Nhưng đời người của Lý Phong đã kết thúc, hoàn toàn kết thúc.

- Triệu Tự Cẩm, thằng ranh nhà mày muốn chết đúng không? - Thấy hai người kia đồng ý, chỉ có mình tôi phản đối, Trần Mãnh không kiềm được tức giận: - Mày muốn chết thì cứ chết, đừng kéo theo bọn tao. Nếu muốn chết, bây giờ tao có thể thành toàn cho mày!

Trần Mãnh nghịch sợi dây thừng trong tay, vừa nói vừa bước đến gần tôi, đồng thời Trương Hàn với Lý Tiểu Minh ở bên cạnh cũng vây quanh tôi. Nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của ba người bọn họ, tôi biết nếu không đồng ý thì tính mạng của tôi nhất định cũng sẽ phải bỏ lại nơi này. Tôi không thể chết, ít nhất là không phải bây giờ, kẻ ác vẫn chưa bị trừng phạt.

Nghĩ đến đây, sắc mặt tôi thay đổi, tôi lập tức mỉm cười:

- Lão đại, mày hiểu lầm rồi, sao tao có thể muốn bị bắt ngồi tù chứ, tao chỉ kiểm tra mọi người một chút có thật sự quyết định làm như vậy hay không, chúng ta không thể quay đầu được đâu.

Khi đám Trần Mãnh nghe tôi nói vậy, vẻ mặt của bọn nó sững sờ, ngay lập tức dừng bước, sau đó mỉm cười với tôi và nói:

- Thằng ranh này, dọa tụi tao nhảy dựng, cảm xúc nải giờ thì ra là diễn trò…

Trần Mãnh tiến lên phía trước, đặt tay lên vai tôi, dường như gã vẫn có chút không yên lòng về tôi. Thế là gã mỉm cười an ủi tôi:

- Lão tứ, tụi tao cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoại ý muốn như này, Lý Phong chết tụi tao cũng thấy đau buồn. Mày yên tâm, tao sẽ bảo trong nhà bồi thường cho gia đình nó một khoảng tiền lớn, đủ để gia đình nó sống những ngày tháng tốt lành.

Tôi sợ bị lộ ra sơ hở để bọn nó phát hiện, chỉ có thể mỉm cười gật đầu:

- Lão đại, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa mày còn bồi thường tiền cho nhà chị ấy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Cả đời Lý Phong cũng chưa chắc kiếm được nhiều tiền như vậy.

Trên mặt tôi nở nụ cười, nhưng trong lòng lại chảy máu và nước mắt. Tôi quay đầu nhìn Lý Phong, thầm thề trong lòng với thi thể cô ấy

- Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT, Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích - 

Cứ như vậy, cái chết của Lý Phong được phán là ngoài ý muốn.

Sau khi bà của Lý Phong nhận được 100.000 tệ từ gia đình Trần Mãnh, cũng quyết định không truy cứu trách nhiệm của chúng tôi nữa, rất hài lòng rời đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giờ phút này, tôi như thể trở thành một người ngoài cuộc, nhìn khuôn mặt tươi cười của họ, tôi biết rằng trong lòng bọn nó không có một chút tự trách hay áy náy. Chuyện này đối với bọn nó chỉ là một trò chơi mà thôi.

Tôi theo thi thể của Lý Phong trở về ngôi làng nhỏ trên núi nơi chúng tôi lớn lên từ thuở ấu thơ. Khi bước vào làng, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, từng khoảnh khắc trong quá khứ hiện ra trước mắt tôi, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng cười như tiếng chuông bạc của Lý Phong.

- Em trai đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em…

Nước mắt tuôn trào như vỡ đê, trong những giọt nước mắt, dường như tôi nhìn thấy chúng tôi khi còn bé.

Chúng tôi rúc vào nhau, giúp lau vết thương cho nhau…

Chúng tôi tay trong tay leo lên ngọn núi nhỏ phía sau làng…

Chúng tôi đói bụng đến nỗi chia nhau ăn một cái bánh bao…

Chúng tôi cùng khóc, cùng cười…

Nhưng mà giờ đây chỉ vì bọn Trần Mãnh, vì tôi. Mà tôi đã trở thành một người vô cảm, nhẫn tâm!

Tôi cũng từng khóc lóc chất vấn bà nội Lý Phong, tại sao chỉ vì 100.000 tệ mà bà không truy cứu cái chết của Lý Phong nữa. Nếu bà muốn, tôi có thể làm chứng.

Nhưng câu trả lời của đối phương khiến lòng tôi triệt để lạnh lẽo.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play