Bang, bang, bang, bang…
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
Người gõ cửa ba lần, ma gõ cửa bốn lần.
Mỗi lần tiếng đập cửa vang lên, trái tim tôi lại thoáng phát đập dữ dội. Tôi không dám mở cửa, chỉ có thể co ro ở trong góc phòng.
Đèn huỳnh quang trong phòng chớp nháy liên tục như đang va chạm với dòng điện hỗn loạn, giống như cơ thể tôi đang run rẩy không ngừng.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên bàn không rời mắt. Nghe người già nói vào lúc giờ Tý nửa đêm lệ quỷ mới hung dữ nhất, mới ra ngoài giết người. Mà bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, còn nửa tiếng nữa là hết giờ Tý, đến lúc đó lệ quỷ sẽ rời đi. Hy vọng tôi có thể trụ được cho đến lúc đó.
Kẽo kẹt!
Tôi nghe thấy tiếng cửa mở, một luồng gió lạnh ùa vào, đèn huỳnh quang đang nhấp nháy đột ngột tắt, cả căn phòng chìm vào tối tăm và lạnh lẽo giống như địa ngục.
Tôi biết nó đã vào được, tôi luống cuống tay chân vội vàng bò xuống gầm giường cuộn tròn người lại, ngay cả thở cũng không dám thở, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, cả người lạnh lẽo.
Leng keng, leng keng…
Tiếng chuông nhỏ vang lên từ phía xa đến gần, nó đang dần dần đi về phía tôi.
Nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, nương theo khe hở dưới gầm giường tôi có thể nhìn thấy một chiếc chuông dây đỏ bị buộc trên mắt cá chân nó.
Nó đã bước vào phòng, tư thế bước đi của nó không giống với người bình thường, hai ngón chân cái chạm đất, gót chân nâng cao, lúc bước đi hai chân nó thẳng tắp về phía trước, rất cứng nhắc.
Máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng nhỏ xuống, chẳng mấy chốc đã để lại một vệt máu ở nơi nó đi qua, mùi tanh hôi xộc vào mũi.
Tôi không dám cử động, đến cả việc đưa tay ra bịt mũi cũng không dám. Bởi vì nó đã đi tới bên mép giường tôi và đứng yên ở đó. Máu tươi tanh hôi đã chảy xuống bên cạnh tôi, tôi không biết liệu nó có phát hiện ra tôi hay chưa, có lẽ tôi sắp chết rồi.
Lệ quỷ muốn giết tôi không phải ai khác chính là chị Lý Phong, người chị nối khố đã lớn lên cùng tôi.
- Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT, Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -
Tất cả bắt đầu từ một tuần trước.
Kỳ nghỉ hè lớp mười một, tôi và Lý Phong không trở về quê ở miền núi, mà đều muốn ở lại thị trấn để làm việc bán thời gian để kiếm chút phí sinh hoạt cho học kỳ sau.
Trong mắt bạn học tôi là một đứa chơi bời lêu lỏng, thế nên không thể nào làm việc chăm chỉ được. Cũng không phải tôi chìm đắm trong truỵ lạc không muốn tiến lên, mà đó là quy luật cá lớn nuốt cá bé. Tôi bị bắt nạt tới sợ, sợ hãi đến mức tôi chỉ có thể chọn tham gia cùng bọn họ.
Lý Phong cũng thường xuyên bị bắt nạt. Chị lớn hơn tôi hai tuổi, là chị gái tôi, nhưng mà đó là do chị tự phong. Tuy là con gái nhưng từ nhỏ chị đã để tóc ngắn ngủn, cẩu thả giống như một đứa con trai vậy. ( truyện trên app tyt )
Hồi nhỏ khi tôi bị bắt nạt, chị luôn nở nụ cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ của mình nói với tôi: “Triệu Tự Cẩm đừng sợ, chị là chị gái, sẽ luôn bảo vệ em”.
Sau đó, Lý Phong đã dùng hành động để chứng minh lời nói của mình. Khi mấy đứa nhỏ trong làng đánh tôi gần chết, chị sẽ bất chấp tất cả lao vào đánh nhau với chúng. Nếu đánh không lại thì sẽ nằm sấp lên người tôi, bảo vệ tôi ở bên dưới, mặc kệ mấy cú đấm đá đánh vào người mình.
Sau này khi tôi chọn trở thành một đứa chơi bời lêu lỏng, Lý Phong cũng chẳng nói gì, chị không chịu gia nhập cùng chúng tôi, nhưng trong lòng chị vẫn coi tôi là em trai.