị ở Đông cung kia, là một nam nhân!
Hoàng tử sợ mọi người ăn dưa chưa đã, đem chuyện ba hoa chích chòe đều nói ra hết.
Vị thái tử phi ngốc nghếch ở Đông cung kia, không biết nghe được từ đâu, rằng vợ chồng bình thường trong nhà, thê tử sẽ mang thai con nối dõi.
Cho nên cậu ta ngây thơ chạy đến bên ngoài thư phòng của Thái tử, nói: “Thái tử ca ca, chúng ta sinh một đứa bé đi! Ta muốn có tiểu bằng hữu chơi cùng ta. Ngươi để ta sinh mấy đứa, ta liền sinh mấy đứa, được không?”
Không khí cung yến nhất thời trở nên vi diệu.
Phe cánh thái tử mặt mày giận dữ.
Hoàng đế và phe cánh hoàng tử miễn cưỡng nhịn cười, xem kịch vui.
May mắn thái tử nhiều năm qua lăn lộn trong những âm mưu quỷ kế, rất vững vàng, một câu nói đã đẩy trở lại.
"Ngũ đệ nếu như nhìn trúng nam tử nào, còn vọng tưởng để hắn nối dõi tông đường, không cần lấy cô làm cái cớ.”
Mặt mũi lúc đó giữ được, nhưng chuyện là như thế nào mà truyền ra ngoài, phải điều tra.
Công chúa vừa ra khỏi thành, người của Kỳ Trấn liền bắt được kẻ thông phong, áp giải đến trước mặt hắn.
Tên thị vệ kia dập đầu thật mạnh xuống đất, giọng nói nghẹn ngào.
“Nô tài tự biết có lỗi với thái tử điện hạ, nhưng Quyên Nương đang nằm trong tay bọn họ, nô tài thật sự không có cách nào.”
Tên thái giám tức giận đến run người, lại cho hắn một cái tát.
“Thái tử điện hạ đều đã điều tra rồi, nữ nhân kia là do bọn họ phái tới câu dẫn ngươi! Ngươi trúng kế rồi!”
Sắc mặt thị vệ trắng bệch, nhìn về phía Kỳ Trấn.
Kỳ Trấn vẫn luôn thờ ơ, lúc này mở miệng hỏi hắn, “Có hối hận không?”
Thị vệ cười khổ một tiếng.
Vị Thái tử điện hạ trước mắt này, di truyền dung mạo đoan trang của Thục Cẩn hoàng hậu, sinh ra cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, giống như người trong tranh. Nhưng đôi mắt lại là một đầm nước chết, không gợn sóng.
“Không hối hận, thái tử điện hạ chắc hẳn sẽ không hiểu.”
Mười mấy năm tình nghĩa chủ tớ, vì một nữ nhân có ý đồ riêng mà hủy hoại trong chốc lát.
Kỳ Trấn quả thật không hiểu.
“Lưu lại toàn thây.”
Phản bội thái tử, khiến thái tử bị người khác chế nhạo, lưu lại toàn thây đã là khoan hồng độ lượng.
Tên thị vệ kia lại dập đầu thật mạnh xuống đất, trán đều vỡ ra, chảy máu.
“Đa tạ thái tử điện hạ! Nô tài, không cần Thái tử điện hạ nhọc lòng!”
Nói xong, cắn lưỡi tự sát.
Lão thái giám đem thi thể kia đạp sang một bên, lẩm bẩm một câu xui xẻo. Vừa định an ủi Thái tử hai câu, liền bắt gặp một đôi mắt ẩn hiện trong rừng trúc.
Thái tử thi của bọn họ, đang đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Kỳ Trấn nhận ra ánh mắt của lão thái giám, quay đầu lại.
Xuyên qua gió rét mùa đông, ánh mắt Kỳ Trấn và Lâm Thủ Yến chạm nhau.
Lâm Thủ Yến sợ hãi ngã phịch xuống đất.
Kỳ Trấn không nói một lời, chỉ nhìn cậu.
Bầu không khí cứng ngắc lạnh lẽo.
Lão thái giám trong lòng cả kinh.
Này phải làm sao?
Thực sự không được, cũng giết
Dù sao thì việc xử lý hậu sự sẽ rắc rối hơn một chút mà thôi.
Qua một lúc lâu, tên ngốc kia mới bò dậy từ dưới đất, không chạy trốn. Ước chừng là biết mình chắp cánh khó thoát, đi đến trước mặt Kỳ Trấn, nhìn người nằm trên đất miệng sùi bọt mép, lại nhìn Kỳ Trấn.
Run rẩy nói: “Thái tử ca ca giết người sao?”
Lão thái giám sững sờ, nhớ ra người trước mắt này là kẻ ngốc.
Trong lòng ước chừng, lừa cậu ta nói bọn họ đang diễn kịch, không biết có thể dỗ dành được không.
Kỳ Trấn nói: “Phải.”
Lão thái giám: “…”
Vậy thì, dọa cậu ta cũng được.
Tên ngốc kia quả nhiên bị dọa sợ, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, từ trong ngực móc ra một con dao găm.
Lão thái giám hoảng sợ biến sắc, đang định bảo vệ Thái tử điện hạ, đá bay tên ngốc này một cước, tên ngốc kia chạy đến dưới gốc cây, bắt đầu đào đất.
Một nhát dao hai nắm đất.
Lão thái giám: “…”
Đây là đang làm gì?
Hành vi của kẻ ngốc, luôn khiến người ta khó hiểu.
Tên ngốc kia đem dao găm hung hăng cắm vào mặt đất, vất vả, thở hổn hển nửa ngày, mới đào được một cái hố có thể nhét nắm tay nhỏ của cậu.
Cậu sắp khóc rồi, “Thái tử ca ca, huynh mau đến giúp Yến Yến a! Chúng ta mau chóng chôn hắn đi, nếu không sẽ bị người ta phát hiện…”
Lão thái giám trong lòng ấm áp, sắc mặt xúc động.
Ông ta nhìn về phía Kỳ Trấn, thỉnh cầu, “Điện hạ…”
Kỳ Trấn sắc mặt không đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể ở bên cạnh này, đào thêm một cái. Ngày sau, nếu có người khác biết chuyện hôm nay, ngươi liền tự mình nằm vào đó. Bớt cho cô phải xử lý ngươi.”
Lâm Thủ Yến sợ đến ngây người.
Kỳ Trấn không phải đang nói đùa.
Hắn phân phó lão thái giám, “Xử lý tốt.”
Nói xong xoay người rời đi.
Lâm Thủ Yến đứng dậy, “Thái tử ca ca! Huynh đi đâu?”
Thái tử không hề quay đầu lại, cũng không đáp lời.
Lão thái giám nhìn thoáng qua bóng lưng Kỳ Trấn, tiến lên dỗ dành tên ngốc, “Thái tử phi và lão nô cùng nhau xử lý có được không? Sau này đây chính là bí mật của ba người lão nô, điện hạ còn có Thái tử phi.”
Bí mật của ba người?
Mắt tên ngốc sáng lên.
Gật đầu thật mạnh!
“Ừm!”
-
"Khởi bẩm Điện hạ, đã dựa theo phân phó của Điện hạ, trong đội ngũ tùy tùng của Công chúa, đã sắp xếp người của chúng ta. Ngũ hoàng tử rốt cuộc đã thuyết phục Hoàng đế để Công chúa hòa thân như thế nào, nhất định sẽ truyền rõ ràng vào tai Công chúa."
"Ngoài ra." Thị vệ trưởng từ trước ngực móc ra một tấm danh thϊếp, hai tay dâng lên, "Đây là danh sách quan viên tùy tùng trong buổi tế lễ cuối năm năm ngày sau."
Kỳ Trấn không nhận, nói: “Biết rồi.”
Thị vệ trưởng đặt danh thiếp trong tay xuống, sau khi hỏi Kỳ Trấn còn phân phó gì nữa không, mới lui ra cửa. Vừa quay người liền nhìn thấy Lâm Thủ Yến đứng ở cửa viện.
Lâm Thủ Yến là người Giang Nam, có dung mạo điển hình của người phương Nam, giống như một khóm hoa nở trong Giang Nam mưa bụi, dính đầy sương sớm. Một đôi mắt nai con, long lanh, trong veo, lại như có chút đa tình.
Thị vệ trưởng tiến lên vài bước, chắp tay hành lễ.
"Tiểu Lâm công tử sao lại ở đây?"
Lâm Thủ Yến luống cuống xoa xoa tay.
Bùn đất ẩm ướt trên tay rơi lả tả xuống đất.
Đôi bàn tay trắng nõn thon dài như ngọc, lúc này bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Cậu không giải thích, chỉ nói: "Ta có thể gặp Thái tử ca ca không?"
Thị vệ trưởng do dự một chút, bèn đi thông truyền.
Lâm Thủ Yến đứng ở cửa thư phòng.
Kỳ Trấn ngồi trong ghế.
Cho dù đang ngồi, phần trên cơ thể vẫn thẳng tắp, như trụ cột vững vàng giữa cuồng phong bạo nộ. Lúc này biết Lâm Thủ Yến đến, cũng không ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
"Yến Yến có việc muốn cầu Thái tử ca ca..."
Tiểu ngốc tử thanh âm mềm mại, rụt rè, "Thái tử ca ca, ta sợ. Người kia thật đáng sợ, lạnh như băng. Thái tử ca ca cho Yến Yến ở lại một đêm đi... Yến Yến rất nhỏ, không chiếm chỗ đâu."
Kỳ Trấn nhàn nhạt nói: "Nơi này của cô không có chỗ cho ngươi."
"Yến Yến ngủ trên đất bên cạnh giường cũng được... Yến Yến sẽ ngoan ngoãn."
"Tiên sinh dạy ngươi quy củ cũng đồng ý?"
Cuối năm sắp đến, tiệc tùng nhiều. Cho dù Kỳ Trấn không mang cậu ra ngoài, cũng sẽ có người đến Đông cung bái phỏng. Nếu tiểu ngốc tử này gây ra chuyện gì nực cười, mất mặt chính là Kỳ Trấn hắn.
Tiểu ngốc tử lộ vẻ khó xử.
Cậu cắn răng, gật đầu thật mạnh.
Kỳ Trấn lúc này mới ân chuẩn cho cậu ở lại đây một đêm.
Lâm Thủ Yến nằm trên giường Thái tử, kéo chăn che nửa khuôn mặt.
Trong lòng sôi sục.
Hét lớn: "Hệ thống! Mau nhìn xem! Ta đã lên giường của nam chính công rồi!"
Hệ thống: 【……】
Một bước nhỏ của Yến Yến, một bước tiến lớn của nhiệm vụ!
******
Di phúc tử: Đứa con để lại trong bụng mẹ, tức là cha chết khi còn trong bụng mẹ.
-